Chương 28: Bí mật sau cánh cửa (2)
Căn phòng thí nghiệm yên tĩnh đến mức một tiếng thở mạnh cũng có thể làm nó vang lên. Đứa trẻ đứng đó, đôi mắt sáng rực như hai ngọn đuốc trong bóng tối, lặng lẽ quan sát nhóm của Tehma. Cảm giác bất an dâng lên trong lòng từng người, không ai có thể chắc chắn về động cơ của đứa trẻ này. Nó có vẻ như là một phần của nơi này, một phần của những thí nghiệm mà họ đang cố gắng khám phá.
Tehma tiến lên một bước, đôi mắt không rời đứa trẻ. "Rốt cuộc cậu là?" giọng anh trầm và đầy quyết đoán.
Đứa trẻ không đáp ngay, chỉ mỉm cười như thể đang thưởng thức sự căng thẳng mà nó tạo ra. Bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên nặng nề, và mọi người cảm thấy dường như có một thứ gì đó đang lấp ló phía sau cánh cửa tiếp theo trong căn phòng thí nghiệm này—một bí ẩn mà họ chưa đủ sức để hiểu.
"Cậu biết rõ nơi này là gì phải không?" Rice lên tiếng, tay siết chặt thanh kiếm, sẵn sàng phản ứng nếu đứa trẻ có bất kỳ hành động gì bất thường.
Đứa trẻ gật đầu, đôi mắt không hề rời khỏi nhóm. "Nơi này là nơi tất cả bắt đầu... và nơi kết thúc."
Những lời nói như một tia chớp xuyên qua tâm trí của nhóm. Tất cả đều đứng im lặng, câu nói ấy như một lời cảnh báo, nhưng đồng thời cũng như một lời mời gọi họ tiến thêm một bước.
Souchou, người luôn giữ một thái độ lạnh lùng, giờ đây không thể giữ nổi sự lo lắng trong lòng. "Vậy cậu là ai? Cậu biết những gì đã xảy ra với June, với tất cả chúng tôi."
Đứa trẻ nhún vai như thể không có gì quan trọng, rồi bước từng bước về phía họ, đôi mắt vẫn sáng như thể có một ánh sáng kỳ lạ từ bên trong. "June không phải là người đầu tiên. Cô ấy chỉ là một trong những thí nghiệm. Cũng giống như các bạn, như tất cả những người đến đây."
Yukii tiến lên một bước, vẻ mặt cô sắc bén như một lưỡi dao. "Cậu nói vậy có nghĩa là gì? Những thí nghiệm này không chỉ liên quan đến cô ấy?"
"Đúng vậy." Đứa trẻ quay lại, đôi tay giơ lên như thể muốn chỉ vào những ký tự kỳ lạ trên tường. "Mọi thứ đã bị phá vỡ từ lâu. Chúng tôi là kết quả của một thí nghiệm thất bại. Những ai không phù hợp sẽ bị loại bỏ. Những ai còn lại sẽ trở thành những... người thử nghiệm vĩnh viễn."
Tehma cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên ngực. Anh nhìn qua các thành viên trong nhóm, ánh mắt không thể giấu được sự lo lắng. "Chúng ta đang đối mặt với một thứ vượt quá tưởng tượng của mình."
"Không chỉ là một thí nghiệm thất bại," đứa trẻ tiếp tục, "Đó là một quá trình để tạo ra những sinh vật mới—những sinh vật được chọn lọc, không phải con người nữa. June, các bạn, tất cả... Chúng tôi là những thử nghiệm không thể quay lại."
Bầu không khí trong phòng như bị ngưng lại. Những lời của đứa trẻ khiến mọi thứ xung quanh bỗng trở nên mờ mịt, như thể không còn gì chắc chắn trong thế giới này nữa.
Souchou cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Vậy thì, tại sao cậu lại ở đây? Cậu không phải là một phần của thử nghiệm đó sao?"
Đứa trẻ mỉm cười, nhưng nụ cười đó không mang chút ngây thơ nào. "Tôi là kết quả của một thí nghiệm khác. Một thí nghiệm không giống bất kỳ ai khác ở đây. Tôi không thuộc về thế giới này, nhưng tôi là sản phẩm của nó. Và tôi biết, các bạn đang tìm kiếm câu trả lời."
Tehma cảm thấy như có một mảnh ghép lớn được lắp vào trong suy nghĩ của mình. Anh quay sang nhìn các thành viên trong nhóm. "Chúng ta phải tiếp tục. Càng tiến vào, càng tìm hiểu thêm về những gì đã xảy ra, chúng ta sẽ biết được cách cứu June... và có thể là tất cả chúng ta."
Đứa trẻ lại mỉm cười. "Các bạn nghĩ mình có thể thoát khỏi nơi này sao? Nơi đây không phải là một nơi có thể dễ dàng thoát khỏi."
Rice không nói gì, chỉ nắm chặt thanh kiếm trong tay. Đã quá lâu họ chưa đối mặt với một kẻ thù như thế này. Một kẻ thù không rõ hình dạng, không rõ mục đích, nhưng lại có sức mạnh vô hình khiến mọi người cảm thấy run sợ.
Tehma quay lại nhìn đứa trẻ, ánh mắt anh nghiêm túc. "Cậu có thể giúp chúng tôi không?"
Đứa trẻ lắc đầu. "Tôi không thể giúp các bạn. Nhưng tôi có thể cho các bạn một manh mối. Để các bạn biết điều gì thực sự đang diễn ra."
Bỗng nhiên, căn phòng rung lên, như thể có một lực lượng nào đó đang thao túng không gian xung quanh. Những ánh sáng kỳ lạ từ các thiết bị bắt đầu nhấp nháy mạnh mẽ hơn, và một cánh cửa kim loại phía cuối phòng từ từ mở ra.
"Đây là con đường duy nhất các bạn có thể đi." Đứa trẻ chỉ vào cánh cửa. "Để tìm hiểu những gì đã xảy ra... và để quyết định xem các bạn có thể sống sót được hay không."
Tehma nhìn nhóm của mình, và không ai nói gì thêm. Họ biết rằng, dù có muốn hay không, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bước qua cánh cửa đó. Những câu hỏi vẫn chưa được trả lời, nhưng mỗi bước đi sẽ đưa họ đến gần hơn với sự thật.
Bước vào con đường tăm tối, nơi những bí mật vẫn đang chờ đợi, và họ không biết liệu mình có thể thoát ra hay không.
Ánh sáng mờ ảo từ những thiết bị điện tử chập chờn chiếu sáng khuôn mặt của từng người trong nhóm. Cánh cửa kim loại mở ra như một cánh cổng dẫn họ vào một không gian khác biệt hoàn toàn. Đằng sau đó, chỉ có sự tĩnh lặng và những bóng tối bao phủ khắp nơi, nhưng càng đi sâu vào, họ càng cảm thấy có điều gì đó đang nhìn chằm chằm vào họ từ trong bóng tối.
Tehma là người đầu tiên bước qua ngưỡng cửa, tay vẫn siết chặt tấm bảng dữ liệu trên hông. Dù không có tín hiệu từ Drake, anh vẫn giữ vững sự bình tĩnh, cố gắng quan sát mọi thứ xung quanh. Mỗi bước đi như càng làm không gian thêm nặng nề.
Rice theo sau, mắt anh không ngừng cảnh giác, tay nắm chắc thanh kiếm. "Cảm giác kỳ lạ quá..." anh thì thầm, như thể một cơn rùng mình đang lan tỏa trong cơ thể. "Nơi này như không thuộc về thế giới này."
Souchou và Yukii không nói gì, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong họ. Bốn người bước vào căn phòng tối, nơi chỉ có ánh sáng từ một vài thiết bị cũ kỹ tỏa ra yếu ớt. Những bóng đen không rõ hình thù cứ lởn vởn phía xa, tạo ra một cảm giác khó chịu, như thể có hàng nghìn đôi mắt đang theo dõi mọi hành động của họ.
Căn phòng rộng lớn, nhưng không gian như bị bó hẹp bởi những cảm giác nặng nề. Tường tường, sàn sàn đều có dấu hiệu của những thí nghiệm cũ, những thiết bị khoa học đã bị bỏ hoang từ lâu, không còn hoạt động. Những vết nứt trên tường như đang "thở", chậm rãi phát ra những âm thanh kỳ quái, dường như không thuộc về thế giới này.
"Chúng ta đang ở đâu?" Yukii lên tiếng, giọng cô lạc vào sự im lặng đến đáng sợ.
Tehma dừng lại, đôi mắt anh dò xét từng góc khuất. "Anh không biết. Nhưng chúng ta cần tìm kiếm manh mối." Anh quay sang nhìn đứa trẻ, vẫn đứng lặng lẽ trong góc phòng, như thể không còn quan tâm đến những người trước mắt. "Cậu nói sẽ cho chúng tôi một manh mối. Chúng ta phải làm gì tiếp theo?"
Đứa trẻ không trả lời ngay lập tức, mà chỉ khẽ mỉm cười, đôi mắt vẫn ánh lên sự bí ẩn. Nó không hề sợ hãi trước sự hiện diện của nhóm, như thể mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của nó.
"Đừng lo lắng." Đứa trẻ nói, giọng nó vang lên trong không gian tĩnh lặng. "Manh mối các bạn đang tìm kiếm... đang ở ngay trước mắt."
Một làn sóng lạnh buốt chạy qua từng người trong nhóm. Tehma hít một hơi thật sâu. "Vậy là... cậu đang nói gì?" Anh không thể chịu đựng thêm sự mơ hồ này nữa.
Đứa trẻ chỉ vào một phần tường phía bên phải, nơi một cánh cửa khác dường như đã bị che khuất. Cánh cửa này, không giống như những cánh cửa bình thường, nó dường như bị bám đầy bụi bẩn, những vết xước như bị tác động bởi một lực mạnh mẽ. Và trên cửa, những ký tự kỳ lạ lại xuất hiện.
"Đây là con đường duy nhất các bạn có thể đi tiếp." Đứa trẻ nói, ánh mắt nó vẫn sáng như hai ngọn đuốc. "Cửa này sẽ dẫn các bạn đến nơi cần phải đến, nhưng trước khi các bạn bước qua, hãy nhớ rằng—mọi lựa chọn đều có cái giá của nó."
Tehma cảm thấy bực bội, nhưng sự kiên nhẫn trong anh vẫn chưa hoàn toàn cạn kiệt. Anh tiến tới gần cánh cửa, đưa tay chạm vào bề mặt gồ ghề của nó. Một cảm giác lạnh lẽo thấm vào tay anh, như thể nó không phải là một vật thể bình thường.
"Cái giá của nó?" Yukii không thể nén được sự lo lắng. "Cậu không thể chỉ đưa chúng tôi đến đây rồi bỏ mặc như vậy!"
Đứa trẻ không đáp lại câu hỏi của Yukii, chỉ đứng đó nhìn họ một cách đầy ý nghĩa. Dường như mọi sự việc đã được sắp đặt từ trước. "Tất cả chỉ là lựa chọn của các bạn. Nếu các bạn muốn biết sự thật, nếu các bạn muốn cứu June—hoặc thậm chí là chính mình—các bạn phải đi qua đó."
Tehma quay lại nhìn nhóm. Sự căng thẳng đã lên đến đỉnh điểm. Mỗi người trong nhóm có thể cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của tình huống này. Cánh cửa phía trước không chỉ là một lối đi, mà còn là một dấu hiệu cho điều gì đó lớn lao và không thể quay lại.
"Đi thôi," Tehma cuối cùng lên tiếng. "Không có thời gian để lùi lại."
Rice không nói gì, chỉ gật đầu. Họ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc bước tiếp vào bóng tối, nơi tất cả những câu hỏi sẽ được trả lời, nhưng cũng có thể là nơi họ sẽ phải đối mặt với những điều tồi tệ nhất.
Khi nhóm bước qua cánh cửa, một làn sóng năng lượng mạnh mẽ bao trùm lấy họ. Những âm thanh kỳ quái vang lên, như thể không gian và thời gian đều bị bóp méo. Cánh cửa khép lại đằng sau họ, và họ nhận ra mình đã bước vào một không gian khác biệt hoàn toàn.
Cả nhóm tiếp tục đi trong bóng tối, mỗi người đều mang theo nỗi lo lắng riêng. Nhưng không ai có thể đoán được điều gì đang chờ đợi họ ở phía trước.
Đứng trong không gian tối, ánh sáng mờ ảo từ những thiết bị cũ kỹ yếu ớt chiếu sáng khuôn mặt họ. Không gian tĩnh lặng đến mức chỉ nghe được tiếng bước chân của họ vang vọng trong những hành lang dài bất tận. Cánh cửa đằng sau đã đóng sập lại, và họ không thể quay lại nữa.
Tehma tiến lên, dẫn đầu nhóm như một người chỉ huy vững vàng. "Tất cả những gì chúng ta đã trải qua đều có lý do. Cùng nhau, chúng ta sẽ khám phá ra sự thật," anh nói, đôi mắt ánh lên quyết tâm.
Những lời của anh không chỉ dành cho nhóm, mà còn là lời tự nhủ cho chính mình. Họ đã đi quá xa để dừng lại.
Đứa trẻ không còn ở đó, nhưng những ký tự kỳ lạ trên tường vẫn hiện diện, như thể đang mời gọi nhóm tiếp tục bước đi. Một không gian khác mở ra trước mắt họ, những thiết bị khoa học cũ kỹ ngừng hoạt động từ lâu, và những hình ảnh kỳ quái in đậm trên mặt tường.
"Cảm giác như đây là một nơi đã bị bỏ hoang lâu lắm rồi," Yukii thì thầm, mắt không rời khỏi những vết nứt trên sàn.
Rice nắm chặt thanh kiếm. "Có thể là thế. Nhưng tôi có cảm giác những gì chúng ta đang tìm kiếm không chỉ đơn giản là một manh mối."
Tehma dừng lại trước một cánh cửa lớn, giống như một cánh cửa phòng thí nghiệm cổ xưa. Đằng sau đó, một luồng ánh sáng kỳ lạ nhấp nháy yếu ớt. Anh không nói gì, chỉ đơn giản là đẩy cửa mở.
Bên trong, một không gian tối tăm khác lạ. Không phải là phòng thí nghiệm hay hành lang, mà là một khu vực rộng lớn, như một ngôi đền cổ. Những bức tranh kỳ quái, những ký tự không thể hiểu được, và những thiết bị khoa học hiện đại xen kẽ với các công trình cổ đại. Mọi thứ dường như đang xoay quanh một thứ gì đó, như thể tất cả đều được xây dựng để che giấu một điều gì đó sâu sắc hơn.
"Đây là... một sự kết hợp giữa khoa học và ma thuật?" Souchou hỏi, giọng đầy bối rối.
Tehma gật đầu. "Có thể. Tất cả những gì chúng ta thấy đây đều là một phần của thử nghiệm—hoặc có thể là quá trình biến đổi con người thành một thứ gì đó khác biệt hơn."
Khi nhóm tiến sâu vào, một hình ảnh dần hiện lên từ một bức tranh trên tường. Một người đàn ông đang đứng trong một cánh cổng, đôi mắt sáng rực như ánh sáng từ một ngọn đuốc. Đó chính là hình ảnh của người sáng lập ra thí nghiệm này—những thí nghiệm về sự thay đổi cơ thể, về việc tạo ra một giống loài mới không phải con người.
Tehma chợt nhận ra một điều: "Đây chính là người đã tạo ra đứa trẻ kia. Và có thể cũng là người đã tạo ra những thí nghiệm này."
Yukii bước lên gần bức tranh, mắt dán chặt vào những hình ảnh kỳ lạ. "Tại sao lại có một sự kết hợp như thế này? Làm sao khoa học lại có thể liên quan đến những biểu tượng huyền bí thế này?"
"Vì đây không phải là một cuộc thí nghiệm khoa học thuần túy," Tehma trả lời. "Đây là sự kết hợp giữa công nghệ và phép thuật. Họ đã cố gắng tạo ra một chủng loài mới, vượt qua ranh giới giữa người và sinh vật khác. Một sự lựa chọn mà không ai có thể đoán trước được kết quả."
Bỗng nhiên, một ánh sáng mạnh mẽ phát ra từ một chiếc máy trên tường. Nhóm quay lại, và trước mắt họ là một màn hình hiển thị những dữ liệu kỳ lạ. Những thông tin này không phải về con người nữa, mà là về các sinh vật nhân tạo, các thử nghiệm về sự thay đổi gen.
"Đây là kết quả của các thử nghiệm," Tehma nói, ánh mắt anh chuyển từ dữ liệu lên chiếc màn hình. "Chúng ta đều là kết quả của một thí nghiệm lớn—nhưng không phải là con người."
Mọi người nhìn nhau, không thể tin được vào những gì mình đang nghe. Thí nghiệm về biến đổi gen, sự thay đổi cơ thể con người thành một sinh vật mới, chính là thứ mà họ đang đối mặt. Những gì họ cho là một hành trình khám phá, thực chất lại là một cuộc thí nghiệm chưa bao giờ có điểm dừng.
"June... cô ấy là một phần của thí nghiệm này," Souchou nói, giọng nghẹn lại.
"Đúng," Tehma trả lời. "Và có thể... cô ấy là người duy nhất có thể tìm ra cách để thoát khỏi đây."
Nhóm tiến về phía một thiết bị trung tâm, nơi có một chiếc kính lớn. Dưới kính, họ nhìn thấy một vật thể kỳ lạ. Đó là một sinh vật, một phiên bản hoàn chỉnh của những thí nghiệm mà họ đã gặp trước đó, nhưng nó không phải là một con người nữa. Nó là một sinh vật mới, được tạo ra từ sự kết hợp giữa công nghệ và phép thuật.
Đứa trẻ, lúc này không còn xuất hiện nữa, nhưng nó vẫn hiện diện qua mỗi ký tự và dữ liệu mà nhóm tìm thấy. Có thể nó chính là kết quả của một thí nghiệm thất bại, hoặc có thể là một phiên bản hoàn hảo của những thử nghiệm này.
Tehma nhìn vào chiếc kính, ánh mắt anh lạnh lùng. "Chúng ta đã đến quá gần với sự thật. Và giờ, chúng ta phải đưa ra quyết định cuối cùng."
"Cái giá phải trả là gì?" Rice hỏi, giọng anh cứng rắn.
Tehma quay lại nhìn nhóm. "Chúng ta sẽ phải quyết định liệu có tiếp tục cuộc thí nghiệm này và trở thành một phần của chúng hay không. Hoặc... chúng ta sẽ phá hủy tất cả và kết thúc chu kỳ này một lần và mãi mãi."
Đứa trẻ đã để lại cho họ manh mối cuối cùng: một lựa chọn. Nhưng sự lựa chọn này sẽ đi kèm với một cái giá đắt đỏ mà không ai có thể đoán trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com