Chương 81: Hoàn Toàn Ổn
"Viện trưởng, bệnh nhân này mất kiểm soát rồi!"
Nữ y tá trong bệnh viện tâm thần cùng với hai bảo vệ còng tay bệnh nhân đem đến tận phòng viện trưởng.
"BUÔNG TÔI RA, TÔI MUỐN ĐI TÌM CON GÁI TÔI!! CÁC NGƯỜI LẤY GÌ NGĂN CẢN!!!"
Người này lại chạm mạch thì phải, ông ta vùng vẫy trong còng tay và sức nắm của bảo vệ, gào thét lên oai oái.
Thông thường khi ông ta nổi điên liên, chỉ có một mình viện trưởng có thể kiểm soát, mặc dù không biết bằng cách nào nhưng ít ra vẫn đỡ hơn việc cho ông ta bên ngoài nổi loạn.
"Anh hãy bình tĩnh lại đi, chúng ta nói chuyện. Cô có thể ra ngoài rồi."
Lần này cũng vậy, mặc cho ông ta gào thét phía sau, viện trưởng chỉ bình tỉnh nói rồi kêu nữ y tá ra ngoài, cô cũng quá quen rồi, dù sao vẫn còn người ngoài kia, không thể bỏ đi được, có viện trưởng cô ta cũng yêu tâm, cúi đầu chào mà đi mất.
"Vâng."
--------
Nàng cùng Vương Dịch ở bệnh viện, hết ăn rồi uống, nằm chờ trong phút chốc, Châu Thi Vũ cởi cái áo blazer nâu ra vắt trong tay, rồi đột nhiên nhớ ra gì đó, quay sang nói với Vương Dịch trên giường bệnh.
"Vương Dịch, cái áo của em cho chị bị thủng một lỗ..."
Cái áo dài đã bị thủng, Châu Thi Vũ dùng tay thọt vào, dí vào mặt Vương Dịch mà trình bày.
"Sao vậy? Chị như thế mà mặc không vừa sao?"
"Không phải, lúc sáng bị thằng nhóc kia dùng dao đâm trúng. Áo liền thủng một lỗ phía sau."
Nàng vô tư trả lời. Vương Dịch thì nằm nghiêng sang nghe câu chuyện nhỏ nhặt về chiếc áo rách.
"Sao lại để thằng nhóc ấy đâm?"
"Thằng nhóc ấy chơi xấu, lén lút từ phía sau."
"Bị thương không?"
Cảm giác Vương Dịch bồn chồn, dao đâm lỗ lớn như vậy ở vị trí gần tim, sao lại né được nhỉ? Đã thế còn không bị đâm trúng tí nào vào da thịt. Nàng thấy Vương Dịch hỏi như thế lòng cũng xôn xao như ngày hội, môi cong mày nhấc.
"Không, nhưng áo rách. Sao vậy? Lo lắng cho chị sao? Hửm?"
Nàng nói, nàng khai, không có dấu diếm như Vương Dịch, hahaha! Châu Thi Vũ, đúng là người trung thực!
"Được rồi, không bị thương là tốt."
"Wah? Tấm lòng nhân hậu ghê? Xem xem cái thân thể em như nào?"
Nàng giả tạo nói, lại nhấc chân đứng dậy, Vương Dịch nhìn nàng không biết định đi đâu, lại chỉ nói.
"Ổn, hoàn toàn ổn."
"Này thì ổn này! Tự giữ áo đi!"
Nàng lại giả vờ tức giận ném cái áo vào người Vương Dịch, hay sao đáp xuống rất chuẩn, trở thành một cái chăn đắp cho cô.
Nàng ra ngoài mở của đón người từ ngoài vào, pháp y đến kiểm tra miễn phí!?
"Xin chào, cả hai khoẻ không? Tôi đến thăm bệnh đây."
Viên Nhất Kỳ bước vào, tay trái cầm theo túi đồ lớn đều trái cây tươi cùng với một quả dưa hấu to. Tay phải thì cầm đồ uống và bánh, đơn giản là món ăn nhẹ, trong túi không ít sữa tươi cho Vương Dịch, vì vừa phẫu thuật có lẽ sẽ cần, có nước khoáng, nước ngọt có và không có ga cùng với ít nước chanh cho Châu Thi Vũ nhưng số lượng ít.
"Ổn, hoàn toàn ổn."
Châu Thi Vũ nói, mắt không quên liếc nhìn bệnh nhân, tâm điểm của hôm nay, Vương Dịch chột dạ, quay sang hướng khác vờ ho mấy tiếng. Trong lòng hơn chút hỗn loạn rồi, sao mà Viên Nhất Kỳ lại đến với câu hỏi đó chứ, thật sự là không có suy tính gì sao?
"Còn vài người nữa, nhưng họ bận rồi, ngày mai sẽ đến thăm cậu."
"Thế Vương Dịch cậu, phẫu thuật rồi có khó chịu gì không?"
Viên Nhất Kỳ để túi xuống chân giường vì không có bàn, rồi đến gần người bệnh hỏi thăm cô bạn, tiện tay lấy một hộp sữa, găm ống hút vào đưa cho cô. Cô nhận lấy sữa, rầu rĩ trả lời.
"Cũng không nghĩ đến mức này."
Nhưng mà câu trả lời này thì không liên quan gì cả.
Viên Nhất Kỳ không nói, thằng nhóc đó rất mập, Viên Nhất Kỳ nói.
"Nhóc đó không được mảnh mai đâu, khoản bao nhiêu cân?"
Rồi muốn nghe thử Vương Dịch ước lượng như thế nào
"80 tấn."
Bình tĩnh, sang trọng và quý phái, bệnh nhân nằm trên giường này, khuôn mặt liền trở nên bất cần đời, Viên Nhất Kỳ nghe xong thì liền bật cười thành tiếng.
"Haha, rồi, không tính lực cản không khí thì sao nhỉ. Ít nhất cũng phải hơn 300 cân (150kg)."
Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng áp lòng bàn tay vào hông Vương Dịch nắn một cái, Vương Dịch đau nhói cau mày. Tự tiện không nói trước, bất lịch sự.
"Đây là phẫu thuật nhỏ nhỉ? Đơn giản sau 2 đến 3 ngày là có thể xuất viện trở về. Nhưng nếu cậu muốn trở về ngay hôm nay hoặc sáng mai, thì điều kiện là cần phải có sự cho phép của bác sĩ."
Nói đúng, nàng nhanh chóng thêm lời, nhấc thêm một cái ghế ngồi xuống bên cạnh.
"Đúng là như vậy, bác sĩ còn có kêu chị ký rất nhiều giấy giúp Vương Dịch. Có cả cái... nói về mối quan hệ, tên tuổi và ngày giờ, như thể chị mới là người bệnh nhân."
"Vì không có người thân hay anh chị em ở đây, toàn bộ đều do chị ký."
Nói rồi lại nói, cả ba trò chuyện gần như đến đêm với nhau, đồ uống thức ăn cũng mạc dần. Đến cuối Viên Nhất Kỳ đứng dậy gãi nhẹ phần gáy rồi cười cười nói với cả hai rằng cô ấy cần phải về rồi.
"Tạm biệt Châu Thi Vũ, Vương Dịch, tôi phải về trước, khoản 1 đến 2 ngày nữa, sẽ lại đến thăm cậu. Bọn họ cũng vậy, hôm nay khá bận. Tôi sẽ xin nghĩ cho cả hai, còn Châu Thi Vũ chị muốn đến làm lúc nào cũng có thể."
"Ừm." -- "Được."
Cô và nàng đồng thanh đáp. Bọn họ, là trợ lý pháp y hay phó đội trưởng, cùng với bộ 3 kia, vì hôm nay quá bận mà không đến, không kể đến việc làm thay cho hai người.
-----------------
---Cộp cộp cộp---
Tiếng bước chân văng vẳng bên bậc thềm, trong bệnh viện u tối mang nặng bầu không khí muốn bóp ngạc người khác.
--Tí Tách--
Mưa rồi? Hừm... Còn nhẹ, chẳng thể làm ướt ai. Giọt nước đầu tiên rơi trên sống mũi, chảy dài xuống má rồi môi, chiếc lưỡi đỏ hồng chui ra khỏi miệng, liếm lên, quệt một đường. Nước mưa không có vị, thật nhạt nhẽo... như "cô" ấy vậy.
----------
Hai người bên trong bệnh viện, bên trong phòng bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi sớm đã phủ một lớp nước đọng dày đặc.
"Mưa rồi."
Nàng ngẩn ngơ nhìn. Cảm giác hình như còn rất thoải mái...
"Ừm. Tuyệt thật..."
Vương Dịch, bệnh nhân nằm ngay phía cửa sổ, cô nâng cánh tay trái lên, cố vươn đến chạm vào mặt kính, vuốt nhẹ, ngón tay mảnh kéo một đường dài trơn tru xuống tận viền cửa sổ. Cảm giác lành lạnh đến rùng mình, rồi thu tay lại nhìn nàng. Người đang dùng ánh mắt sáng nhìn cô....
Cô lại vươn cánh tay phải, đang chuyền dịch lên, chạm vào mặt nàng, rồi tay kia, áp vào má hồng ửng đỏ. Nàng ngạc nhiên với cái chạm bất ngờ, lại không phản kháng, nó ấm hơn nhiều so với khí lạnh hiện giờ.
Cô mạnh dạng mò mẫm từng vị trí trên khuôn mặt nàng, cái trán, cái mũi, cái cằm, mắt to long lanh, môi nhỏ mềm mọng, tất cả đều được xúc giác trên bàng tay cô ghi nhận lại...
Trong phút chốc, trong đầu nàng đã loé lên một suy nghĩ...
"Em thích mưa không?"
Nàng đặt tay mình lên tay cô nắm lấy nó, đè mạnh nó xuống má mình rồi nhắm mắt hưởng thụ. Không phải Viên Nhất Kỳ đã nói, Vương Dịch mắc hội chứng Prosopagnosia sao? Cái này giống như sự chấp nhận... Một sự chấp nhận công khai, nàng là một trong những ngoại lệ cần ghi nhớ... Khuôn mặt, giọng nói đều phải nhớ. Chạm đi, mân mê nó, khuôn mặt mà cô cần ghi nhớ, muốn ghi nhớ... Suy cho cùng, còn không biết sẽ nhận diện như thế nào...
"Không, em ghét nó... Đặc biệt ghét."
"Ừm... Thế thì chúng ta không giống nhau rồi, tiếc thật đấy ha?"
Nàng khẽ bật cười, hôn nhẹ lên mu bàn tay của Vương Dịch rồi đặt xuống chăn ấm. Nàng còn chẳng ngờ được câu trả lời này. Câu nói đó chẳng khác gì lời từ chối thẳng thừng. Mưa và Vũ... Ừm... Nàng chỉ có thể cười, cười tươi tắn nhìn Vương Dịch đang nằm trước mắt, rồi vẫn không thể nhịn được... Nàng bước ra ngoài đi mất...
"Châu Thi Vũ...?! Em không nói thế..!"
Vương Dịch liền duỗi người ngồi dậy, vươn tay muốn bắt lấy nàng đang đi xa, chạy xa khỏi mình kia. Lại không thể bắt được. Cảm giác này quen thuộc thật, giống nhau đến lạ, khác nhau không? Tình cảnh hay môi trường?
Cô ngồi trên giường bệnh, ngắm nhìn lòng bàn tay của mình, nắm chặt lại rồi thả ra... Lạ thật, tất cả những thứ cô muốn đều không thể dùng đôi tay này giành lấy được. Bóng dáng nàng chạy xa đi mất, hình như lúc đó nàng đã khóc, có đôi chút.
Nếu là cô của lúc trước hẵn là đang nghĩ. Nàng sao lại khóc? Có chuyện gì phải khóc sao? Yếu ớt mỏng manh... Mà hình như, không phải do họ nhạy cảm hay mít ướt, mà là do cô quá vô tâm, không có sự đồng cảm và cảm xúc giống họ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com