Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

  Mấy ngày sau, vết thương của Gin đang có biến chuyển tốt, sức chịu đựng của hắn thật dẻo dai, hắn đã có thể xuống giường đi lại. Tất nhiên là đi ít thôi, và không được nhanh nhẹn. 5h sáng hắn không ngủ được, ra ngoài phòng khách lấy rượu thì thấy đèn phòng thí nghiệm sáng. Hình như đêm hôm qua cô ta thức cả đêm. Hắn đẩy cửa phòng thí nghiệm bước vào. Sherry đang ngủ gục trên bàn máy tính. Màn hình máy tính vẫn còn sáng. Sherry đang đọc các dữ liệu, các báo cáo kết quả nghiên cứu về APTX 4869 trước đây của bố mẹ mình. Một năm trước ngoài giờ học cô đã bắt đầu nghiên cứu dự án này, trước hết phải xem lại những gì bố mẹ đã làm được khi nghiên cứu loại thuốc này, và tại sao họ lại thất bại.

Gin với chiếc áo blouse trắng đang vắt trên chiếc ghế bên cạnh, định đắp cho cô thì Sherry tỉnh dậy. Hắn quăng vội cái áo xuống đất.

- Lại vào đây làm gì nữa thế? - Sherry nhìn chiếc áo blouse trắng của mình vừa bị Gin vứt xuống dưới đất.

- Định đắp áo cho tôi, nhưng thấy tôi tỉnh dậy thì xấu hổ quăng nó xuống đất hả? – Sherry nheo nheo mắt hỏi, mắt cô vẫn chưa quen với ánh sáng.

Nhưng Gin nhìn thấy cô ta như đang chế giễu mình:

- Cô vẫn chưa tỉnh ngủ hả? - Bị nói trúng tim đen, hắn cộc cằn đáp và đi ra ngoài.

Sáng hôm nay, Sherry định đến trường hoàn thành nốt một số việc còn dang dở và rút hồ sơ lí lịch cá nhân về. Cô vừa tắm xong, quên không mang quần áo vào nhà tắm (trong mỗi phòng ngủ có nhà vệ sinh riêng), Sherry đành phải quấn khăn, vào phòng ngủ mở tủ lấy quần áo. Cô chọn quần jean xanh, áo len cổ lọ màu đen, và một chiếc áo khoác dài màu cà phê sữa. Sherry vừa tháo khăn tắm để lên giường, chuẩn bị mở cửa lấy quần áo thì

- Hôm nay, tôi có việc bận.....- Gin đột ngột mở cửa phòng Sherry bước vào, không gõ cửa và hắn không nói được hết câu bởi cảnh tượng trước mặt: Sherry đang không có một mảnh vài trên người.

- Á á á.....Go away, pervert. Ra ngoài ngay, đồ biến thái. -Sherry vớ vội chiếc khăn tắm vừa để trên giường để che người.

Gin sau mấy giây đứng bất động quay vội mặt đi và đóng cửa lại. Vì thế nên Sherry không nhìn thấy gương mặt vốn lạnh như băng của hắn đã chuyển sang màu đỏ. Mặt cô cũng đỏ lên nhưng là vì tức giận. Sherry cải chốt cửa và mặc quần áo lên người. Cô bực tức lấy túi xách rồi mở cửa phòng, thấy Gin đang ngồi hút thuốc trên ghế salon ở phòng khách.

- Anh không biết phép lịch sự tối thiểu là gõ cửa trước khi vào phòng người khác à?- Sherry tức giận.

- Ai bảo cô không khóa cửa phòng.

- Khóa hay không là việc của tôi. Đây là phòng riêng của tôi. Anh phải gõ cửa trước khi vào chứ.

- Tôi không nhìn thấy gì hết, cô thôi gào lên đi.

- Nói dối!

- Vậy cô muốn được tôi nhìn thấy sao? – Gin vốn không có thói quen mỉa mai người khác nhưng vì sống chung với Sherry nên cũng bị ảnh hưởng đôi chút.

- Anh đang nói cái gì vớ vẩn vậy.- Rồi Sherry hạ giọng

- Có thật là anh không nhìn thấy gì không?

- Thật.

- Vậy thì tốt. Hôm nay tôi có việc phải đến trường, trưa mới về. Báo cáo xong rồi đó, tôi đi đây.

- Để tôi đưa cô đi. Ông Trùm giao cho tôi nhiệm vụ bảo vệ cô.

- Là giám sát thì đúng hơn. Tôi chỉ đến trường thôi. Chẳng phải vừa rồi anh bảo có việc bận sao.

- Đúng.

- Tôi tự đi được. Tôi không phải là trẻ con.

- Cầm lấy. Biết dùng chứ? - Gin đưa cho Sherry một khẩu súng ngắn.

- Không cần, có rồi. – Sherry trả lời cộc lốc, cơn giận trong cô vẫn còn.

Sherry lấy mũ bảo hiểm và xuống gara lấy xe. Còn lại một mình Gin trong nhà. Hắn nhớ lại cảnh tượng vừa rồi. Cô ta nói đúng, cô ta không còn là trẻ con nữa và đúng là hắn đã nói dối. Câu " Tôi không nhìn thấy gì hết" là nói dối. Sherry vốn bướng bỉnh, cứng đầu nhưng vừa rồi cô đã hạ giọng, vẻ mặt ngượng ngùng hỏi hắn:" Có thật là anh không nhìn thấy gì không?". Nghĩ đến đây, hắn bất giác khẽ mỉm cười mà không biết lí do gì (Yêu rồi. cần gì biết lí do)

...

Tại phòng lưu trữ hồ sơ gốc của sinh viên ở trường đại học...

- Marry Dawson, there is your record.

- Thank you, Mrs Rose.

- Why did you decide to stop completing that course? You are learning very well. The pedior of that course will finish early.

- Oh. I have some reasons. It is difficult to say. I'm so sad because I can't tell you. I have to go home now. Good bye.

- Bye, Dawson. Good luck. I'll miss you.

- Thank you. Don't worry. I'm OK. Bye.

Sherry rời khỏi trường học và lấy xe về nhà. ...

...

11h đêm, Gin trở về nhà. Căn hộ tối om. Sherry chưa về?

- Sherry, cô có ở nhà không.

Hay cô ta giở trò. Không thể nào. Chính miệng cô ta đã nói:" Chị gái tôi còn đang ở trong tay các người. Sao tôi dám làm gì chứ."

Gin gọi cho Sherry nhưng chỉ nghe thấy tiếng tổng đài trả lời: "The number you have just called is not available. Please try again later." Chắc chắn bọn người của băng đang kia đã giở trò. Ông Trùm đã từng nói rằng có băng đảng đang nhăm nhe muốn bắt Sherry về phục vụ cho chúng. Chết tiệt. Đáng ra hắn không nên để cô ta ra ngoài vào thời gian này. Có lẽ bọn chúng nắm được thông tin Sherry sắp về Nhật nên mới vội ra tay. Việc tìm ra Sherry không khó, trên người cô ta có thiết bị định vị. Theo như vị trí trên màn hình tìm kiếm thì cô ta đang ở một nhà kho bỏ hoang của thành phố. Gin phóng ô tô đến đó, trước khi đi không quên mang theo một số loại vũ khí.

...

Sherry tỉnh dậy, cô thấy hơi choáng đầu vì tác dụng của thuốc mê. Lúc xuống nhà xe của trường lấy xe, Sherry có cảm giác có ai đi theo mình. Cô nấp vào bờ tường. Kẻ đi theo thấy mất dấu vội đuổi theo. Đợi hắn đi khuất Sherry lấy xe và đi về nhà. Nhưng do biết đã mất dấu bọn chúng đã đợi cô sẵn ở gara chung cư. Một kẻ từ từ tiến đến sau lưng Sherry định dùng khăn tẩm thuốc mê bịt mũi cô. Cảm giác có người sau lưng Sherry quay lại. Không ngờ một kẻ khác đã nhân lúc cô quay lại dùng kìm điện đánh ngất cô. Cô tránh được, tung một cú sút đã văng kìm điện của hắn. Tên cầm khăn lao đến bịt miệng cô, cô giãy giụa, cúi người dùng đòn Judo vật hắn ngã xuống đất. Dù chưa bị thuốc mê làm ngất nhưng cô thấy chóng mặt, không còn tỉnh táo nữa. Một tên thứ ba lao đến ôm giữ cô từ đằng sau, gã khóa chặt tay cô. Sherry bật người lên, đạp hai chân vào bức tường trước mặt lấy đà lộn ngược người thoát khỏi tên đang khóa tay mình. Tên cầm kìm điện nhân lúc cô đang loạng choạng vì tác dụng của thuốc mê liền trùm một cái túi đen lên đầu cô và dùng kìm điện đánh ngất cô. Sherry ngất đi không biết gì nữa.

Sherry bị bịt mắt, bị trói chân tay, miệng bị dán băng dính.

- Có vẻ như con nhóc này tỉnh rồi. Vừa rồi nó cào xước cả tay tao. Còn làm tao suýt gãy lưng sau cú vật của nó.

- Xem ra để bắt được mày cũng không dễ đâu – Một tên khác lên tiếng.

- Đại ca, tại sao phải bắt nó?

- Đây là lệnh của sếp, đừng coi thường nó. Nghe nói nó là một tài năng hóa dược đấy. Sếp bảo giam nó ở đây mấy ngày, khi tình hình ổn, bọn BO không tìm thấy con bé sẽ bỏ cuộc, lúc đấy sẽ có người đưa nó đi.

"Xem ra bọn này đã đánh giá qua thấp BO"-Sherry thầm nghĩ.

- Đại ca, trông con bé này cũng xinh xắn phết. Sếp không cho phép cũng không cấm hay là chúng ta...

- Ý kiến hay đấy đại ca. Đại ca hưởng trước rồi đến bọn em.

- Được. Mỡ dâng tận mồm rồi, chả lẽ lại không ăn.

Sau lời nói của tên đại ca, bọn chúng phá lên cười. Sherry thấy có một bàn tay thô ráp sờ lên mặt mình, cô lắc đầu, lùi lại phía sau. Nhưng sau lưng lại là tường. Bọn chúng cởi trói chân cho Sherry. Sherry cảm thấy có người đang xé quần áo mình. Hai chân cô đang bị giữ chặt. Cô giãy giụa, chống cự, hai chân cố đạp mạnh vào không trung.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com