Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Tôi Vốn Dĩ Không Hề Yêu Cậu

Thanh xuân như những thước phim là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của một con người.

Nơi ấy có tình cảm ngây dại, tính tình bất chấp, sự cuồng nhiệt trẻ tuổi.

Năm ấy Vọng Hoài Thư bất chấp mọi định kiến luân lý của xã hội. Cậu như con thiêu thân điên cuồng lao vào lửa.

Nhưng giờ đây cái giá mà cậu đã đánh đổi ngần ấy năm chỉ là một tờ giấy chuyển nhượng thôi sao ?

Vọng Hoài Thư không can tâm.

Cậu không thể chấp nhận hiện thực này cũng như không thể chấp nhận việc người đàn ông mà mình yêu ngây từ đầu đã không thuộc về mình.

"Tờ giấy đó là phí chia tay, nếu cậu đồng ý thì tất cả mọi thứ viết trên đấy đều sẽ thuộc về cậu."

Khi nói ra những lời này biểu tình trên mặt Minh Quang Dao lại không một chút thay đổi.

Cứ như thể anh đang nói về một chuyện gì đó không liên quan tới mình và càng không đánh để tâm.

Minh Quang Dao đưa ra lời đề nghị này chẳng qua vì hắn thấy hổ thẹn.

Có lẽ là vì Vọng Hoài Thư đã theo hắn nhiều năm như vậy nhưng bản thân lại chưa cho cậu thứ gì.

Đặc biệt cậu vì hắn mà từ bỏ tiền đồ của mình nên việc 'bồi thường' cho Vọng Hoài Thư là cần thiết.

Giờ đây Thẩm Thanh Huyền đã trở về. Em ấy cũng đã đồng ý cho hắn thêm một cơ hội.

Cho nên Minh Quang Dao không cần thứ 'hàng giả' như Vọng Hoài Thư nữa.

Mỗi lời nói ra từng câu, từng chữ đều tựa như kim châm đâm thật sâu vào trái tim Vọng Hoài Thư.

Đau đớn, nóng rát, khó chịu đến tan nát cõi lòng.

Vọng Hoài Thư mặt không cảm xúc. Cậu bỏ ngoài tai lời anh nói, chậm rãi đứng dậy đi đến bên cạnh bàn cầm văn kiện hai tay.

Nắm lấy hai bên dứt khoát xé tờ giấy làm hai nữa.

Minh Quang Dao rõ ràng là không ngờ đến trường hợp này. Trên mặt anh hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Nhưng chỉ trông chốc lát rồi trở lại bình thường. Mày kiếm nghiêm nghị cau thật chặt.

Giọng anh âm trầm nói.

"Vọng Hoài Thư đừng nháo."

"Em nháo sao ? Ruốt cuộc là ai đang nháo ai đây hả ?"

"Minh Quang Dao em đợi anh đến tận tối muộn không phải chỉ để nghe mấy lời này !"

Vọng Hoài Thư không chút kiêng dè. Cậu thật sự rất uất ức, lòng ngực như thể bị đè nặng bởi tảng đá lớn.

Ngột ngạt, bức bối.

Mặt Minh Quang Dao đen lại trông nháy mắt. Thấy kế hoạch của mình đã thất bại. Minh Quang Dao không nói một lời mà quay người rời đi.

Anh không có kiễn nhẫn không muốn day dưa với cậu thêm nữa.

Mắt thấy Minh Quang Dao sắp quay người rời đi. Vọng Hoài Thư hoảng hốt tột độ.

Cậu giống như mất đi khống chế vội vàng hét to.

"Anh đừng tưởng em là kẻ ngốc không biết gì, Minh Quang Dao anh nghĩ chút tâm tư nhỏ nhoi này có thể qua mặt được em sao ?"

Minh Quang Dao như bị điểm huyệt mà dừng lại.

Vọng Hoài Thư lúc này đã mất khống chế. Những uất uất, tuổi nhục suốt thời gian qua như hóa thành cuồng phong điên cuồng tàn phá, cuốn trôi tất cả.

"Thẩm Thanh Huyền cô ta trở về thì sao ? Các người ở bên nhau thì như thế nào ? Chỉ cần em không chia tay thì tình yêu mà anh dành chỉ là vụng trộm. Cô ta vẫn sẽ mãi là tiện nhân, là kẻ thứ ba không biết liêm sỉ chen chân vào hạnh phúc của người khác !"

Trong đêm tối vắng lặng âm thanh như gần như xa vang vọng trong không gian khép kín trở nên đặc biệt phá lệ rõ ràng.

Trút hết nỗi lòng Vọng Hoài Thư đứng đó hết hơi mà thở hổn hển rồi trơ mắt nhìn Minh Quang Dao xoay người bước về phía mình.

Minh Quang Dao không ngờ có một số việc khi mà hắn không biết đã thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Thế nhưng nếu biết rồi thì sao ?

Minh Quang Dao sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Thứ tình cảm mà Minh Quang Dao dành cho Thẩm Thanh Huyền chính là chiếc vảy ngược trong lòng hắn.

Không ai được phép nói về tình yêu của hắn như vậy.

Không một ai !

Nhìn Minh Quang Dao âm trầm tiến về phía mình, Vọng Hoài Thư hoảng sợ tột độ mà liên tục lùi về sau.

Từ trước đến nay cậu chưa bao thấy một Minh Quang Dao như thế này trước đây.

Trong trí nhớ Vọng Hoài Thư Minh Quang Dao trước nay luôn luôn hướng về cậu với dáng vẻ ôn hòa.

Nhưng giờ đây thì sao ?

Khi cậu chỉ vừa mới nói Thẩm Thanh Huyền anh cứ như tu la địa ngục khát máu.

Vừa bạo lực vừa tàn nhẫn.

Vọng Hoài Thư cảm thấy đau lòng nhiều hơn là kinh hoảng.

Hóa ra đây là dáng vẻ thật sự của anh khi yêu một người hay sao ?

Minh Quang Dao áp sát Vọng Hoài Thư. Sau đó đột nhiên nắm lấy tóc của cậu kéo lên thật mạnh buộc cậu ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Tôi muốn chia tay với cậu không có liên quan gì tới Thanh Huyền."

"Cậu hỏi tôi lý do là vì sao ư ? Thật chất rất đơn giản chỉ là vì tôi vốn dĩ không hề yêu cậu."

Dứt lời Minh Quang Dao liền chán ghét ném cậu ngã xuống đất.

Nhìn người đàn ông rời đi. Vọng Hoài Thư xót xa đến tê dại.

Trong lòng cậu ủy khuất và không cam tâm nhiều đến mức không nói nên lời.

Sau tất cả đây không phải kết cục mà cậu muốn.

"Không... "

"Không thể !"

Cậu muốn người đàn ông kia, cậu muốn Minh Quang Dao, cậu muốn anh ấy !

Vọng Hoài Thư lấy hết sức lực lao ra ngoài. Chạy theo hướng Minh Quang Dao rời đi.

"Minh Quang Dao, Minh Quang Dao đừng rời đi... "

"Em cầu xin anh Minh Quang Dao đừng bỏ em lại một mình... "

"Minh Quang Dao... "

"Minh Quang Dao !"

Trong màn mưa tâm tối chiếc xe lao vút đi chỉ để lại bóng hình mơ ảo. Vọng Hoài Thư tuyệt vọng chạy theo bóng hình dần khuất dạng.

"Minh Quang Dao em cầu xin anh Minh Quang Dao... "

"Làm ơn dừng lại đi mà !"

Tiếng gào khóc tuyệt vọng như xóa tan màn đêm hòa cùng tiếng mưa rơi tạo thành một bảng hòa ca sầu khổ.

Đôi chân trần đạp lên hạt mưa băng qua bao đất cát, sỏi đá. Vọng Hoài Thư như không thấy đau. Mặc cho lòng bàn chân sớm đã rỉ máu nhưng cậu vẫn cứ tiếp tục chạy.

"Minh Quang Dao đừng bỏ em lại mà... "

"Minh Quang Đa đừng bỏ em lại mà !"

Vọng Hoài Thư hét đến nỗi giọng cũng đã khàn đi. Tầm mắt cậu mơ hồ cũng không biết là do nước mưa hay do nước mắt gây ra.

"Ầm !"

Tia sét đánh xuống sáng rực cả một khung trời. Vọng Hoài Thư không biết bản thân đã chạy bao xa đôi chân như mất sức không ngã thẳng xuống nền đất lạnh lẽo.

"Minh Quang Dao làm ơn... "

"Em cầu xin anh mà Minh Quang Dao làm ơi quay lại đi... "

"Làm ơn đừng bỏ em mà... "

Minh Quang Dao tình cảm ba năm qua anh nói chấm dứt là liền chấm dứt thật sao ?

Em yêu anh nhiều đến như vậy mà sao anh lại không hiểu ?

Minh Quang Dao sao anh lại tàn nhẫn với em như vậy ?

Ruốt cuộc là vì sao chứ ?

Trong màn mưa, Vọng Hoài Thư kiệt quệ mà ngất đi.

Sau tất cả chỉ mong tình yêu này của em có thể như những giọt mưa cuốn trôi đi.

Nhưng có lẽ đến cuối cùng vẫn là không thể được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com