Chương 16: Suỵt~ Im Lặng Nào
"Tiêu rồi, Vương Sở Khanh, anh để vali của chúng ta đâu rồi?"
Ngắt lời ông ta, Nhã Tuyết Vân hỏi về chiếc vali.
"À? Hình như ta quên ở trạm xe bus rồi, cô đi bộ đến đó lấy đi, lát nữa quay lại đây"
"Nhưng..."
"Không muốn đi?"
Dứt lời dì ấy liền nhấc chân ra khỏi bàn ăn, mở của, chào mọi người ở trong sẽ gặp lại sau.
--Cạch--
Mở cửa bước ra ngoài, thò đầu vào nói 1 câu rồi đóng cửa lại.
"Tạm biệt, lát nữa sẽ gặp lại"
--Cạch--
-----------------------------------
"Phải rồi, Vương Hiểu Giai con thế nào, bây giờ vẫn ổn chứ? Thật sự không muốn đến công ty của ba thật sao? Ba sẽ chỉ dạy kinh nghiệm cho con? Được chứ, lương cũng rất cao đó?"
Ông ta lại ngỏ lời kêu gọi Vương Hiểu Giai, ai đó cho tôi biết đã là lần thứ mấy rồi?
"A? Thật ngại quá, thưa ba, con thật sự không cần, con vốn đã có công việc riêng từ lâu rồi, lương rất tốt, ở lại tới hết đêm liền được nhân đôi lương"
Vương Hiểu Giai từ chối ông ta, nhưng vẫn có phần tỏ thái độ không ưa thích.
Ông ta vốn dĩ đã nhìn thấy rõ thái độ đó, khuôn mặt cũng phần nào biến dạng mà nghiến răng nghiến lợi, có vẻ như đã quá quen với việc như vậy, nhưng ông ta đáng bị như vậy. "Thật khó chịu, việc không thể thốt lên lời chửi những đứa con chó chết này, ta thật sự không im lặng được nữa." Thầm nghĩ thầm mắng, đến rồi lại đi, lời nói gần đến miệng lại bị nuốt sống bụng.
------------
Bữa cơm gia đình này thật sự làm tôi có chút khó coi, dù không phải đánh nhau, hay phá hỏng bữa gặp mặt này, thì cũng là những lời nói vô tâm, hướng lợi về phía mình của người cha, vô liêm sỉ.
Vương Dịch từ ban đầu đều không muốn kiếm chuyện với ông ta, nói chuyện lịch sự, không muốn dính liếu gì đến việc kia, nhưng người này lại rất biết cách ngỏ lời khiến người khác khó chịu. Vừa hay người kia lại nói lên 1 câu nói, Vương Dịch và cả Vương Hiểu Giai nghe xong không lên tiếng phản bác thật sự là không thể được.
"À phải rồi bây giờ chắc 2 đứa các con đều đã khá lớn tuổi rồi nhỉ? Thật sự chưa định tính đến việc kết hôn sao? Dù sao thì cả 2 cũng cần phải kết hôn sớm 1 chút. Đừng để đến lúc già nua như mẹ các con, gần 35 tuổi mới cưới ta. Đến bây giờ đã hơn 60, khuôn mặt già nua, xinh đẹp không có, sức khỏe trở nên vô cùng yếu ớt, nhiều lần bệnh cần thuốc, thật sự phí tiền.
Ả ta giờ trở thành 1 người khá vô vụng với căn nhà này, như 1 con chó liếm, chỉ biết ăn bám gia đình này. Các con bây giờ có định kết hôn? Nếu có, ta sẽ giới thiệu 1 vài đối tượng đến cho các con xem mắt? Kết hôn sớm với 1 người đàn ông giàu có? Thấy thế nào?"
Ông ta không nói không rằng liền nói ra tất cả những gì mình nghĩ, sỉ nhục người vợ của mình thật là lười biến, chính là chó liếm ăn bám, Vương Dịch kế bên nghe lọt tất chữ, dù không muôn đánh nhau, nhưng không khẩu chiến cũng không được
"Ồ? Xin thứ lỗi, thưa cha. Đứa con này của ông...vẫn chưa có dấu hiệu của việc "sợ cô đơn tuổi trung niên và tuổi già". Cho dù ông có ép kết hôn sớm cũng không được."
"Và tôi biết, bây giờ ông đang cần tiền để chi tiêu vào các khoản riêng và cờ bạc. Nợ nần khiến ông bị người khác thường xuyên đến đòi nợ. Việc này đều do ông, nhưng không làm được gì người khác, thì chỉ có thể lôi vợ của mình ra đánh đập để xả cơn giận. Nhưng dù có đánh đập đến đâu, cũng không thể xoá hết nợ, cuối cùng bây giờ ông tìm đến đây, là để thúc dục chúng tôi kết hôn, sao đó dùng tiền sính lễ đem đi trả nợ?"
Vương Dịch, cô đập tay lên bàn, chống người đứng dậy, nói lớn về hướng mặt ông ta. Vì sao người cô kính trọng, yêu quý nhất trong lời nói của 1 người cha, lại thành 1 người vô vụng, ăn bám gia đình, chính xác là không khỏi khiến cô tức giận. Dù vậy cơn tức này vẫn không bộc lộ, chỉ có thể qua từ ngữ đáp trả
"MÀY!?, hừm---"
"Ây Vương Hiểu Giai con nhìn xem em của con kìa, bây giờ con bé lại giám cãi cả cha nó. Haizz"
Ông ta biết, nếu tiếp tục khẩu chiến cũng không thắng nổi Vương Dịch quay sang Vương Hiểu Giai trách cứ, tỏ vẻ cho rằng mình là người cha tội nghiệp, thế mà lại sinh ra 1 đứa con bất hiếu.
"Dạ, con nghĩ em ấy không hề sai, lúc trước, không phải cha là người bảo con phải khoan dung với em mình, ủng hộ, tôn trọng ý kiến của em ấy. Bây giờ cha nói như thế, con chỉ có thể nghe theo, thật sự không dám cãi lời cha a~"
Vương Hiểu Giai, ra mặt vẻ bình thản trả lời, có vẻ như Vương Hiểu Giai nói đúng. Khuôn mặt ông ta tức đến đổi màu, đúng là lúc trước chính ông là người đã nói như thế, cơ mà dù không nói cũng không thể cãi, ai lại muốn con mình không khoan dung với em gái, ủng hộ, tôn trọng ý kiến của em gái. Chỉ là nhục nhã đến mức không biết giấu mặt vào đâu.
"Bọn mày!?... Rốt cuộc mày (Vương Dịch) sao lại biết tao đi đánh bạc, nợ nần? Chẳng lẽ mày lại là loại cảnh sát FBI vô nhân đạo như vậy sao? Gia đình gặp khó khăn về tiền bạc cũng không giúp đỡ, việc trong nhà thì lại theo dõi không dấu vết, theo dõi mọi việc trong nhà, chẳng lẽ lúc nào cũng luôn theo dõi mà không lộ mặt.
Đồ súc vật, mày đã theo dõi tao bao lâu rồi, đồ biến thái thần kinh? Mày...mày... Mày là cái đồ cảnh sát FBI đáng bị giam cầm, nếu hôm nay tao báo án, có khi nào mày lại bị chính nơi mày làm việc bắt giữ không... hừ haha...haha"
Ông ta tức đến mồm cũng không giữ được, lời nói trở nên không có điểm dừng liên tục nói, chửi. Khuôn mặt có chút không cảm xúc, sự tức giận đã chiến hết khuôn mặt, đồng tử co thắt lại thành 1 dấu chấm, gân xanh trên cổ đều nổi nên, như thể sắp nổ tung.
Miệng lại cười khẩy như thể còn chẳng biết mình đang nói gì, cho dù vậy, rốt cuộc đang cười khẩy Vương Dịch hay là cười khổ thì cũng không biết. Tay ông ta lại không yên không được, 1 tay cầm nĩa, 1 tay nắm chặt lấy ống quần, sở dĩ chỉ muốn đấm cho cô 1 trận nhưng lại không được. Dù sao cũng là 1 cảnh sát FBI thân thủ khó đánh bại.
"Cha? Cha rốt cuộc đang nói gì thế nhỉ? Gia đình gặp khó khăn về tiền bạc? Mà không giúp đỡ? Ông bị điên à? Mỗi tháng tôi và Vương Hiểu Giai mỗi người gửi về cho gia đình 10 vạn? Cùng với lương của ông thì chẳng phải tổng lại đã hơn 25 vạn? Vậy rốt cuộc số tiền đó đi đâu hết rồi?"
Vương Dịch đứng dậy từ từ, tiến đến gần ông ta, lấy đi chiếc nĩa trong tay ông ta, bát và đũa trên bàn, chỗ ông ta ngồi, dọn dẹp bữa ăn này, vẫn là ai cũng đã khó no bụng. Đem hết số chén bát trên bàn đi đến phía nhà bếp. Mở vòi nước rữa sạch số chén bắt, dơ bẩn này.
"Tiếp tục nhé? Ông bảo tôi theo dõi gia đình? Vậy chẳng phải nhiều năm về trước...chính ông là người đã lắp đặt camera để tôi có thể dùng thử thiết bị điện tử, xem nhà của chúng ta qua camera?"
Vương Dịch xắn tay áo lên, bắt đầu rửa bát, miệng thì nói. Trả lời câu nói của ông ta.
"Ông bảo tôi là súc vật, vậy thì ông là súc sinh. Ông nói tôi là cảnh sát FBI đáng bị giam cầm, thế sao giờ tôi vẫn ở đây? Ông bảo...ông sẽ báo án việc tôi theo dõi gia đình, cho rằng tôi sẽ bị bắt? Ồ~ không, ông đoán sai rồi. Việc này không phải theo dõi, biến thái hay thần kinh gì.
Mà là giám sát gia đình, dù sao cũng là 1 cảnh sát FBI, việc bảo vệ cho người dân được, thế bảo vệ cho người nhà lại không được sao? Còn nữa còn nữa, nếu ông có ý định báo án, người bị bắt, sẽ là ông chứ không phải tôi. Cho dù ông có thuê luật sư, hay có bằng chứng tôi theo dõi và là 1 kẻ biến thái, thần kinh đi, chăng nữa...
Tôi vẫn là kẻ nắm trong tay sự chiến thắng của cuộc tranh luận đó, đừng quên rằng, bằng chứng ông bạo lực gia đình đều được tôi lưu trữ trong máy tính. Nếu ông không báo án, tôi sẽ là người báo án. Chiến thắng là của tôi, và ông sẽ là kẻ thua cuộc--"
Nói xong câu nói có chút dài dòng này, Vương Dịch cũng đã rửa xong số chén bát, lau tay sach sẽ số nước đọng. Nhấc chân bước trở lại chỗ ngồi của bản thân, không nói không rằng. Ngồi đối diện người cha đáng kính của mình, lấy 1 tay chống cằm, nghiêng hơi hơi đầu qua trái, rồi lại nở 1 nụ cười vui vẻ trước mặt khiến đối phương tức đến muốn chết đi sống lại, mở miệng liền quát.
"MÀY....CHÓ CHẾT, TAO SẼ GIẾT CHẾT MÀY!?"
Ông ta nói suông việc sẽ giết chết Vương Dịch, đáng tiếc tôi lại không biết là khi nào
"Vậy sao? Thế thì chúc cha nhanh chóng thực hiện được nguyện vọng~"
Vương Dịch tuy nghe được vẫn không yếu thế, nụ cười kia vẫn nở, mở miệng liền chúc cha mình 1 ít tốt đẹp, quả là 1 đứa con hiếu thảo. Nhưng mà hình như cô chúc này, là chúc cho cả 2 bên mất rồi thì phải
"MÀY CÂM MIỆNG LẠI NGAY CHO TAO! TAO KHÔNG CÓ CÁI THỨ CON CÁI NHƯ MÀY!"
Ông ta vẫn không biết chuyện gì, miệng mồm không tự chủ, mà là cố tình thốt lên. Đe doạ đối phương.
"Ồ~Không thể được~. Ai cũng có quyền tự do ngôn luận, sao cha lại cấm con chứ, thật đáng buồn nha"
Cô có vẻ đùa hơi quá rồi, người ta sắp nổ tung rồi. Việc này nên kết thúc sớm quá nhiều lời nói dư thừa.
"MÀY...!?!!"
Lời nói của ông ta, chữ thứ 2 còn chưa được thốt ra, đã bị Vương Dịch ngắt lời
"Suỵt~~"
"Im lặng nào"
Vương Dịch đem ngón trỏ của bản thân đưa lên miệng, ra hiệu im lặng. Nụ cười này thật đáng tức giận. Bỏ tay xuống, cô liền nói chậm 1 cụm từ nào đó, nó là gì?
"Cẩn--Ngôn--Vô--Tội"
"Cẩn--Tắc--Vô--Ưu"
Nụ cười vui vẻ kia vẫn đang nở...nụ cười này rất đẹp, rất dễ thương, và cũng rất gian xảo, đúng là độc mồm độc miệng...
---------------------------------------
Vì chương này dài gấp đôi các chương khác, mà tách ra thì lười nên cho nó là 1 chương duy nhất luôn, dài tí cũng không sao. Viết xong định sủi 10 ngày :>
câu nói lúc nãy của Vương Dịch:
«Cẩn ngôn vô tội, cẩn tắc vô ưu»
=
Cẩn thận lời nói thì tránh được tội, cẩn trọng trong mọi việc thì không lo lắng sau này
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com