Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35: Giấc Mơ Hoàn Hảo

Chương 35: Giấc Mơ Hoàn Hảo

.

Đúng như những gì mà Chin đã nói với Lisa, thì sau khi Chaeyoung tỉnh lại cô ấy đã hốt hoảng đi đến chỗ của Sarocha nhưng người thì sớm chẳng thấy đâu

Với một người đã từng trải cảm giác mất mát của chuyện lần trước thì lần này Chaeyoung lại càng hoảng loạn hơn, khi mà bọn người xấu đó đã kéo Lisa đi trước mặt của nàng, bây giờ chẳng còn cách nào khác Chaeyoung đành phải đi đến chỗ của Sam vì theo như những gì mà Lisa kể thì Sarocha còn một người chị gái đang dẫn dắt điều tra D. O. T

"Park tổng?"- Sam cũng vừa kịp ở bên ngoài thấy Chaeyoung đi đến liền thắc mắc gọi

Chaeyoung với hai mắt đỏ ngầu giọng lắp bắp, "Lisa..Lisa"

Sam nhíu nhẹ mày nhìn Chaeyoung, không phải Lisa đã mất rồi hay sao vậy tại sao Chaeyoung lại đi đến đây giọng lắp bắp hốt hoảng như vậy.

"Lisa bị đám người xấu kia bắt đi rồi..."- Chaeyoung nói xong liền ngồi sụp xuống mà khóc lớn khiến cho Sam bên cạnh chẳng hiểu gì mà vội đỡ người con gái kia lên

...

Đôi môi nhếch nhẹ, Lisa nhìn Chin đang tự mãn thì hỏi, "Sao mày biết được cô ấy là F1?"

Chin nhìn Lisa cười to một tiếng, "Nể tình mày sắp chết cũng có tí uy quyền trong xã hội tao sẽ cho mày xem!"

Hắn ta mỉm cười đi đến gần Lisa mở điện thoại và đưa qua cho Lisa xem đoạn tin nhắn

Được gửi từ - K với nội dung là:

"Loại bỏ F1 người phản bộ tổ chức!"

Chin nhếch môi, "Tao đã đợi cái ngày này lâu lắm rồi, cứ hễ thấy gương mặt lạnh lùng đó là tao chẳng thể ưa nổi, nó với cả thằng Fimo! Đứa nào cũng chướng mắt!"

Lisa nhếch môi, thì ra là bọn nó chỉ làm theo lời người khác, "Haha!"

Giọng cười của Lisa làm cho Chin cau có khó chịu, "Mày cười cái gì? Sắp chết rồi vẫn còn vui vẻ được như vậy sao?"

Lisa nghe xong liền chề môi ngước mắt nhìn Chin đáp, "Tao cười vì trong đám bọn mày ít nhất vẫn có một đứa thông minh! Nếu không thì lũ ngu dốt tụi mày chắc sớm đã bị bắt hết rồi!"

"Má nó!"- Chin thẳng tay đấm vào gương mặt ấy một cái, rồi lại liên tục đánh vào bụng.

"A.."

"Đại ca đại ca! Bình tĩnh lại đại ca!!"

Một tên lớn gan vội đi nhanh đến trấn an Chin vì hiện tại Lisa đã bị Chin đánh ngất rồi, nếu không ngăn cản thì chắc chắn sẽ chẳng còn con mồi nào để dụ dỗ F1 xuất hiện được nữa.

"Mẹ nó! Lũ vô dụng!"- Chin chửi rồi bỏ đi ra ngoài.

...

Phía bên này, Chaeyoung kể tóm tắt lại chuyện đã xảy ra về nhóm người xông vào nhà và kéo Lisa đi.

"Nhưng không phải Lisa đã mất rồi sao?"- Sam nói

Chaeyoung lặp tức lắc đầu, "Không! Chuyện lần đó là nhờ có Sarocha, nhưng không hiểu sao bây giờ bọn chúng lại biết được, cô biết Sarocha ở đâu không? Tôi tin chắc rằng cô ấy sẽ cứu được Lisa của tôi!!"

Chaeyoung nhìn Sam mà hỏi tới tấp, nhưng Sam chỉ mím môi lắc đầu, "Bọn tôi cũng đã tìm em ấy.."

Vậy là cả Sam cũng không biết Sarocha đang ở đâu. Người duy nhất có thể liên lạc với Sarocha ngay lúc này là con số không!

Ngoài trừ Sarocha chủ động liên lạc với họ không thì họ cũng chỉ có thể tìm kiếm trong vô vọng thôi, chưa kể bây giờ họ đang phải đối mặt với một tổ chức chống đối xã hội nguy hiểm, Sam chắc chắn mọi chuyện không hề bình thường nếu như bọn chúng bắt Lisa đi thì chắc chắn đang có vấn đề.

Reng~ reng~

Điện thoại đến, Sam nhìn vào liền không do dự bắt máy: "Sao rồi Min? Em đã kiểm tra căn chung cư của Freen chưa?"

Min bên kia vừa lái xe vừa nói, "Em đã đến rồi, nhưng Sarocha không có ở đó"

Sam thở dài gật nhẹ đầu rồi cúp máy, "Chị biết rồi, vậy làm phiền em tìm thêm vài nơi mà Sarocha hay lui tới giúp chị, rất có thể bọn người D.O.T đã biết thân biết phận của con bé rồi!"

Cả hai giọng nói đều rất khẩn trương, nhưng trong khi họ đang gấp rút tìm cô thì người con gái đó, nói đúng hơn là Sarocha lại ung dung đứng đó!

Thật trùng hợp phải không? Khi mà ngày cô nhớ lại cũng chính là thứ sáu ngày mười nhưng là của mười sáu năm sau!

"Em đến rồi à?"- Sarocha không xoay đầu, cô nói nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía trước những cơn gió thổi qua bên má và chạy ra mái tóc đằng sau, cô quay đầu nhìn nàng.

Đúng là chỉ có mỗi mình Becky là sẽ biết nơi này, tại ngọn đồi đã họ gặp nhau.

"Giơ tay lên!"- Giọng Becky lạnh lùng cất lên, cô còn nghe được tiếng Becky vừa lên đạn, miệng súng lạnh lẽo hướng với người con gái nàng yêu nhất...và hiện tại cũng chính là người con gái làm nàng đau lòng nhất

Sarocha mỉm cười không làm theo những gì nàng nói, mà ngược lại cô đã đi thẳng về phía của nàng, kéo nồng súng lạnh lẽo ấy từ đỉnh đầu xuống trái tim của bản thân

"Nổ súng đi, bắn vào đầu thì cũng không tồi! Nhưng nơi đó là nơi chị cất giữ những kỉ niệm của bản thân, chị không muốn quên đi chuyện gì nữa hết!"- Giọng Sarocha càng nói càng nhỏ dần, nhưng cũng đủ để người con gái kia nghe thấy

"Còn tim thì..nó đã thuộc về em rồi nên em có thể lấy lại nó...bất cứ lúc nào em muốn..."

Ánh mắt Sarocha kiên quyết nhìn nàng, đôi tay nàng rung rẩy vô lực mà chẳng biết làm sao hết, nàng vẫn là không thể ra tay với người nàng yêu nhất...

Đôi mắt đỏ ngầu rồi lấy lại tay của bản thân nàng ngước mắt lên trời để tránh những giọt lệ trong mắt rơi ra

"Bao giờ chị mới chịu dừng lại đây Sarocha...nếu cứ tiếp tục như vậy...tội của chị sẽ nặng thêm đó.."

Sarocha mỉm cười nhìn nàng, cô không đáp lời bởi rất có thể mọi thứ sắp kết thúc thật rồi...và ngày hôm nay nàng đã quyết định không nổ súng thì rất có thể Sarocha sẽ thực sự giết người thân của nàng như nàng vẫn hay lầm tưởng.

Có thể vào ngày mai hoặc cũng là đêm nay chẳng hạn.

"Chị định như vậy bao lâu nữa đây Sarocha! Em là FBI đó! Làm thế nào để em bên một kẻ đã giết người như chị được cơ chứ"- Becky lớn tiếng nói khi thấy người kia không trả lời, hai con tim không cùng dòng máu mà lại nhói lên từng cơn cùng nhịp

Phải rồi, trong mắt nàng thì cô không khác gì kẻ sát nhân, còn trong mắt cô thì lại thấy Becky đáng thương đến lạ..

Becky khóc lóc nàng vương tay tháo nhẹ sợi dây chuyền trên cổ của mình và đem nó đặt vào tay của Sarocha, hai dòng nước mắt trên má, nàng nói

"Từ giờ trở đi...hai chúng ta đã là hai thế giới đối lập"

"Em cần phải làm gì đó để không có thêm một ai vô tội đi lấy đi mạng sống ấy..."

Sarocha nhìn nàng lại nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, Becky lại khóc trước mặt cô rồi...nhưng dù đã biết được sự thật thì cô làm sao nói cho nàng biết đây? Nó thật vô lý và chẳng ai tin vào giấc mơ ấy của cô cả!

"Đừng gây thêm lỗi lầm nào nữa, em vẫn còn muốn ở bên chị.."

"Nhưng đó là lúc chị đã nhận lại cái giá phải trả cho những gì mà bản thân chị đã gây ra"

Becky nói rồi quay người rời đi, có lẽ từ sau giây phút này họ đã thực sự đối đầu với nhau...

Sarocha hi vọng khi mọi thứ kết thúc cô vẫn còn đủ thời gian để bên người con gái đó.

...

Giữa ngọn đồi so với cô thật rộng lớn, sau khi người con gái ấy rời đi, cô đã nằm dài xuống chỗ quen thuộc của mình trông thảnh thơi vô cùng, nhưng không ai biết người con gái đó đã trải qua những gì

Là cha mẹ mất ngay ngày sinh nhật, người cô thương cô yêu cũng bỏ cô đi vào ngày đặc biệt ấy cô chưa bao giờ ghét ngày sinh nhật của bản thân ghét còn số thứ 6 ngày 13 đến thế, còn gì tồi tệ hơn không?

Ngọn đồi nhỏ...

Nơi chữa lành tâm trí cô những lúc cô buồn và hôm nay cũng vậy cô nằm đó mặc kệ cái nóng cái lạnh của thời tiết, đến khi cô mở mắt ra lần nữa thì bầu trời đã tối đen, cô chầm chậm ngồi dậy rời khỏi cánh đồng đó và đi thẳng về nhà.

Trong nhà tối ôm không có nổi một ánh sáng, trong giây phút đó cô không tin được đây là ngôi nhà mà bản thân sống, vậy là Becky đã không về đây, đã rời xa khỏi vòng tay của cô rồi

Mệt mỏi nằm dài ra sofa, không khóc, không kêu ca, không kể lể, vì cô biết làm vậy chẳng có ít gì hết, đôi mắt bắt đầu nặng trĩu và nhắm nghiền lại.

...

"Happy Birthday to you..."

"Happy Birthday to you..."

Giọng nói và tiếng cười khúc khích bên tai, môi cô bắt giác mỉm cười và đôi mắt cố mở to ra để nhìn ngắm, mọi người xung quanh hệt như ngày ấy.. Chẳng có chút thay đổi nào.

Ba mẹ đang ngồi vỗ tay và hát chúc mừng sinh nhật cô, lần này thì chị đã thấy được gương mặt của ba mẹ mình rồi...họ đang nhìn cô và mỉm cười một cách triều mến, còn có cả chị Sam và Min nữa, nếm, hoa, bánh kem và đặc biệt hơn nữa là người ngồi cạnh cô, Becky nắm lấy đôi bàn tay cô, nhỏ giọng nói

"Freen, Chị ước đi"

Đúng rồi, phải ước chứ nhỉ? Cô mỉm cười gật đầu nhìn nàng và chấp tay lại cầu nguyện

"Tôi ước gì đây mới là sự thật"

Đôi môi mỉm cười hạnh phúc và đưa môi chuẩn bị thổi tắt ánh nếm ấy đi thì..

Reng~!!

Sarocha chợt tỉnh lại sau một đêm dài nằm ở sofa, đưa tay tắt đi chiếc di động trên bàn đưa ánh mắt nhìn trần nhà đầy mệt mỏi, mọi thứ xung quanh vẫn hỗn loạn hệt như ngày hôm qua

Nhưng ít nhất thì cô đã có một giấc mơ hoàn hảo, nhưng nó sẽ hoàn hảo hơn khi đó là sự thật, khi ấy cô sẽ sống trong thế giới mà cô sẽ có tất cả mọi thứ!

Là tất cả những thứ cô muốn..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com