Chương 1: Gặp lại sau 3 năm
Apo vừa rửa bát vừa xem phim, hôm nay là tập cuối bộ phim Y yêu thích của cậu. Lâu rồi mới thấy phim Y có cảnh quay, diễn xuất, màu sắc được làm chỉn chu như điện ảnh thế này. Mà không chỉ phim Y, mấy phim lakorn tuy có kịch bản đặc sắc tình tiết máu chó, nhưng màu phim, cách quay vẫn đặc sệt phim truyền hình Thái Lan cả chục năm nay. Duy có cái phim mới này là đang nâng tầm chất lương phim Y và phim truyền hình Thái lên đấy. Nhưng vốn làm phim cũng đắt đỏ phết.
Rửa bát xong thì Apo gặm quả táo ra sopha xem phim. Cuộc sống của cậu sáng đi ăn sáng, uống café, chụp ảnh phong cảnh hưởng thụ cái đẹp. Chiều chiều có hứng thì lôi giấy bút ra vẽ, thiết kế trang phục. Còn nếu không nghĩ ra thì cậu sẽ đi leo núi hoặc đi bơi – tùy thuộc vào khi đó cậu đang sống ở đâu. Thường sau mỗi một bộ sưu tập thời trang thì Apo sẽ rời khỏi vùng đó và tìm đến địa điểm khác để lấy cảm hứng. Tầm tối tối Apo sẽ ăn cơm xong ngồi cày phim. Đương nhiên khi cảm hứng đến thì cậu sẽ vẽ cả đêm ngay.
Đôi khi, ở một vài thành phố lớn như đợt cậu đi Amsterdam, Apo còn gặp mấy chàng trai thú vị và hẹn hò với họ một thời gian. Nhưng tình chỉ đẹp khi tình dang dở, Apo chia tay với họ rồi lại nhảy sang thành phố khác. Giờ thì cậu đã về nước được nửa năm, đi được hai thành phố quê nhỏ xinh yên bình – nhưng có phần nhạt nhẽo nên chả quen được giai nào "ngon" cả.
"Haizz, lên biên giới làm giáo viên tình nguyện mà còn gặp Đội trưởng đẹp trai thế kia, mình ở đây thì chẳng có ma nào cả. Đúng là phim ảnh lừa người!"
Apo nhai táo rộp rộp xem phim tiếp thì thấy có tiếng chuông cửa. Lạ nhỉ? Cậu đâu có quen thân với ai đâu? Cũng không đặt hàng? Hay là bà cụ hàng xóm nhờ cậu bê đồ hộ nhỉ?
"Ai thế ạ?" – Apo đi ra mở he hé cửa nhìn ra ngoài thì thấy một gương mặt đáng sợ mà cậu đã không gặp ba năm rồi.
"Ối?"- Apo hét lên rồi định đóng cửa lại thì người kia giơ chân đạp mạnh một cái. Cậu bị cửa đẩy một phát hất ngã ra sau.
Phải nói trước về ngoại hình của Apo: Cậu cao một mét tám mốt, da ngăm đen, cơ bụng săn chắc. Dù sao trước kia cậu còn là người mẫu ảnh cơ mà, đường nét gương mặt hay cơ thể cũng đều đẹp chuẩn đấy. Mà đó không phải chuyện quan trọng: quan trọng là cậu có biết võ, biết đánh nhau, cơ thể lại năng động linh hoạt. Thế nên dù không biết ai là người gõ cửa thì Apo cũng tự tin nếu có gặp cướp thì mình cũng ứng phó được.
Ai mà ngờ đối phương còn đáng sợ hơn cả cướp!!!
"Này này..." – Apo ôm cánh tay bị cửa đập vào nằm bò trên sàn, lê lết về phía sau –"Từ từ đã... có gì nói chuyện đã..."
Nhưng người kia thậm chí còn xông đến túm lấy cổ áo cậu, Apo nhắm tịt mắt lại chuẩn bị ăn đấm vào mặt, nhưng Mile nhìn cậu chằm chằm, thấy dáng vẻ sợ hãi của cậu hệt như năm năm trước thì càng tức giận hơn. Vừa tức vừa đau.
Apo không thấy mình bị làm sao thì mở he hé mắt: Mile mặt tức giận cực độ, mắt đỏ ngầu như đang cố kiềm lại để không đánh cậu một trận. Apo né né ra phía sau:
"Từ từ nha pí... bình tĩnh" – Apo vỗ vỗ tay Mile.
Mile càng tức giận nghiến răng nghiến lợi đánh cậu bôm bốp trên lưng, nhưng anh đã nhẹ tay với cậu lắm rồi đấy. Apo chỉ biết nghiêng người chịu bị đánh, ngày xưa bị anh đánh cậu cũng có đánh trả được đâu.
"Này!!!" – Apo vừa nằm che đầu vừa hét –"Đừng nói là anh phá sản rồi nhé? Hả??? Phá sản thật rồi nên mới tìm đến đây à???"
Mile thấy cậu lúc này vẫn còn lo nghĩ cho sự nghiệp của anh thì không khỏi bật cười, anh lắc đầu:
"May là tìm được em rồi."
Tìm? Tìm cậu làm gì? Để trả thù chắc? Nghĩ đến chuyện bọn họ quen biết nhau từ lâu, nhưng thời gian hòa bình thân thiết chỉ được có một năm, một năm thì ghét nhau ra mặt, ba năm còn lại thì cậu trốn anh còn hơn trốn nợ. Apo nghĩ anh đã quên mình rồi chứ?
Apo và Mile học cùng trường đại học với nhau, chính là quan hệ đàn anh – đàn em. Nhưng mà mấy trường đại học Thái ấy mà, hay có trò bắt nạt đàn em nổi tiếng với cái danh "truyền thống chào đón hậu bối" mang tên Sotus. Và thật tuyệt vời làm sao: Apo chính là đối tượng bị Mile bắt nạt. Mọi người nghĩ Mile chọn Apo để bắt nạt bởi cậu là gay, nhưng thực tế có một chuyện mà Mile vẫn giữ trong lòng không hề nói ra: nguyên nhân sâu xa là từ cái mồm của Apo chứ không phải do xu hướng tính dục cậu ấy.
Chuyện là thế này: Mile nổi tiếng là sinh viên năm ba đẹp trai nhà giàu học giỏi, được nhiều nữ sinh yêu thích. Bản thân anh lúc này cũng đã có bạn gái, cuộc sống màu hồng ai nhìn vào cũng thèm muốn. Bỗng một hôm anh đi trong cangtin trường thì nghe tiếng mấy đứa năm nhất bàn tán với nhau: mà đứa to mồm nhất chính là Apo:
"Ui xời, Hot boy gì chứ? Chỉ là thằng nhà quê từ Kalasin! Tỏ vẻ cái gì?"
Lần đầu tiên kể từ khi đặt chân đến Bangkok, có người gọi Mile là thằng nhà quê đấy ạ! Mile còn không biết là thằng nhóc nào ghen tị với mình nữa? Bạn gái nó thích anh hay sao mà nó ghét anh vậy?
"Gớm nữa, không có ông ý thì cũng có người khác đỗ mất chỗ đậu xe của mày thôi. Chỉ vì ông ý đỗ xe vào chỗ ưa thích của mày mà mày nói ông ý nặng thế à?" – Một người bạn khác của Apo cười cười khuyên nhủ cậu.
"Lão đi hai xe lận!!! Hai xe!!!" – Apo giơ hai ngón tay lên cho bạn xem –"Nếu là một xe thì tao đã chả cáu."
"Thực ra ông ấy cho bạn mượn xe đấy. Chứ một người sao lái hai xe cùng lúc đi học được?"
"Vậy chứ mua hẳn hai xe làm gì? Mua xong cho bạn mượn? Mua hẳn hai xe không phải khoe mẽ là gì? Đúng là chỉ có đồ nhà quê mới khoe giàu bằng tiền với xe!"
Lúc đó Mile đã định đến xử cậu ngay tại trận nhưng bị bọn bạn lôi đi tập bóng kẻo huấn luyện viên phạt. Anh chỉ kịp ghi nhớ cái mặt hống hách ngang tàng của Apo trong đầu để sau cho cậu một trận thôi. Ai mà ngờ chỉ có mấy ngày sau, tại buổi chào đón sinh viên năm nhất thì Mile đã gặp lại Apo rồi.
"Này em!" – Mike chỉ Apo.
Apo ngơ ngác nhìn theo tay Mike chỉ về phía mình: Cậu sao?
"Lên đây đi."- Mile vẫy tay.
Bạn bè đều nhìn Mile đầy thích thú, vốn dĩ trường bọn họ hành sinh viên năm nhất chỉ ở mấy bài thể dục trong khuôn viên trường, và cũng chỉ bắt nạt các em trong một đến hai tuần đầu thôi. Cũng chỉ là chạy bộ vòng quanh sân trường, nấu đồ ăn cho các anh chị khóa trên, đứng hát hò, tham gia trò chơi buổi tối, dọa ma... Bản thân họ không bị bắt nạt gì hồi năm nhất mà thấy trò đó khá vui nên năm hai họ cũng không bắt nạt đàn em, đều để các anh chị lớn nghĩ trò, còn họ đến quản lý đội nhóm nhỏ thôi.
Đây là lần đầu tiên Mile bắt tay vào trêu các em nhỏ đấy.
Apo cũng không hiểu mình làm gì sai mà chưa gì đã bị đứng lên đầu tiên để trêu rồi, cậu thất thểu đi lên sân khấu nhìn Mile.
"Nhà em ở đâu thế?"
"Dạ?"- Apo hỏi lại.
"Nhà em ở đâu? Tai điếc sao mà phải hỏi lại?"
"Nhà em... ở đây ạ?"
"Ở Bangkok?"
"Vâng?"
À, bảo sao nó kêu mình là dâu nhà quê.
"Vậy em đi gì đi học thế?"
"Em đi ô tô ạ?"
"À, vậy anh có yêu cầu đầu tiên cho em, chỉ cho em thôi nhé: Đi bus đi học."
"Dạ?"
"Thấy em trông năng động thế này, anh nghĩ đi xe bus thích hợp hơn là lái ô tô đấy. Cho các bạn gái được chiêm ngưỡng nhan sắc của em? Mấy chuyện tình học đường đều từ đó mà ra cả. Anh tạo điều kiện cho các em thôi."
Apo vẫn không hiểu sao tên này lại nhắm vào mình, nhưng cậu chính là thích chọc chó đấy?
"Vâng, thế cũng được. Nhưng chắc các bạn gái thì không có cơ hội để hẹn hò rồi. Vì em thích con trai cơ."
Apo nói xong thì nháy mắt với Mile, tất cả hội trường đều xì xào thích thú.
"Ôi là gay sao? Tiếc quá vậy? Đẹp trai thế mà?"
"Thế thì mình có cơ hội rồi!" – Mấy cậu nhóc con huých tay nhau cười.
Đám sinh viên năm ba đứng cạnh Mile cũng cười ngặt nghẽo:
"Hình như nó chấm Mile rồi."
"Có mà Mile chấm nó mới đúng."
"Mile có bạn gái rồi mà?"
"Thì vẫn có thể "chấm" theo cách khác mà?"
Mile cũng không hề bối rối trước cái nháy mắt của Apo, anh hỏi:
"Vậy em tên là gì thế?"
"Apo Nattawon Wattanagiti. Sinh viên năm nhất khoa Truyền thông."
"Thế em có biết anh không?"
"Là đàn anh ạ"
"Anh là Mile Phakphom Romsaithing, sinh viên năm ba khoa Báo chí và truyền thông đại chúng."
Ủa đụ mẹ.... – Apo chửi thầm trong đầu. Rồi xong biết luôn lý do mình lên thớt rồi.
"Từ nay em Apo sẽ là đàn em của anh nhé. Anh sẽ giúp đỡ trong các môn của khoa Truyền thông, cũng có vài môn năm nhất và năm hai giống của khoa anh học."
"Dạ thôi..."- Apo lắc đầu –"Em không dám phiền anh đâu ạ. Từ mai em sẽ đi xe bus đi học. Anh Mile muốn em đi học xe bus bao lâu ạ?"
Mọi người đều nhìn sang Mile chờ xem cậu định hành Apo thế nào. Nhưng Mile cũng đâu định làm khó thằng nhóc này quá đáng đâu, anh bảo:
"Một tháng đi. Bắt đầu từ mai nhé?"
"Vâng vâng..."- Apo gật đầu cái rụp.
Bản thân Mile cũng nghĩ bỏ qua cho thằng nhóc năm nhất này là được rồi. Nhưng chính Apo không biết điều mà chọc anh điên hơn.
Khi đó là vào ngày thứ ba của Sotus, Apo đã phải đi xe bus hai ngày, trong lòng cậu khó chịu lắm. Xe bus vừa chật vừa hôi, lại còn phải đứng chứ không được ngồi. Để đi xe bus đi học đúng giờ thì mất gấp đôi thời gian so với việc tự lái xe. Thế nên trong lòng Apo lại càng ghét Mile hơn.
"Cái thằng cha này..."- Apo vừa vác balo vào trường vừa chửi thầm –"Mắc gì bắt mình đi bus một tháng chứ? Thà là một tuần thì còn không cáu..."
Cậu vừa đi bộ vào trường thì thấy cái xe Mec của Mile lái cái vèo qua. Ôi trời ạ càng nhìn càng tức. Nhất định cậu phải trả đũa thằng cha này mới được!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com