Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

34. Cảm ơn vì anh tồn tại

-Tất cả đều là quyết định của bà ấy! SAO ÔNG CỨ MÃI ĐỔ LỖI LÊN NGƯỜI TÔI VẬY?

Park Jimin mất kiểm soát mà quát lên, sự bộc phát ấy hoàn toàn khiến cả thân người anh run rẩy. Anh không thể hiểu, hoàn toàn không thể hiểu sự tồn tại của mình đối với cha anh lại có thể trở thành một thứ đáng căm hận trong cuộc đời ông như vậy.

Việc vợ của ông ấy mất đi, việc người mẹ của anh mất đi...Anh muốn sao?

Anh không hề muốn như vậy!

Cả ông ấy và anh đều cùng là những người đàn ông mất mát trong gia đình này. Nhưng tại sao mãi mà anh vẫn chẳng cảm nhận được một sự san sẻ nỗi buồn, một sự an ủi, một sự đồng cảm nào vậy?

Ông Park dường như nghẹn họng vì lời của anh. Ánh mắt trừng trừng ấy chỉ khiến Park JiMin thầm cười khẩy chua chát. Rõ ràng là ông ấy biết, rõ ràng là ông ấy nhận thức được, nhưng cũng là rõ ràng ông ấy nhắm mắt đổ tội lên người anh.

Cả hai cha con đứng thất thần trân mắt nhìn vào nhau giữa gian nhà một hồi lâu. Lúc này đột nhiên cha anh lại bật khóc. Tiếng khóc khổ sở của ông ấy làm anh thật sự ngỡ ngàng. 

Người cha này trong tâm trí anh chính là một người vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn đối với anh. Nhưng giờ đây ông ấy lại bộc lộ một bộ vẻ bi thương thế này.

-Tao không thể...Park JiMin...Tao vẫn không thể nào chấp nhận được việc mày tồn tại!

-....

-Mày...sự tồn tại của mày thật quá sức đối với tao! Đáng lẽ khi có cơ hội...tao nên loại bỏ mày trước khi cô ấy sinh mày ra.

Những lời của ông ấy trong giây phút này khiến Park JiMin chẳng còn biết là mình nên khóc hay nên cười. Khi nhìn thấy dòng nước mắt của ông ấy, thoáng trong đầu anh đã hy vọng một lời xin lỗi, nhưng rốt cuộc thì...

Park JiMin thất thần quay người bỏ đi. Dáng đi lững thững cùng nụ cười ngây dại như thể cuộc đời của anh là một trò hề. Anh thật sự không thể hy vọng gì nữa rồi. Kiểu gì đi nữa, JiMin vẫn là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương và bị ruồng bỏ.

Ông Park chậm rãi đi đến kệ tủ, trên đấy được trưng bày một thanh kiếm Nhật dài. Nước mắt ông vẫn lẳng lặng rơi như vậy, ông vô hồn cầm lấy thanh kiếm rồi nhìn trân trân vào nó. 

Tiếng vỏ kiếm rơi mạnh xuống sàn bên tai khiến Park JiMin chú ý mà quay người lại, bỗng chốc lại thấy ông Park điên cuồng giương kiếm về phía mình khiến anh vô cùng kinh hãi. 

JiMin bắt được hai tay đang hạ kiếm của ông ấy, anh gắng gượng chặn lại vì thanh kiếm chỉ ngay trên đỉnh đầu anh thôi. Park Jimin thật sự đang rất hoảng loạn, cha anh thật sự muốn giết anh ngay lúc này sao?

-Ông điên rồi!!!

-Thứ nghiệt chủng như mày...không xứng đáng!! Chết đi! Chết đi!!

-Đừng...Đừng mà!! Ông...

Lực tay của ông ấy càng lúc gồng xuống càng mạnh, với thể trạng lúc này, anh hoàn toàn không thể chống cự với ông ấy. Anh cố gắng đẩy lệch hướng tay của cha anh sang một hướng. Hai cha con lần đầu tiên là chống chọi với nhau trực diện như vậy. Mỗi người đều đang cố đấu tranh vì một lẽ cho riêng mình. Nhưng tình hình lúc này phải chăng là quá sai trái.

Đáng lẽ ra...nên cho nhau một cơ hội và cố gắng cảm thông cho nhau.

-Dừng lại đi!

-Hôm nay, cả tao và mày cùng chết đi! Cùng nhau xuống gặp bà ấy và cầu xin tha thứ!

-Tôi không có lỗi! Ông đừng như vậy nữa! Ông điên rồi!

-Cả 3 chúng ta, sẽ có cùng một ngày giỗ...

Người cha này của anh thật sự hóa điên rồi. Mặc cho Park Jimin vẫn đang cố gắng gào lên trong cơn sợ hãi, nhưng ông ấy vẫn muốn tuyệt tình vung kiếm.

Đứa trẻ này, nó phản rồi! Nó biết chống đối ông rồi! Ông không thể để nó được tự do tồn tại nữa.

Ông vung mạnh thanh kiếm một lần nữa, lần này ông như dùng hết tất cả sức lực mình có, không chừa lại một sự kiềm chế nào. 

Park JiMin như thể thấy số mình đã tận. Nửa sợ hãi, nửa tuyệt vọng, lại có một phần ý chí nào đó trong lòng anh lại miễn cưỡng, vốn là không thể chấp nhận việc ông ấy muốn tận diệt mình như vậy.

Ngay khi ông ấy lao đến, Park JiMin một khắc phản xạ theo quán tính mà trực tiếp dùng hai tay trần nắm lấy lưỡi kiếm. Da thịt bị cắt sát, máu tươi chảy ngược xuống cẳng tay anh, sự đau đớn anh nhanh chóng cảm nhận được, JiMin gào lên dữ dội. Phải chăng vì bản năng sinh tồn, mà anh có đủ khả năng mà dùng hết sức để bật lại ông ấy. Lúc ấy anh chẳng nghĩ được gì cả, căn bản là cảm thấy đau đớn và chỉ muốn nhanh chóng chấp dứt nó. Mọi thứ phút chốc nhẹ cẫng, đầu óc Park JiMin hoàn toàn choáng váng. 

Đến khi anh hoàn hồn lại vì chuyện vừa xảy ra, JiMin lại rơi vào cơn sững sờ vì hình ảnh cha anh nằm co cứng trên sàn nhà. Người cha ấy bắt đầu trợn trừng mắt lên, tay ôm tim đang co thắt dữ dội đến không thể hô hấp nổi.

Park JiMin như thấy cả thân người mình tê dại, run rẩy đến vô cùng. Anh trân trân đôi mắt ngấn lệ nhìn vào ông ấy. Ông Park vẫn giương đôi mắt trừng trừng về phía anh, một ánh mắt căm phẫn đến muôn phần, nhưng cũng chứa hàng vạn nỗi đau khổ day dứt, bàn tay khó khăn cố chỉ về thân người con trai. 

-Cuộc sống này...vốn mày kh...không x...xứng...

-....

-Ji...Min...Sao mày lại...mang hình hài...g..giống cô ấy...đến như vậy...

Tiếng nói thều thào ngắt quãng ấy cuối cùng cũng tắt rụp giữa gian nhà hỗn độn. Dòng nước mắt chật vật của ông ấy cuối cùng cũng chảy xuống một dòng cuối rồi cũng khô cạn đi.

Park JiMin vô lực quỳ rạp xuống đất, rơi vào sự thất thần không thể nào diễn tả hết được.

Anh như chết lặng. Đến giây phút cuối cùng, ông ấy vẫn cố gieo vào anh một chuỗi hình ảnh đến ám ảnh ray rứt như thế.

Anh chẳng rõ là mình có nên thở phào vì sự ra đi của ông ấy hay không. Cuộc sống của anh hẳn là đã được giải thoát.

Nhưng sao...anh lại thấy cô độc tột cùng. Lòng ngực cũng là đau đớn tột cùng.

Cảm tưởng như mình đã bị bỏ mặc.

Những người đáng lẽ phải bên cạnh yêu thương anh, sau cùng cũng đều vì giằng co sự sống với anh mà chết.

Park JiMin khổ sở rơi nước mắt, tiếng khóc uất nghẹn, khản đặc của anh vang lên càng làm cho mọi thứ thêm hiu hắt đơn độc vô cùng. Quá bi thương rồi!

Anh dùng tay đẫm máu của mình mà bấu chặt lấy hai bên tai, mắt hoàn toàn nhắm chặt. Hoàn toàn anh chẳng muốn nghe, chẳng muốn thấy bất cứ thứ gì ngay lúc này cả. Như một thân ảnh của một đứa trẻ rơi vào sự hoảng loạn và sợ hãi cùng cực, Park JiMin tự ôm chặt lấy đầu mình, tấm lưng phơi bày lạnh lẽo và đơn độc, anh cuộn người dưới nền đất một cách khổ sở.

Tại sao lại thành ra chuyện như thế này chứ? Không phải lỗi của anh. Sao lại như thế này? Sao lại phải thống khổ như vậy!!!


*******

Vẫn là cái ngày ấy, từng khoảnh khắc trôi qua trong tâm trí của Park JiMin chẳng bao giờ phai đi chút nào. Ánh mắt căm phẫn của người cha ấy, lời nói tàn nhẫn cho đến lúc chết đi của ông ấy, chúng vẫn luôn như là một cái âm hồn dai dẵng quấn lấy anh qua từng ngày.

JiMin mãi mà chẳng bao giờ thoát khỏi nó được.

Anh chỉ đơn giản là một đứa trẻ lớn lên trong sự tổn thương và mất mác, với nỗi sợ thầm kín mà chẳng ai có thể giúp mình giải bày.

Cả thời tuổi trẻ của anh đã luôn sống một cách vô định hình vì nỗi ám ảnh của quá khứ.

Ai cũng trông mong đến ngày sinh nhật của mình cả. Chỉ riêng Park JiMin lại có cơn sợ hãi đếm ngược từng ngày. Anh không muốn ngày sinh nhật của mình đến, vì đó là ngày khiến anh rơi vào nỗi dằm vặt khổ sở.

Ngày mà đứa trẻ này bị ghét bỏ!

Khi cái ngày đó đến, Park JiMin sẽ luôn âm thầm tự nhốt chặt mình trong phòng, như thể trốn tránh tất cả, che giấu với mọi người sự kinh hãi trong thâm tâm mình.

__________

Park JiMin giữ chặt lấy cánh tay của Min Ami đến mức run rẩy. Mắt hoàn toàn là nhắm chặt mù tịt như sợ phải nhìn thấy thực tại bi thương của chính mình. Bộ dáng yếu đuối này, bộ dáng đáng thương này, anh thật sự không muốn để cô nhìn thấy, nhưng hiện tại anh chẳng thể kiểm soát được. Cảm xúc được bộc ra quá mạnh mẽ!

Min Ami khóc nấc vì Park JiMin lúc này. Cô thật sự bất ngờ cũng như là đau lòng đến muôn phần. Tay anh đang chảy nhiều máu lắm, cả người cô lúc này cũng vì ôm lấy JiMin mà lấm lem. Giọng cô sốt sắng, run rẩy

-JiMin...em chưa bao giờ chán ghét anh. Em thật sự muốn bên cạnh anh. Em sẽ không để anh một mình nữa! Em xin lỗi!...hức...Park JiMin, em xin lỗi!

Một lời thú nhận từ tận đáy lòng cô. Cô thật sự muốn bên cạnh anh. Thật sự đã yêu thương người con trai này đến vô cùng rồi. 

Thế ngày trước tại sao lại muốn chia tay?

Bản thân Min Ami luôn là mông lung với cảm xúc của chính mình. Luôn là như vậy! Có thể cũng đã yêu JiMin từ rất lâu nhưng vẫn mãi chẳng kiếm ra cơ hội nào để xác nhận. Vì hoàn cảnh mối quan hệ của họ không đơn thuần như bao người. 

Vì những lời nói của ai đó, khiến cô bắt đầu nghi vấn. Cô đã nghĩ mình bên anh chỉ vì tiền. Và cô không muốn tiếp tục lợi dụng anh nữa.

Còn Park JiMin, đã sợ cô rời xa mình đến như vậy. Tại sao lại chấp nhận để cô rời đi?

Vì JiMin cũng đã yêu cô nhiều hơn cả bản tính chiếm hữu. Yêu cô nhiều hơn cả nỗi sợ hãi của chính mình. 

Đôi khi yêu không chỉ dừng lại ở việc níu giữ, mà chính là đã yêu rất nhiều nên mới có thể can đảm buông tay. 

Park JiMin đã chấp nhận để cô đi, vì anh nghĩ sự tự do là điều cô thật sự muốn. Anh muốn cô cảm thấy hạnh phúc vì lựa chọn của mình. Mặt khác anh cũng sợ. 

Sợ chính mình một ngày nào đó sẽ khiến cô "ra đi" một cách trống vánh như cha mẹ anh.



Park JiMin nghe được lời thật tâm ấy của Ami, mi tâm nhắm chặt run rẩy bất giác mở ra một cách ngỡ ngàng. Trông lại có chút đáng thương như thể anh nghĩ mình đang mơ.

Thật sự là muốn bên cạnh một kẻ như anh sao?

-Jimin...Em xin lỗi. Em sẽ không rời xa anh, sẽ không như vậy nữa. Em sẽ bên cạnh anh. Em yêu anh rất nhiều, JiMin.

Ami ôm siết người anh rất chặt, từng lời thổ lộ đều nức nở vô cùng. JiMin như bất động khi nghe rõ được điều cô nói. Sự cô độc, đau đớn phút chốc như được xoa dịu, thân người cũng dần vơi bớt đi cơn run rẩy mất kiểm soát.

Nhận thấy nhịp thở của JiMin đã dần ổn định hơn, Min Ami mới từ từ buông người anh ra một chút, muốn quan sát tình trạng của anh lúc này. Nhưng chưa kịp rời người hẳn, cô lại được anh ghì ôm lấy lần nữa.

Park JiMin thật sự đã ôm cô rất chặt, vùi đầu tóc rối bời ấy ngay bên hõm cổ cô. Chẳng rầm rộ hoảng loạn gì như khi nãy cả. Một cái ôm thật sự mang theo sự nhung nhớ da diết, như một điểm tựa ấm áp dành cho cõi lòng Park Jimin.

Bên tai cô nghe rõ từng nhịp thở phả ra đều đều, ích ra thì chẳng còn nặng nề khiến cô đau lòng như lúc đầu nữa. Không gian lúc này thật sự có chút nhẹ nhõm hơn.

-Đừng xin lỗi...vì không phải lỗi của em. 

-....

-Anh xin lỗi...

Âm giọng lệch lạc chầm chậm được JiMin bật ra phút chốc làm cô cảm thấy xúc động, lại càng muốn yêu thương người con trai này nhiều hơn. Bàn tay cô ôm anh, tự động vỗ nhẹ như một cái an ủi thương cảm.

Cô biết dường như Park JiMin có một nỗi sợ nào đó không thể giải bày. Nhiều lần đã nhìn thấy anh bần thần thức dậy từ cơn ác mộng. Những giấc mơ ấy hẳn là rất đau khổ vì anh luôn phải rơi nước mắt cầu xin một cách vô thức. Min Ami cũng vừa chợt nhận ra...

Hôm nay là ngày sinh của anh.

Mọi năm Park JiMin đều như biệt tăm vào ngày này, chẳng ai liên lạc được cả, chẳng ai biết anh ở đâu, chẳng anh tìm thấy được anh...

Nhưng hiện tại thì cô thấy được rồi. 

Thật đau lòng quá!

Mọi năm anh đều phải tự chịu đựng trong nỗi cô độc thế này sao? Đều trong bộ dáng sợ hãi, hoảng loạn như thế này sao? Có một ngày sinh nhật như vậy thì đúng là thật đáng buồn!



--------

-Anh đưa tay đây.

Ami cầm lấy tay của Park JiMin cẩn thận băng bó lại kỹ càng. Trong lúc cô đang chăm chú như vậy, ánh mắt của JiMin hoàn toàn là không rời hình ảnh cô một chút nào. Ánh nhìn còn có chút mơ màng như thể vẫn còn nghĩ sự xuất hiện của cô là ảo ảnh, chỉ sợ lơ là một chút biết đâu anh lại mất cô.

Cô nhìn những vết thương của JiMin sau khi đã được cô chữa trị xong mà lòng không khỏi xót xa. Khẽ nhìn lên khuôn mặt có chút tái nhợt của người con trai, cô không biết mình nên nói những gì nữa, đành lại gói gọn cảm xúc ấy bằng những giọt nước mắt. Đúng là không thể ngừng khóc được khi mà thấy bộ dạng tàn tạ của Park JiMin.

Xem ra chia tay xong, không hẳn mình cô khổ sở.

JiMin chậm rãi nhấc tay lên lau nước mắt cho người con gái, cánh môi nhợt nhạt bật lời

-Đừng khóc...anh xin lỗi.

Từ nãy đến giờ cô đã nghe lời xin lỗi được bật từ miệng anh rất nhiều lần. Có những lúc còn chẳng hiểu anh đang xin lỗi mình vì điều gì. Khi nghe những tiếng xin lỗi ấy, lòng cô thật sự quặn thắt. 

Cô chậm rãi hỏi

-Anh có thể nói cho em biết lỗi của anh là gì không?

Những lời xin lỗi đều phải có nguyên nhân. Khi người nói ra lời xin lỗi thì họ cần phải biết lỗi của họ là gì. Park JiMin thường hay bắt người khác nói ra nguyên nhân khi người ta xin lỗi. Và bây giờ cô cũng cần biết anh xin lỗi vì điều gì.

-Anh xin lỗi...Vì đã tồn tại.

-....

-Xin lỗi vì đã tồn tại trong cuộc đời của em.

Lời của JiMin làm cô có chút sững sờ. Trước ánh mắt mờ đục phẳng lặng như mặt hồ đêm ấy, cô thấy rõ một sự cô độc nào nó. Là nỗi bận tâm ẩn chứa trong lòng anh sao? 

Xin lỗi vì mình tồn tại...đây vốn không phải là việc mà bản thân chúng ta có thể quyết định.

Cô cũng từng có một khoảng thời gian dằn vặt vì điều ấy. Luôn tự trách chính mình, tự phủi bỏ sự tồn tại của mình. Mỗi ngày đều sẽ "Đáng lẽ mày không nên được sinh ra", "Đáng lẽ mày không nên tồn tại trong cuộc đời này". Tự chì chiết chính bản thân mình, tự ghét bỏ chính mình qua từng ngày.

Nhưng rồi, cô nhận ra mình vốn không thể tự quyết định được.

Việc chúng ta được sinh ra, việc chúng ta xuất hiện trong cuộc đời của ai đó, tất cả chúng ta đều chẳng có ai có thể tự quyết định được cả.

Nên cũng không thể nói lời xin lỗi.

Hãy coi đó là một cơ hội mà ông trời ban đến, hãy coi đó là một cái duyên mà ông trời muốn ta trãi nghiệm. Hãy học cách chấp nhận và nói lời:

-Không phải lỗi của anh. Em cảm thấy mình nên cảm ơn vì trong cuộc đời mình đã gặp được anh.

Ami nhẹ nắm lấy tay JiMin mà áp lên má mình, lời nói có chút thút thít vì cô hoàn toàn chẳng thể ngừng rơi nước mắt được vì lúc này. 

Cõi lòng Park jiMin như thấy ấm áp và nhẹ nhõm. 

"Không phải lỗi của anh". Cuối cùng thì anh cũng nghe được lời này dành cho mình.

Nhìn thấy JiMin ngồi ngây ngẩn nhìn mình không chớp mắt, Ami khẽ kéo nhẹ một nụ cười trên môi, một nụ cười cũng có chút nhẹ nhõm vì giây phút trầm lắng này.

Đúng là phải cảm ơn, vì nhờ gặp được nhau mà cả hai mới có thể nhận ra được nhiều thứ và cũng có được nhiều thứ sau những năm cô độc.

Ông trời sẽ thường để những kẻ có sự tương đồng gặp được nhau. Park Jimin đã gặp qua rất nhiều cô gái, nhưng mãi mới đến cô thì lại muốn giữ bên cạnh. Vì cả hai đều có điểm chung, đó chính là những đứa trẻ bị cho là sai lầm khi được tồn tại. 

Cùng thấu hiểu cho nỗi đau của nhau, cùng lấp đầy cho khuyết điểm của chính mình, cả hai chính là hai mảnh ghép phù hợp để tạo ra một bức tranh hạnh phúc cho riêng họ.

-JiMin...Happy Birthday to you...Happy Birthday to you....

Thanh âm trong trẻo của Ami bất giác vang lên lúc này. Một nụ cười yêu chiều cô dành cho anh, một ánh mắt yêu thương cũng là dành cho anh. Tất cả những gì ở cô hiện tại, Min Ami hoàn toàn là muốn dành tặng hết cho Park JiMin lúc này, dành tặng cho người đàn ông của cuộc đời cô.

Park JiMin vì bài ca sinh nhật ngọt ngào lần đầu tiên mình được nhận mà có chút bất ngờ cũng như bắt đầu lại dâng trào sự xúc động. Anh không thể kiềm được nước mắt của mình, mà lần này anh còn kèm theo cả một nụ cười hạnh phúc.

Bài ca ấy đối với mọi người đó chỉ đơn thuần là một bài hát chúc mừng vui nhộn, nhưng đối Park JIMin lúc này nó như một bài thánh ca thiêng liêng, nhất là khi người hát tặng cho anh lại còn chính là Min Ami.

Khi bài ca kết thúc, Min Ami chậm rãi đặt lên môi JiMin một nụ hôn. Một nụ hôn nhẹ nhàng mang theo sự thương nhớ, có hương vị ngọt ngào của cánh môi lẫn cả sự mặn mà của nước mắt.

Sự hạnh phúc trong lòng hiện tại Park Jimin không thể tả hết được. Anh thật sự muốn nắm trọn và ghi nhớ hết khoảnh khắc của lúc này. Nó sẽ như là một báu vật vô định hình mà không gì có thể thay thế được. Park JiMin sẽ luôn ghi nhớ. Chắc chắn là sẽ bao giờ quên đến cuối cuộc đời mình.

Đúng là phải nói lời cảm ơn vì mình tồn tại!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com