Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50: Liên quan gì tới cô?

Edit: Yuu.

Đột nhiên nhận tai bay vạ gió, Đồng Kiều ngây ngẩn cả người, không ít người đều nhìn lại.

Linh Tỷ phản ứng kịp, đem Đồng Kiều đứng ra sau mình, giọng điệu bất thiện mà hỏi: "Tống tiểu thư, cô đây là có ý gì?"

Tống Kiều tức giận nói: "Không có ý gì, chính là nhìn cô ta không vừa mắt."

Đứng sau lưng Hoắc Linh, sắc mặt Đồng Kiều khó coi nhìn cô gái không quen biết này, nghe được Tống Kiều nói lời này, có chút khó hiểu.

Cô từ phía sau lưng người đại diện bước lên, đưa tay đem ly rượu trên bàn hất thẳng vào người Tống Kiều.

"A!" Tống Kiều xử trí không kịp, rít lên một tiếng.

Rượu vang từ trên tóc ướt thẫm chảy xuống dưới, bê bết trên lễ phục.

So với mảng rượu lớn trên người Đồng Kiều, thì Tống Kiều càng chật vật hơn.

"Đồng Đồng." Hoắc Linh kinh ngạc hô lên một tiếng.

"Cô dám tạt tôi!" GIọng nói của Tống Kiều bén nhọn lấn át cả âm nhạc, làm phần lớn người trong tiệc rượu chú ý, cách đó không xa thì Ngụy Cẩn Hằng là một trong số đó.

Nhìn lại nơi phát ra tiếng ồn ào, Ngụy Cẩn Hằng liền thấy được bóng lưng mảnh mai đứng đối diện Tống Kiều, hắn cau mày: "Tôi xin phép, thứ lỗi không tiếp."

Nói xong cũng bước nhanh đến bên kia.

Đồng Kiều đứng đối diện Tống Kiều, giọng điệu băng lãnh: "Cùng với lý do của cô giống nhau, tôi nhìn cô thấy ngứa mắt."

Đây là lần đầu tiên Hoắc Linh thấy Đồng Kiều tức giận, khí thế hoàn toàn không thua kém Tống Kiều mà còn hơn năm sáu phần.

Tống Kiều đưa tay chuẩn bị đánh Đồng Kiều, Đồng Kiều đã sớm chuẩn bị, muốn lui về sau hai bước.

Cô lại  không ngờ tới có người ở sau lưng, trực tiếp lui vào lồng ngực của người đàn ông sau lưng.

Một cánh tay thon dài duỗi ra, trong nháy mắt bắt lấy tay Tống Kiều.

Tống Kiều nhìn người đó là Ngụy Cẩn Hằng, nhục nhã nhìn hắn, giận dữ quát: "Ngụy Cẩn Hằng, anh mau buông tay".

Ngụy Cẩn Hằng dùng lực bắt lấy cánh tay của Tống Kiều, làm cô ta đau đổi sắc mặt.

"Đau quá." Tống Kiều đau kêu thành tiếng, vốn định dùng sức hất ra,

Ai biết tại khi Tống Kiều vừa dùng sức, Ngụy Cẩn Hằng lại buông lỏng tay, làm cho cô ta té vào cái bàn bên cạnh.

Tống Kiều liền khóc, chỉ vào Đồng Kiều quát: "Mấy người đều khi dễ tôi, Ngụy Cẩn Hằng, uổng công em thích anh lâu như vậy, vậy mà giờ anh vì một người xa lạ mà đánh em, trở về em nhất định sẽ nói với chú dì làm chủ cho em."

Tiệc rượu lúc này đã rất hỗn loạn.

"Đủ rồi." Một âm thanh tức giận vang lên, tất cả mọi người đều nhìn lại nơi âm thanh phát ra,

Đồng Kiều từ trong ngực Ngụy Cẩn Hằng đi ra, đứng bên cạnh Linh tỷ.

Người đàn ông vừa mới lên tiếng mặc áo đuôi tôm đi tới, trên mặt giữ lại chút ria, ánh mắt tinh nhuệ.

Trong tay hắn cầm ly rượu đi tới, nhìn mọi người ở đây một lần, sau cùng ánh mắt rơi vào trên người Đồng Kiều, bất quá rất nhanh liền chuyển đến Tống Kiều.

"Phạm mỗ chỉ là muốn tổ chức một bữa tiệc rượu, không biết hai vị có phải là có khúc mắc với tôi, nên mới đập phá nơi này."

Đồng Kiều mở miệng trước: "Không có, thật xin lỗi Phạm tiên sinh."

Nói thật, cô cũng không nghĩ tới tới tham gia một buổi tiệc rượu, sẽ bị người khác cố ý gây chuyện, mà đối phương lại là người cô không hề quen biết.

"Chú Phạm, chú phải làm chủ cho cháu."

Tống Kiều khóc đi tới bên Phạm Tranh, vừa định nắm cánh tay của hắn, liền bị hắn né tránh.

Phạm Tranh cau mày nhìn Tống Kiều, quay đầu lại liền nở nụ cười: "Ngụy Tổng, để ngài chê cười rồi"

Tuy nói Phạm Tranh đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng thái độ đối với Ngụy Cẩn Hằng vẫn là rất khách khí.

Ngược lại là Ngụy Cẩn Hằng, chỉ là bình thản, xem như chào hỏi, nhưng Phạm Tranh cũng sẽ không cảm thấy hắn thất lễ.

"Đang ngồi đây đều là những người có mặt mũi, còn xin hai đừng làm lớn chuyện lên nữa." Phạm Tranh nói xong, đưa tay gọi một nữ phục vụ: "Dẫn các cô ấy vào phòng sửa soạn lại đi."

Đồng Kiều cũng không muốn gây chuyện, tự nhiên không có ý kiến.

Quay người liền đi theo nữ phục vụ, Tống Kiều lại cảm thấy mình bị thiệt lớn, trước mặt nhiều người như vậy bị Ngụy Cẩn Hằng làm cho không nói nên lời, còn bị một tiểu tiện nhân dội cho một ly rượu vang.

Lần này trong tiệc rượu phần lớn người đều biết Tống Kiều, nếu như cô hiện tại bỏ qua dễ dàng như vậy, sau này sao cô có mặt mũi gặp mấy người này.

"Cháu không đi, nhất định cô ta phải xin lỗi cháu." Tống Kiều chỉ vào Đồng Kiều đang đi gần tới thang máy nói.

Nghe nói như thế, Đồng Kiều xoay đầu lại, nhếch môi, mặt không thay đổi nhìn Tống Kiều.

Sắc mặt Phạm Tranh trở nên khó coi, thấp giọng nói: "Tống Kiều."

Tống Kiều dù sao cũng là con gái, mà từ nhỏ đã được nuông chiều, hiện tại đứng trước tình huống này, bị Phạm Tranh nói như vậy nước mắt lại òa ra.

"Các người đều bắt nạt tôi vì một người đàn bà tâm cơ kia."

Phạm Tranh nhíu mày, giọng điệu chậm dần: "Kiều Kiều, nghe lời, đi chỉnh trang lại chút đi."

Nguyên bản Tống Kiều mặc một chiếc váy trbgws dài cổ hình chữ V, lúc này váy sa gặp nước, trực tiếp dính vào làn da trước ngực, có chút bán già bán lộ dụ hoặc, trong tiệc rượu nhiều đàn ông như vậy, bộ dáng này rất là bất nhã.

Lại nhìn Đồng Kiều, mặc chiếc váy dài màu xanh thẳm, trên người của cô đã sớm phủ áo khoác của Ngụy Cẩn Hằng. .

Vừa rồi Đồng Kiều từ trong ngực Ngụy Cẩn Hằng đi ra, hắn thuận tay liền phủ thêm cho cô.

Tống Kiều phát giác được ánh mắt chung quanh, hai tay ôm lấy trước ngực ngồi xổm xuống, giống là bị ủy khuất cực lớn.

Cái này làm Phạm Tranh có ý muốn bảo hôn, đưa mắt nhìn sang người nãy giò không nói lời nào Đồng Kiều.

Đồng Kiều  cùng Tống Kiều không giống, từ đầu tới đuôi đều biểu hiện rất bình tĩnh, thậm chí lúc Tống Kiều khóc lóc om sòm, Đồng Kiều  cũng không có giải thích nhiều.

Thái độ già hoàn lại, Phạm Tranh chậm rãi mở miệng: "Cô tên là gì?"

Đồng Kiều lễ phép trả lời: "Đồng Kiều."

"Cô nhìn tình huống này, nếu không thì cô chịu lui một bước, nói một câu xin lỗi ·····". Phạm Tranh còn chưa nói hết thì lời nói đã bị một giọng nói khác đánh gãy: "Phạm tổng."

Phạm Tranh nghe tiếng nhìn lại, thấy Ngụy Cẩn Hằng hãy giờ cũng im lặng bước ra.

Không biết là Ngụy Cẩn Hằng vô tình hay là cố ý, lại đứng cạnh Đồng Kiều cách đó không xa.

Phạm Tranh nhìn Ngụy Cẩn Hằng chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, nhìn lại Đồng Kiều đang khoác áo khoác, trong nháy mắt rõ ràng ý của Ngụy Cẩn Hằng.

Hắn nắm tay đặt bên môi, ho nhẹ một tiếng, trong lúc nhất thời không biết nên xử lý như thế nào.

Một bên là Tống Kiều sau lưng là Tống thị, một bên là cô gái có tập đoàn Hoằng Duy chống lưng.

Tuy nói đều là tập đoàn, nhưng Tống thị tự nhiên không sánh bằng Hoằng Duy, nhưng hắn thật không muốn đắc tội bên nào cả.

Bên cạnh còn không ít người vây quay chờ xem náo nhiệt.

Lúc này, Đồng Kiều mở miệng: "Phạm tiên sinh, chắc hẳn trong này nhất định có camera giám sát, không bằng ngài xem camera giám sát, nhìn xem rốt cục là ai sai."

"Huống hồ tôi cùng cô ấy căn bản không biết, tôi đi ngang qua cô ta lại tạt một ly rượu đỏ lên người tôi."

"Hừ, chẳng qua là tôi không quen nhìn dáng vẻ dối trá của cô thôi , vừa nghe ngóng được tin Ngụy Cẩn Hằng tặng một người cái vòng tay gỗ Trầm hương , cô liền kiếm đâu ra một cái mang đến tiệc rượu khoe khoang , kỳ thật cô chính là để cho người ta hiểu lầm cô cùng Ngụy Cẩn Hằng có quan hệ, là chính cô muốn bạo, dối trá, buồn nôn! ."

Đồng Kiều bị cái lý này của Tống Kiều chọc cười.

Mà đứng sau lưng Đồng Kiều, Ngụy Cẩn Hằng chậm rãi mở miệng nói: "Là thật hay giả, mắc mớ gì tới cô?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com