Chương 51
Chương 51: Thế giới của hắn, không hề hưng thịnh vinh hoa (4)
"Hoàng thượng. . . . . . Thần đệ có việc khởi tấu." Hoàng thúc quỳ xuống, khuôn mặt ngưng trọng."Nói!" Phụ hoàng không có liếc Hạ Phi Lâm thêm lần nào nữa, sắc mặt trắng bệch, bên môi run nhè nhẹ."Đệ thông qua ý kiến nhất trí, cho rằng đại hoàng tử căn bản không xứng làm thái tử! Ngôi vị thái tử, nhị hoàng tử là một ứng cử viên phù hợp hơn!" Hoàng thúc cất cao giọng nói, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía hắn, hiện lên một tia hàm xúc ý tứ không rõ."Phụ hoàng! Không thể, nhi thần biết sai rồi, phụ hoàng!" Hạ Phi Lâm cuống cuồng, hắn thật sự hoảng sợ, nói năng lộn xộn kêu gào, vẻ mặt mang theo một tia ngoan lệ. "Thái tử phạm pháp, câu kết cùng thứ dân! Huống chi thái tử xem mạng người như cỏ rác, tương lai sao có tư cách làm hoàng đế?!" Hoàng thúc gắn từng tiếng không chút lưu tình: "Thỉnh hoàng thượng định đoạt!"Phụ hoàng khó xử, trong thâm tâm không đành lòng, lại không thể lờ đi ý tứ của hoàng thúc.Hắn lạnh lùng nhìn phụ hoàng do dự, mắt âm nịnh hướng Hạ Phi Lâm: "Hoàng huynh, ngươi cho rằng ngươi còn có tư cách gì làm thái tử? Cốt nhục của ngươi trong bụng cung tỳ kia ngươi cũng sát hại được, ngươi không phải là không có nhân tính chứ?"Phụ hoàng rốt cục không hề do dự, thanh âm lãnh xuống: "Truyền, ý chỉ của trẫm! Hủy bỏ ngôi vị thái tử của Hạ Phi Lâm, đi đày đến Tuyên Châu, vĩnh viễn không được quay về kinh thành!""Hoàng thượng!" Một tiếng hét thê lương bỗng dưng vang lên, hoàng hậu không để ý quân lính ngăn cản mà xông vào, khuôn mặt ung dung đẹp đẽ che kín kinh hoàng, nàng vừa tiến đến liền vây lấy Hạ Phi Lâm: "Hoàng thượng tha mạng, Tuyê Châu đất đai cằn cỗi, Lâm nhi từ nhỏ thân mình yếu ớt, hắn như thế nào chịu được?! Hoàng thượng. . . . . . Thần thiếp chỉ có một nhi tử, không được a. . . . . .""Trẫm còn có Hàn nhi." Phụ hoàng trong mắt hiện lên đau lòng, rồi lại lập tức che dấu.Thế nào, vẫn còn luyến tiếc Hạ Phi Lâm sao?"Hoàng hậu nương nương, hoàng huynh giết người bừa bãi, theo luật lệ Nam Lương quốc không thể bỏ qua, người cảm thấy có bao nhiêu thể diện đến thay hắn cầu tình?" Hạ Phi Hàn cúi đầu bật cười, tuôn ra từng chữ."Ngươi. . . . . ." Hoàng hậu dùng ánh mắt sắc bén như đao bắn về phía hắn, đại khí dịu dàng lúc trước đã sớm biến mất: "Ngươi bất quá là một tên tiện nhân. Loại người như ngươi, có tư cách gì cùng bản cung nói chuyện?!""Câm mồm!" Phụ hoàng rốt cục giận, vỗ long ỷ, tiếng nói tức giận đến phát run: "Các ngươi còn muốn cho trẫm mất mặt đến khi nào, việc này định như vậy rồi!""Hạ Phi Hàn, đều là ngươi!" Hạ Phi Lâm bỗng nhiên nhảy dựng lên, nổi giận rút chủy thủ trong ngực ra hướng hắn đâm tới! Miệng không ngừng điên cuồng gào thét: "Chỉ cần ngươi chết ta mới có thể làm thái tử, mới có thể làm hoàng thượng! Ngươi chết đi!"Hắn lạnh lùng nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Hạ Phi Lâm hướng hắn chạy tới, chủy thủ trong tay y làm hắn nhức mắt, đó là do phụ hoàng đưa cho Hạ Phi Lâm. Hắn còn nhớ rõ phụ hoàng ngày đó nói: "Về sau Lâm nhi dùng chủy thủ này để giết địch nhân trên chiến trường! Hiện tại dùng để phòng thân, trong triều đình, có rất nhiều người xấu."Vậy hắn đâu? Hắn cũng là nhi tử của phụ hoàng, vì sao phụ hoàng không cho hắn chủy phòng thân?Hắn mất mát nhìn phụ hoàng vui vẻ ôm Hạ Phi Lâm đảo quang trong không trung, kỳ thật hắn cũng muốn phụ hoàng ôm hắn như vậy, một vòng lại một vòng. . . . . .Hắn cong môi cười lạnh, bên môi khai ra độ cong mê ly lại nguy hiểm, dễ dàng bắt được cổ tay Hạ Phi Lâm, sau đó một tay bắt chéo hai tay y ra sau lưng, chủy thủ toàn bộ không có vào trong bụng Hạ Phi Lâm, Hạ Phi Lâm hai mắt trừng lớn, khóe môi chảy xuống một vệt máu đen, hắn không cam lòng nhe răng cuời một hơi cuối cùng nói: "Hạ Phi Hàn, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đã xong. . . . . . Có thể yên ổn làm thái tử. . . . . . sao? Cổ độc trên người ngươi, giải không được. . . . . . Ngươi sẽ chết!" Nói xong liền ngã xuống trên mặt đất, nuốt khí. . . . . . Đến chết cũng là thần tình không cam lòng. . . . . ."Hạ Phi Lâm đến Kim Loan điện trên người mang theo chủy thủ định ám sát hoàng thượng, nhi thần thay phụ hoàng thanh lý môn hộ." Hắn đẩy mạnh thân thể Hạ Phi Lâm ra, khinh thường lôi khăn tay màu trắng ra lau vết máu trên tay mình, quỳ xuống đối phụ hoàng nói."Lâm nhi!" Hoàng hậu tê tâm liệt phế hô ra, thần tình phụ hoàng cũng khó tin trừng mắt nhìn hắn, thân mình hơi hơi phát run,"Hoàng thượng, điệt nhi nói, Hạ Phi Lâm tâm thuật bất chính, hiện nay chỉ cầu hoàng thượng có thể mau chóng sắc phong thái tử. " Nói xong, nặng nề quỳ xuống, kéo theo đám đại thần phía sau, đều tề hô lập thái tử mới.Hoàng hậu thất thần ôm chặt thi thể Hạ Phi Lâm, sắc mặt trắng bệch, phượng bào dính nhiều vết máu, thanh lệ từ hai tròng mắt nàng như mưa chảy ra, đau khổ đến động lòng người.Đáng tiếc phụ hoàng lại không rảnh bận tâm.Phụ hoàng như vậy, Hạ Phi Lâm đã chết, người có thể hay không để ý đến ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com