Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Mặc kệ, ngủ trước rồi nói

Edit: Yuu

Nhà Đồng Kiều tuy có chút nhỏ, nhưng cô thu dọn rất sạch sẽ.

Cô biết Ngụy Cẩn Hằng có bệnh sạch sẽ, trực tiếp cho hắn một đôi dép lê mới của nam.

Nói đến Ngụy Cẩn Hằng còn là lần đầu tiên đến nhà cô, dù sao quan hệ của hai người cũng không quang minh chính đại.

Trong nhà Đồng Kiều cũng không nghĩ nhiều như vậy, lá trà ba Đồng uống xem chừng Ngụy Cẩn Hằng cũng không để vào mắt.

Đồng Kiều liền dứt khoát rót cho hắn một ly nước ấm.

"Ngụy Tổng, anh ngồi trước, 9h em lên máy bay, hiện tại muốn trở về phòng thu dọn đồ đạc."

Ngụy Cẩn Hằng ly chén nước lên, nhẹ gật đầu.

Đồng Kiều thật sự không có khách khí với hắn, trở lại phòng ngủ bỏ ra vali hành lý thu dọn đồ.

Có thể là lúc thu dọn đồ quá nghiêm túc, clo lại không có phát giác Ngụy Cẩn Hằng đã đứng ở cửa lúc nào.

Ngụy Cẩn Hằng nhìn cô thu dọn đồ đạc, mở miệng hỏi: "Lần này em đi đâu?"

Đồng Kiều quay người lại liền thấy hắn tựa tại cửa phòng ngủ.

"Nghe nói gần rừng, bộ phim mới ở bên đó quay."

Ngụy Cẩn Hằng cũng không tiếp tục hỏi, ngược lại Đồng Kiều đem dọn hành lý xong để qua một bên, đi đế trước mặt Ngụy Cẩn Hằng, cười xấu xa: "Lần này em đi hai ba tháng đây, kim chủ ba ba nhịn được sao?"

Ngụy Cẩn Hằng mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng trả lời: "Nếu không được, em cũng chạy không thoát."

Đồng Kiều bị nghẹn không lời nào để nói.

Đã đến 8h, Đồng Kiều đem hành lý kéo ra, Ngụy Cẩn Hằng vẫn như cũ ngồi ở trên ghế sa lon không nhúc nhích, không sốt ruột chút nào.

Đồng Kiều nhịn không được mở miệng: "Ngụy Tổng, em chuẩn bị xuất phát, chín giờ máy bay sẽ xuất phát, không thể trễ được."

Ngụy Cẩn Hằng vẫy vẫy tay với cô, Đồng Kiều không rõ ý hắn nên đi tới, vừa mới đến gần liền bị hắn tóm lấy, đối phương dùng sức một cái.

Đồng Kiều liền trong nháy mắt bị hắn ôm lấy.

"Ngô" Đồng Kiều phát ra một tiếng kinh hô.

Có gì đó ấn áo phủ lên môi cô, hai tay của Đồng Kiều khoác lên trên vai của hắn, hai con ngươi trợn lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của đối phương gần trong gang tấc.

"Nhắm mắt."

Nghe giọng nói khàn khàn của hắn, Đồng Kiều chậm rãi nhắm mắt lại.

Trong đầu cô toàn là mùi hương trên người Ngụy Cẩn Hằng , nụ hôn của hắn không kịch liệt lại rất bá đạo. Làm cô mới một chút liền trầm luân, đến khi kết thúc, hai tay cô đã quàng lên cổ của hắn.

Đầu lời của hai người chủ động triền miên.
Đồng Kiều vừa mở ra mắt, liền thấy được cặp mắt đầy ý cười của Ngụy Cẩn Hằng.

Gương mặt của cô trong nháy mắt đỏ lên, muốn đứng dậy, nhưng cánh tay đặt bên hông cô không có ý buông ra.

Ngụy Cẩn Hằng lần nữa cúi người, hôn lên cổ cô tạo thành một dấu đỏ thẫm.

"Tới đó nhớ gọi cho anh."

"Ừm?" Đại não của Đồng Kiểu chưa kịp phản ứng.

"Vì phòng ngừa chuyện gì đó sẽ phát sinh."

"Chuyện gì.?"

Ngụy Cẩn Hằng lộ ra một nụ cười yếu ớt, mang tràn đầy thâm ý.

Mà cô, xem hiểu.

Cao Viễn lái xe rất nhanh, đi tới sân bay vừa lúc  Đồng Kiều cùng trợ lý còn cùng người đại diện Linh tỷ chạm mặt.

Ngụy Cẩn Hằng không có xuống xe, Linh tỷ cũng không hỏi trong xe chính là ai.

Có lần trước được đạo diễn, Ảnh hậu chỉ điểm, Đồng Kiều tiến bộ rất lớn, bộ phim này rất nhanh liền tiến vào quay.

Mà Tiểu Y,  cũng thành công nhận vai, ba người còn lại được phân đến một quán rượu.

Thời gian trôi nhanh.

Trong nháy mắt, Đồng Kiều đã ở tại đoàn làm phim một tháng.

Ngụy Tiếu Vũ cũng đã sắp quay xong bộ phim đó.

Đồng Kiều xong hai cái quảng cáo, hiệu quả không tệ.

Tiến vào Thụy Tân ba tháng ngắn ngủi,fan hâm mộ  của Đồng Kiều từ mấy ngàn đã đã tăng tới hơn tám trăm ngàn.

Cái này lúc trước Đồng Kiều nghĩ cũng không dám nghĩ.

Linh tỷ còn nói nếu bộ phim Ngụy Tiếu Vũ đóng chính cùng cô phát sóng, độ nổi tiếng của cô sẽ tăng rất nhiều, những dự án sau này cô nhận cũng sẽ được giá hơn nhiều.

Công ty đưa để cô thành trọng điểm bồi dưỡng , theo lý tiyu Đồng Kiều hẳn là phải cao hứng mới đúng.

Tâm tình của cô mấy ngày nay lại phi thường không tốt.

Mỗi lần cô ăn cơm trưa xong đều sẽ gọi video nói chuyện với ba Đồng.

Hai ngày này ba Đồng không phải lad ngủ, chính là đi nhà vệ sinh, dù sao cũng là không nhìn thấy.

Thông minh như Đồng Kiều, làm sao lại không biết chuyện gì xảy ra.

Cô vốn muốn thừa dịp hau ngày nữa có ít cảnh diễn, sẽ xin đạo diễn nghỉ về nhà ba ngày, đi thăm ba mẹ.

Kết quả tối hôm đó, mẹ Đồng lại đột nhiên gọi điện thoại tới, hỏi cô gần đây rảnh không, có thể hay không về nhà một chuyến.

Đồng Kiều nghe được trong giọng mẹ Đồng kiềm chế sưu nghẹn ngào, lập tức gọi cho đạo diễn xin phép nghỉ, đặt vé máy bay trong đêm bay về Lâm Châu.

Có thể là ba Đồng còn đang kìm chế, nhìn thấy Đồng Kiều, đôi mắt đục bỗng sáng lên, còn gian nan hướng về phía cô lộ ra một nụ cười xán lạn: "Con gái."

Nhìn xem ba Đồng sắc mặt trắng bệch, hơi thở mong manh, Đồng Kiều trong nháy mắt muốn khóc , nước mắt bá một cái rớt xuống, quỳ gối trước giường, nắm chặt đôi tay đầy vết chai kia "Bố!"

"Đứa nhỏ ngốc, khóc cái gì." Ba Đồng nói chuyện rất phí sức, nhưng vẫn là ráng chống đỡ.

Đồng Kiều nắm thật chặt tay của ông, lại không cảm giác được nhiệt độ từ tay ông.

"Con làm việc thế nào?"

"Rất tốt, người đại diện nói công ty dự định sẽ chú trọng bồi dưỡng cho con, về sau con sẽ cố lấy giải Ảnh hậu về cho người." Đồng Kiều cố nén ý khóc.

Mẹ Đồng ở bên cạnh gạt nước mắt, nghe bố con họ nói chuyện phiếm.

Hơn một năm nay, ung thư gan đem đã tra tấn ba Đồng không hề nhẹ, hiện tại lúc hấp hối, ông liền không còn sợ cái chết nữa.

"Con gái, bố hi vọng về sau con được hạnh phúc, tìm người đàn ông tốt, đừng ·· đừng giống bố, không thể cùng mẹ con đj đến cuối đời, còn liên lụy mẹ con các con lâu vậy."

Nói đến đây, ba Đồng luôn kiên cường cũng phải đỏ cả tròng mắt.

Ba Đồng nói chuyện càng ngày càng tốn sức, nhưng vẫn là ráng chống đỡ nói: "Con gái, chờ bố đi rồi, con hãy cố chăm, dáng dấp mẹ con rất đẹp, về sau vạn nhất có ai coi trọng mẹ con, con hãy thay mẹ kiểm tra một chút, chỉ cần người đó thật lòng thương mẹ, con cũng  đừng cản."

Mẹ Đồng nghe nói như thế, nước mắt cũng nhịn không được nữa, ào ào rơi xuống.

"Lão già đáng chết, ông nói mò gì đâu, tôi không cần người khác chiếu cố."

Ba Đồng không nói gì, một tay nắm tay Đồng Kiều, một tay khác nắm tay mẹ Đồng: "Tôi mệt mỏi, muốn ngủ rồi."

"Bố, bố không thể ngủ, bố đừng ngủ, đừng ngủ." Đồng Kiều nắm lấy tay ba Đồng, nhìn ông bị bệnh tật tra tấn thân thể gầy như que củi..

Cô nghẹn ngào gọi bố, nhưng đôi mắt kia vẫn nhắm,  không có mở ra.

Tang lễ của ba Đồng người tới viếng không nhiều

Đều chỉ là mấy ông bạn già của ba Dôngd, quê quán thân thích, chỉ bất quá khiến Đồng Kiều không nghĩ tới chính là, Ngụy Cẩn Hằng cũng tới.

Hắn lấy thân phận là ông chủ của Tân Thụy đến thăm viếng.

Trong đông đảo người mặc tây trang đen, hắn mặc dù không nói một lời, nhưng có loại khí thế làm người khác không thể coi nhẹ.

Đồng Kiều toàn thân áo trắng, mắt hồng hồng tiến về phía trước, phát hiện đối phương cũng đang nhìn cô.

Hai người mắt đối mắt, cùng Đồng Kiều thương tâm khác biệt, Ngụy Cẩn Hằng trong con ngươi đen nhánh thâm trầm, không gợn sóng.

Nói là đến phúng viếng, không bằng nói là đến xem Đồng Kiều.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt ba Đồng đã đi năm ngày.

Mẹ Đồng đem di vật của ba Đồng thu lại.

Mẹ Đồng trong nháy mắt già đi rất nhiều, ngay cả tóc đã bạc hơn phân nửa.

Đồng Kiều chỉ xin năm ngày nghỉ, sáng sớm ngày mai liền muốn lên máy bay trở lại đoàn phim.

Buổi chiều ngày nọ, Đồng Kiều ngồi ở trong quán cà phê, nhìn lên điện thoại trước mặt ngẩn người.

Trên màn hình điện thoại di động, tin tức của Ngụy Cẩn Hằng.

Liền nhắn một tin : Ngụy Tổng, anh buổi chiều có thời gian không?

Cô thưởng thức cà phê, trong đầu tất cả đều là nghĩ tới những việc Ngụy Cẩn Hằng đã giúp cô trong một năm này.

Nói đến từ khi cô tiến vào Thụy Tân, quan hệ cũng hắn trở nên thân thiết hơn nhiều.

Trước kia cô đáo ứng làm bạn giường với hắn là bởi vì tiền chữa bệnh của ba Đồng .

Hiện tại ba Đồng đi rồi, quan hệ giữa bọn họ nên làm sao đây.

Một ly cà phê rất nhanh thấy đáy, Đồng Kiều lắc lắc ly, đem tin nhắn gửi đi.

Ngồi ở trong phòng làm việc Ngụy Cẩn Hằng nghe thấy tiếng điện thoại rung.

Nhìn thấy là Đồng Kiều, lông mày của hắn hơi nhếch lên.

Cầm lên đọc sau đó bỏ điển thoại trở lại bên cạnh.

Khoanh tay, chống trên môi, suy tư vài giây, liền gọi điện thoại.

"Cao Viễn, đến nhà tôi lấy hợp đồng đến đây."

Cao Viễn hỏi: "Ngụy Tổng, hợp đồng gì?"

"Hợp đồng mà tôi ký cùng Đồng Đồng."

Trước đó Ngụy Cẩn Hằng  gọi cô là Đồng Kiều, về sau nghe Ngụy Tiếu Vũ cùng người chung quanh đều gọi cô là Đồng Đồng, liền cũng gọi theo cho thân mật.

Nghe nói như thế, Quan Vĩ Lễ nằm tại ghế salon trong văn phòng chợt tỉnh táo.
"Đồng Đồng là Đồng Kiều sao? Giữa các cậu mà còn có hợp đồng sao?."

"Ừm." Ngụy Cẩn Hằng nói xong, tiếp tục cúi đầu làm việc công.

Quan Vĩ Lễ bỏ điện thoại đang chơi trò chơi xuống, đi tới ngồi ở trên bàn làm việc của hắn, vô lại đem văn kiện trước mặt hắn gạt qua một bên: "Vậy các cậu dự định giải trừ hợp đồng, trực tiếp mài nhẵn đường đi sao?"

Nói xong hướng hắn nhíu nhíu mày: "Cậu yên tâm, lễ vật các huynh đệ đều chuẩn bị cho cậu rồi ······ "

"Không phải kết hôn, là giải trừ quan hệ."

"Cái gì? Giải trừ quan hệ! Thật vất vả cậu mới coi trọng một cô gái, cứ như vậy buông tay có phải là quá qua loa một chút, hai ngày trước bá mẫu còn hỏi tôi, có phải là cậu có bạn gái không."

Ngụy Cẩn Hằng đem văn kiện trong tay của hắn cầm trở về, không có phản ứng.

Quan Vĩ Lễ sốt ruột: "Nếu như cậu không thích cô ấy, trước đó giúp cô ấy nhiều việc như vậy là vì gì?"

Ngụy Cẩn Hằng khẽ cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Bởi vì đây chính là một con thỏ đội lốt sói."

Phòng 104 khách sạn Quan Hoa:

Đồng Kiều ngồi tại chỗ, trong lòng mười phần thấp thỏm.

Nhìn thấy cửa phòng bao mở ra, Đồng Kiều trong nháy mắt đứng lên, Ngụy Cẩn Hằng một mình đi đến.

"Ngụy Tổng." Đồng Kiều đi lên trước nghênh đón.

Ngụy Cẩn Hằng cũng chỉ là ừ một tiếng, ngồi ở bên cạnh.

Một cái bàn tròn lớn, chỉ có hai người, Ngụy Cẩn Hằng cugx không nói có nhiều người, Đồng Kiều thì bởi vì tâm hư không biết nói cái gì, bầu không khí lộ ra phi thường xấu hổ.

Ăn cơm xong, Ngụy Cẩn Hằng cũng không có hỏi đi đâu, Đồng Kiều liền lôi kéo hắn vào thang máy.

Trong thang máy, chỉ có hai người bọn họ, Đồng Kiều cắn môi, do dự mãi, đột nhiên đâm vào trong ngực hắn, hai tay ôm cổ của hắn, nhón chân lên, muốn hôn lên môi của hắn.

Có thể hai người chiều cao chênh lệch quá nhiều, Đồng Kiều chỉ hôn vào cái cằm của hắn.

Ngụy Cẩn Hằng hai tay đưa cô đẩy ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô: "Đừng làm càn."

Đồng Kiều bị hắn nhìn vừa thẹn lại giận, cắn môi hô lên một câu: "Em không có náo, chính là muốn ngủ với anh."

Ngụy Cẩn Hằng giữ im lặng , mặc cho cô lôi kéo mình vào phòng khách sạn.

Đồng Kiều vì muốn cho mình tăng thêm lòng dũng cảm, còn chọn lấy một phòng cho tình nhân.

Gian phòng toàn bộ đều là màu tím nhạt, ánh đèn soi vào rèm của sổ, cả phòng đều lộ ra một cỗ mập mờ.

Vào phòng , Đồng Kiều liền trực tiếp đem Ngụy Cẩn Hằng đẩy ngã xuống  giường lớn, giả bộ bá khí ngồi ở trên người hắn, kỳ thật trong lòng một mực đang run lên.

Ngụy Cẩn Hằng cũng không phản kháng, nằm ở trên giường hai tay ôm chặt eo của cô, hứng thú nhìn xem.

Đồng Kiều gương mặt ửng đỏ, nhìn người nam nhân phía dưới nuốt nước bọt, thầm nghĩ: Mặc kệ, ngủ trước rồi nói.

Cắm vào phiếu tên sách:

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng Kiều: Đàn áp thất bại.

Ngụy Cẩn Hằng: Lần đầu tiên chủ động như thế, vẫn là vì giải trừ hợp đồng, a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com