Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Ác Mộng Của Saro

Chương 11: Ác Mộng Của Saro

.

Nàng thừa nhận bị cô hút hồn ngay tại thời điểm đấy, mặc dù đây không phải lần đầu nàng thấy cô mặc như vậy, nhưng không hiểu sao càng nhìn càng lưu luyến ánh mắt mãi chẳng muốn rời ra.

"Chị không cần phải lo lắng, họ toàn là người thân thiết của em thôi."

Hai người đổi vị trí cho nhau, hầu như lần nào đi cùng cô, cô cũng là người lái, nàng chưa từng phải động vào bất cứ thứ gì khi đi cùng cô, ở nhà cũng vậy, cô luôn là người chủ động nấu ăn và dọn dẹp lại mọi thứ thỉnh thoảng nàng mới phải là người dọn dẹp sau khi ăn xong, nhưng những lần như thế thực sự rất rất ít.

Chiếc xe lái đi theo địa chỉ nàng đưa, nhanh chóng dừng lại tại một quán ăn nọ, cô vẫn như những lần khác là người chủ động mở cửa cho nàng, đan lấy đôi bàn tay vào nhau.

Cả hai bước vào trong làm cho quán ăn đơn sơ giản dị bừng sáng, những ánh mắt dòm ngó, cùng những lời khen chê ra vào, một số người có niềm vui với ảo thuật họ còn chưa kịp nhận ra cô thì cô đã một mực nắm tay nàng đi vào trong, nhưng hẳn là họ cũng không chắc chắn vì đa số lúc cô biểu diễn ánh đèn nhạt nhòa của sân khấu làm cho không gian ở đó rất mờ ảo và bí ẩn.

Nhóm của Nam đến trước không lâu, đúng là chỉ có mấy người như Nam nói, gồm Nam, Non, Annie và cả Heidi thêm nàng và Sarocha nữa là sáu người vừa đủ một bàn.

"Becky bên này!" - Nam vẩy tay ra hiệu, nàng tươi cười cùng cô đi tới.

Hai bông hoa xinh đẹp nhất đứng cạnh nhau làm tăng giá trị của quán ăn vốn bình dân này, tự nhiên Nam cảm thấy nó không phù hợp một chút nào với người như Sarocha nữa.

"Xin chào mọi người đây là..bạn gái của em" - Becky mỉm cười tự tin giới thiệu

Tất cả mọi người nhìn sang người bên cạnh Becky, trừ Nam và Annie ra thì Non đang rất sốc, thì ra "cái chậu" đắt nhất thế giới mà Nam nói chính là đây sao

Định sẽ đấu với người yêu của Becky tới cùng nhưng mà ...cơ hội thắng của anh bây giờ là bằng không! À mà cũng chưa bao giờ lọt vào dành sách đối thủ.

"Chào mọi người tôi là Sarocha, người yêu của Becky, rất vui được gặp mặt." - Cô tự giới thiệu bản thân tuy hơi có phần thừa nhưng vì phép lịch sự vẫn phải nói, nhất là khi cô nhận ra người hôm trước mình gặp trong khoảng khắc khoác eo nàng cũng đang có mặt ngồi đó, cô muốn nói rõ Becky bên cạnh căn bản là của cô, và cô có trách nhiệm đưa nàng về, không cần bất kì lời nhờ vả nào của ai!

Nam hớn hở vui vẻ ra mặt cuối cùng cũng gặp được người bằng da bằng thịt ngoài đời rồi, "Ngồi đi ngồi đi"

Cô gật gật đầu kéo ghế cùng nàng ngồi xuống vị trí đối diện ba người họ và ngồi cùng với người tên Annie, sếp của nàng.

Không khí tự nhiên rơi vào khoảng im lặng đến lạ lùng, không ai nói chuyện với ai câu nào, chỉ còn nghe tiếng rì rào của những bàn xung quanh, bình thường cô đã có một gương mặt tuy rất đẹp nhưng lạnh lùng, nay im lặng lại làm nhóm của Nam giống như đang bị nhốt mình ở Nam Cực vậy.

Không hẳn gọi là lạnh, nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác thấu xương, khó bắt mà chuyện được.

"Ờ ờ...mọi người gọi món chứ nhỉ.."

Annie vẫn là người hòa giải bầu không khí này, nếu không thì chẳng biết đến khi nào mới ăn được nữa.

Món ăn nhanh chóng được đem lên, mọi người cùng nhau dùng bữa nhưng vẫn không nói quá nhiều, có lẽ họ cũng đã một phần bị tính cách vốn bình thường của Sarocha lẫn ác.

Nàng ở bên cạnh nhìn sắc mặt của cô hình như cô không có ý định sẽ chủ động bắt chuyện trước với họ, ai hỏi thì nói không thì im lặng y như lần trước cùng chú Kơk, Becky thở dài nàng không chút hài lòng về thái độ này của Sarocha, dù cho có thực sự không thích thì cô vẫn có thể nói chuyện, chủ động vài ba câu cho phần không khí này bớt nặng nề, xem như đó là chút lịch sự với họ, xong thì lần sau từ chối không cần đi nữa.

"Cô Sarocha, ăn những món này được chứ?" - Nam nhìn cô kiên dè hỏi

Sarocha gật đầu trả lời ngắn gọn, " Được"

"Quán này có vẻ như không thích hợp, lần sau tôi sẽ cẩn thận chọn một quán kín đáo hơn" -  Nam người chọn quán hôm nay tỏ ra bối rối, bình thường khi đối mặt với sếp Annie, Becky thậm chí còn chưa thấy Nam bối rối đến như này, ấy thế mà Sarocha bên cạnh nàng đến giờ vẫn một biểu tượng cảm xúc duy nhất.

"Không sao, quán này cũng được rồi"

"Cô là người nổi tiếng chắc bận lắm ha?" - Heidi kiếm cớ vào chủ đề mà chị ta cần, nhưng câu trả lời cũng nhanh chóng đi vào bế tắc.

Sarocha cười nhẹ, "Cũng bình thường"

"Cho chị chụp cùng em tấm hình được không?" - Lại một người nữa lên tiếng, hầu như họ không dám bắt chuyện với Sarocha quá nhiều, khiến cho nàng bên cạnh cũng ngượng ngùng theo, khẽ nhiều nhẹ đôi bàn tay của cô dưới gầm bàn, nhưng có lẽ Sarocha đã không hiểu được ý nghĩa sâu xa của nó, mà chỉ đáp lại nàng bằng cặp mắt trong veo thắc mắc.

"Được"

"..."

"Ừm"

"..."

"Đúng vậy"

Mọi câu hỏi với cô điều trả lời ngắn gọn không quá ba từ, không dài dòng làm mấy người kia có muốn mở lời tiến xa hơn vào câu chuyện cũng không dám, họ cảm giác không cùng chung thế giới với một người như cô, ngay cả nàng bên cạnh cũng không thể hòa nhập, nghe hết nổi những gì cô nói, những câu trả lời giống như cô đang xem nhẹ họ vậy, mọi người ở đây điều là những người đối xử với nàng rất tốt, ngay cả Annie cấp trên của nàng mà cũng bị cô ngó lơ.

Becky đứng lên mặt mày lạnh tanh trầm giọng nói, "Mọi người cứ ở lại chơi nhé, em có hơi mệt xin phép về trước"

Becky nói xong liền đứng lên đi ra ngoài, nàng không muốn phải cãi nhau với cô trước mặt mọi người vì thực sự nàng đang rất tức giận, giận vì Sarocha luôn gắn lên mình khuôn mặt lạnh lùng vô cảm đó sao?

Nàng cũng chẳng giải thích được nữa, chỉ biết hai lần dẫn Sarocha đi gặp những người quan trọng với nàng, thì cả hai lần cô điều như thế, và bây giờ thực sự đó, nàng đang rất giận.

"Tôi xin phép" - Cô vội đứng lên đuổi theo Becky, cũng chủ động là người thành toán bữa ăn đó cho mọi người.

.

"Becky"

.

"Becky à, đợi chị với"

Bước chân của Becky rất nhanh, cô phải mất một lúc mới đuổi theo kịp, chợt nắm lấy tay giữ Becky lại, "Bec em sao vậy, không khỏe ở đâu hả?"

Mặt mày nàng hầm hầm, cô vẫn chưa biết mình vừa làm gì với những người nàng yêu quý, những người mà họ xem nàng như chị em trong nhà, có lẽ từ khi ba mẹ mất đi nàng luôn coi trọng những mối quan hệ xung quanh bản thân mình như thế.

"Em bị sao không? Sao không nói gì. Chị đưa em đến bệnh viện kiểm tra nhé?" - Cô lo lắng nhìn nàng, nhưng với người không bộc lộ cảm xúc như cô thì chuyện đó là quá khó để người khác có thể nhận ra được biểu cảm lo lắng hiện tại của bản thân.

Cô chủ động nắm tay nàng đi về phía trước nhưng đã bị nàng từ chối, bước chân vì thế mà khựng lại, nàng lại đột nhiên lấy mạnh tay của bản thân từ tay cô ra, Sarocha khó hiểu nay lại càng khó hiểu quay đầu nhìn lại nàng, chỉ thấy hai mắt nàng đỏ ngầu, và tiếng chát vang vọng bên màn nhĩ.

Cái tát đau điến in hẳn lên má phải của cô, khiến toàn thân tê cứng mà ngước nhìn lại nàng thêm lần nữa, đầu hiện lên câu hỏi rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra thế?

"Chị mới là người cần đi bác sĩ chứ không phải em đâu!" - Becky dùng tay chỉ trỏ vào vai của cô, lời nói vì tức giận mà cũng trở nên đanh thép.

"Chị không có trái tim sao? Nếu có thì hãy thử cảm nhận lại những việc mình đã làm đi không thì đơn giản như thể hiện một biểu cảm như cười chẳng hạn!"

Becky không nói thêm gì leo lên xe và đạp chân ga rời đi, bỏ lại cô đứng đó với toàn thân cứng nhắc, đưa tay xoa xoa lên má của mình, trong đầu đầy ắp những câu hỏi mà vẫn chưa có được câu trả lời, không lẽ cô vừa làm gì có lỗi với Becky sao, cô không hiểu, cơ bản là Sarocha sẽ không hiểu được người như nàng nghĩ gì.

Chiếc xe biến mất giữa biển người, không may nhóm của Nam cũng chứng kiến được cảnh cãi nhau vừa rồi đó, do toàn bộ cửa của quán điều làm bằng kính, bữa ăn đó cũng kết thúc, họ nghĩ có lẽ bản thân đã là nguyên nhân khiến hai người họ cãi nhau, họ đáng ra không nên hỏi cô quá nhiều như vậy.

Tối đêm đó cô trở về nhà, nhưng lại không thấy xe của Becky đâu, căn nhà tối đen, gọi điện cũng chẳng thấy nàng bắt máy, một sự lo lắng từ lòng nổi lên, có lẽ đây là điểm chung của họ, khi giận thì chẳng bao giờ chịu bắt máy, lần trước khi nàng quên ngày kỉ niệm và về đến tối muộn, khi đó tuy rằng Sarocha không phải cố tình không bắt máy nàng, nhưng cô cũng chẳng điện lại và bây giờ nàng cũng tương tự như cô lần đó.

Nguyên một đêm dài đó cô đã thức trắng để đợi Becky về, tay vô thức sờ lên ngực trái của bản thân, kì lạ là nơi đó hoàn toàn không có chút động đậy không có một chút phản hồi nào với bàn tay cô cả.

Giống nhưng lời Becky đã nói khi nãy cô không có trái tim...

.

Ngày hôm sau, Becky lái xe về nhà nàng cố ý đi về từ sớm để không chạm mặt cô, tối qua do nóng giận mà nàng đã tát cô một cái rất mạnh, đó cũng là lần đầu tiên nàng trở nên mất khống chế hành động của bản thân như thế,  rồi lại đi ra khách sạn ngủ, cứ cho rằng về nhà sớm thì sẽ không cần đối mặt với cô nhưng...cánh cửa vừa mở ra nàng giật mình khi thấy cô ngồi trên sofa trên người vẫn còn mặc nguyên bộ đồ của tối qua.

Cô thấy nàng đi vào liền nhanh chân đi đến, gương mặt nhợt nhạt vội hỏi nàng một cách vồ vập, "Becky tối qua em đã đi đâu vậy? Chị gọi em không được, em làm chị lo đó có biết không"

Nhìn đôi bàn tay đang bị cô nắm chặt, một bên gương mặt thì vẫn còn in ấn dấu tay của nàng, tuy không rõ nhưng vẫn còn rất đỏ, so với khuôn mặt trắng bệch kia thì lại càng rõ ràng hơn.

Nàng bước vào phòng mà chẳng đáp lại lời cô, Sarocha hụt hẫng đứng bất động hệt như pho tượng trước cửa nhà, đầu cúi thấp tự cắn chặt vào môi.

Thở dài một cách mệt mỏi, đến khi nàng bước ra trên người là một bộ đồ khác, chắc là nàng chuẩn bị đi làm, cô thì lại đang làm gì đó trong bếp

"Bec.. đợi chị làm đồ ăn sáng rồi hẳn đi" - Tay chân cô luống cuống gấp gáp đến nổi cái đĩa trên tay cũng bị cô làm rơi xuống nền bể tang tành, âm thanh bể nát kéo thêm bầu không khí im lặng kèm theo đó là những mảnh vỡ văng khắp nơi dưới sàn nhà, đây hẳn là lần đầu nàng thấy được sự vội vã đến mức quên đi sự tỉ mỉ của cô.

Bước chân nàng vô thức đi lại về phía cô muốn giúp cô nhưng lại bị khựng lại giữa chừng, cứ như thế nàng lại đứng yên nhìn cô đang loay hoay nhặt từng mảnh vỡ bên dưới.

"Không cần, em sẽ ăn ở ngoài"

Becky lại một lần nữa từ chối cô, chuyện gì đã xảy ra với Becky của cô vậy, từ lúc nàng bỏ đi khỏi quán nàng như con người khác, là do nàng vẫn còn giận cô sao? Nhưng lý do là gì.

.

Ba ngày trôi mà cô vẫn chưa nghĩ được chuyện gì mà khiến Becky đối xử như vậy với mình, ba ngày hôm nay Becky cũng chẳng nói chuyện với cô, làm con người của cô nhưng đang bị héo úa dần đi, giống như bông hoa lâu ngày không được tưới nước, càng ngày càng chết dần chết mòn.

Ngày thứ tư hôm nay là ngày cô đến bệnh viện lấy kết quả kiểm tra tổng quát, cô đã đến bệnh viện như lời Becky đã nói, cô biết mình không giống người bình thường trái tim của cô không nằm bên trái, mà là bên phải cô dường như là đứa trẻ đặt biệt nhất trên thế giới này bởi đến cả ngày sinh cũng là ngày đặc biệt nhất.

Bác sĩ đã nói trái tim cô không bị ảnh hưởng đến tình trạng sức khỏe hay gì hết, nó rất bình thường, người có trái tim nằm bên phải cũng không phải là không có mà chỉ là người sở hữu trái tim bên phải không được nhiều mà thôi.

Nằm trên bãi cỏ mắt nhắm nghiền, cầm tờ giấy kết quả trên tay mà lòng cảm thấy mệt mỏi

...

"Mẹ ơi sao trái tim của con lạ quá, nó không giống mẹ cũng không giống ba ngay cả chị Sam cũng không giống, mấy bạn trong lớp không chịu chơi với con, họ bảo con kì quái"

"Bạn Min không nói chuyện với con nữa vì con có trái tim bên phải sao mẹ? Sẽ không ai yêu thương con hả mẹ?"

Sarocha nhỏ bé đang nhõng nhẽo với mẹ của mình, với độ tuổi hiện tại của Saro thì mọi thứ xung quanh điều rất mới lạ, mẹ của Saro kiên nhẫn trả lời bà mỉm cười đáp

-"Không phải vậy đâu con của mẹ, ai cũng yêu thương con hết, bạn Min chỉ là ghen tị với con mà thôi, con là một người vô cùng đặc biệt không phải sao? Rồi con sẽ tìm được một người đặc biệt, người đó rất yêu con, yêu những thứ mà con cho là không hoàn thiện của bản thân, không có gì phải tự ti cả con yêu của mẹ"

Saro bé nhỏ với hai mắt long lanh nhìn mẹ của mình

"Thật sao mẹ, rồi sẽ có người yêu thương con hả, nhưng họ có yêu thương con giống như mẹ thương con ba hay là chị Sam không ạ"

Bà lại mỉm cười lại lắc đầu đáp, "Không đâu con, tình yêu của ba mẹ hay chị Sam dành cho Saro không giống với người đặc biệt ấy, người ấy yêu con và tình nguyện dành cả đời để ở bên con, còn cha mẹ hay chị Sam sẽ không thể nào ở bên con mãi được "

Saro ngay ngốc hỏi lại đối với Saro bé nhỏ thì sẽ chẳng thể hiểu được bà vừa nói gì

"Mọi người định đi đâu sao ạ?"

Bà ấy mỉm cười rồi gật nhẹ đầu, " Đúng vậy, vào một ngày đặc biệt nào đó ba mẹ sẽ đến một nơi rất đẹp, nơi đó được gọi là Thiên Đường, ở đó ba mẹ sẽ được gặp các nàng tiên cùng với ông bà của con"

"Saro cũng muốn gặp các nàng tiên, mẹ cho Saro đi cùng được không ạ, con không cần người yêu thương con nữa đâu, Saro chỉ muốn ở bên cạnh ba, mẹ và cả chị Sam thôi"

Bà cười không đáp tay vuốt ve cái đầu bé nhỏ của Saro, em ngoan ngoãn mà chìm vào giấc ngủ ngay sau đó, miệng còn mỉm cười thật tươi

Mọi việc chẳng tốt đẹp được bao lâu

Bỗng mọi thứ xung quanh trở nên tối đen, những âm thanh khác nhau vang vọng khắp nơi, nhẹ nhàng có, đau khổ có...bi thương có.

'Happy birthday to you.... Happy birthday to you.... Chúc mừng xin nhật con gái.'

...

"Con ước ba mẹ sẽ ở bên con mãi mãi"

...

'Dừng lại..Dừng lại... LÀM ƠN HÃY DỪNG LẠI ĐI......'

RẦMMM* Sau loạt âm thanh đó chính là một tiếng nổ rất lớn, cô không thể nhớ đó là gì chỉ biết mọi thứ lại lần nữa tối đen, âm thanh tít tít tít hình như là của một máy móc nào đó vang lên, kèm theo giọng nói của người đàn ông lớn tuổi

[Con bé mất máu quá nhiều, mau cầm máu lại]

[Đem nhóm máu giữ trữ đến đây cho tôi nhanh]

"Bác sĩ con bé có nhóm máu hiếm, bệnh viện không còn đủ máu nữa"

"Bác sĩ nhịp tim đang bị giảm"

[Tăng thêm 200 cho tôi, lên thêm 200 nữa... bật hết cỡ đi...]

.

Bíp bíp bíp___________

Bác sĩ ý tá nhìn màn hình nhịp tim chạy dài, trễ rồi đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa

"Bác sĩ, tim con bé.. ngừng đập rồi.."

...

Mọi thứ diễn ra vô cùng nhanh y hệt như cuộn phim thu nhỏ, từng dòng kí ức chạy qua chạy lại trong đầu cô, cô cố gắng thức dậy cố gắng mở mắt thoát ra khỏi cơn ác mộng này nhưng nó lại một lần nữa dày vò cô rồi..nó quá đáng sợ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com