Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Châu Thi Vũ nhìn tiểu đạo sĩ trước mắt như con gà nhỏ co rúm người lại, biểu lộ trên mặt đã không còn giống như lúc trước. Nàng lén lúc che miệng, tiếu dung mười phần sáng lạn, con mắt cong cong híp lại thành một mảnh trăng khuyết tinh tế.


Tiểu đạo sĩ ơi tiểu đạo sĩ, thật sự càng nhìn càng đáng yêu, càng nhìn càng thú vị. Rõ ràng lúc mới quen vẫn con nghiêm túc lại đứng đắn, cùng đám lão già trên núi Thanh Thanh giống nhau như đúc, hiện tại nàng đã tan mất phòng bị a, càng ngày càng biểu lộ ra bản tính của nàng. 


"Vương Dịch..." Nàng gọi nàng. Âm thanh vừa vang lên liền thấy tấm lưng kia run lên một cái, cả người đều căng thẳng.

"Vương Dịch..." Nàng lại gọi nàng, vươn tay ra nhẹ nhàng nắm chặt cánh tay của nàng, "Nàng nhìn ta nha."


Vương Dịch không dám quay đầu, nhắm chặt mắt lại, miệng niệm ba ngàn câu Đạo Tạng, nhưng khi hai mắt nhắm lại, giác quan liền trở nên nhạy bén. Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được Châu Thi Vũ khẽ thở vào gáy của mình, tay nàng vuốt ve tay của mình, cùng với cỗ hương thơm nhà nhạt kia... Ép nàng phải mở mắt ra.


Ánh trăng rọi xuống bên giường, một mảnh trắng toan toát. Ánh sáng kia đột nhiên biến mất, Châu Thi Vũ nằm ở trước mặt nàng.


Châu Thi Vũ đột nhiên xuất hiện ở nơi đó, nhưng Vương Dịch vốn dĩ ngủ ở sát cạnh giường, trước mặt đâu còn vị trí nào, thế là nàng trơ mắt nhìn xem Châu Thi Vũ trong nháy mắt xuất hiện ở trước mắt, kinh ngạc cùng kinh hãi còn chưa kịp thối lui, chớp mắt tiếp theo liền thấy thân hình của nàng thoắt một cái xoay người ra bên ngoài ngã xuống. Trong chớp nhoáng, cơ hồ là vô ý liền ôm lấy nàng, đem nàng tiến vào lòng ngực của mình. Trái tim lại bắt đầu đập thình thịch, lúc này thật sự là bởi vì kinh sợ.


Châu Thi Vũ lại là cố ý sao?

Sau khi lấy lại tinh thần, nàng mới bắt đầu nghĩ về chuyện này.

Bất kể là có cố ý hay không, nàng vẫn nói "Cẩn thận một chút."


Châu Thi Vũ thật sự là không phải cố ý. Nàng nằm ở phía sau Vương Dịch, căn bản không chú ý trước mặt nàng đã không còn nhiều chỗ, một cái thoáng hiện, kết quả hiện đến mép giường, còn suýt chút nữa rơi xuống đất. Thân thể kia nhoáng một cái thật chuẩn xác ôm mình vào lòng.


Nàng tựa vào trong ngực Vương Dịch, nghe trái tim đang nhảy nhót của tiểu đạo sĩ, cũng giống như nghe thấy trái tim của chính mình.


"Cẩn thận một chút" Sau đó nàng nghe được tiểu đạo sĩ nói.


Nàng trước kia cũng nghe tiểu đạo sĩ nói qua câu nói này, nhưng lần đó cùng lần này tựa hồ có chút khác biệt. Bất đồng nơi nào nàng cũng không thể nói, chỉ biết trong âm thanh của nàng lộ ra càng nhiều ôn nhu cùng lo lắng để cho mình mười phần vui vẻ.

Nhưng còn có một chút khác biệt.

Bất quá bây giờ nàng không quản được. Nàng bây giờ bị tiểu đạo sĩ ôm, đây là lần đầu tiên tiểu đạo sĩ chủ động ôm nàng. Tay của nàng chăm chú chụp lấy eo của mình, mặt dán mặt mình, hô hấp giống như là cũng dán hô hấp của mình.


Vậy liền làm bộ ta là cố ý a.

Châu Thi Vũ trong lòng nghĩ.


Vương Dịch lui về sau một chút, buông ra... Lại không dám hoàn toàn buông ra người trong ngực. Tay của nàng vẫn ôm lấy eo của Châu Thi Vũ, chỉ là ở giữa hai người đã có một chút khoảng cách... Cũng không thể một mực ôm nàng như vậy.


Nhưng sau khi buông lỏng, sự mập mờ cũng không ít hơn lúc nãy. Hai mắt Châu Thi Vũ một mực nhìn nàng, nàng không dám cùng nàng đối mặt, cũng chỉ có thể nhìn xuống dưới mặt đất, "Nàng đừng đùa giỡn ta..."


"Được thôi." Châu Thi Vũ nói, "Nếu nàng có thể hống ta vui vẻ, ta đêm nay liền bỏ qua cho nàng."


"....A?"


Vương Dịch ngẩng đầu, tay của Châu Thi Vũ... ngón tay của Châu Thi Vũ vuốt ve môi của nàng. Phảng phất như đang miêu tả thứ gì đó, lòng bàn tay từ trên môi nàng nhẹ nhàng lướt qua. Môi trên, môi dưới, cuối cùng dừng lại ở đầu môi. Ngón tay của nàng vừa đi vừa về, đầu ngón tay tựa hồ như đang gõ cửa, giống như muốn đi vào bên trong dò xét. Cặp mắt xinh đẹp kia như cũ thẳng tắp nhìn nàng, giống như muốn nhìn vào đáy lòng của nàng, "Nàng biết làm sao để hống ta không?"


Vương Dịch kinh ngạc há miệng ra, đầu ngón tay kia nhẹ nhàng ấn môi của nàng. Nàng vội vàng im lặng, đầu ngón tay kia cũng bị nàng ngậm lấy.


Châu Thi Vũ cười nhẹ nhàng, "Làm được thì ta liền bỏ qua cho nàng."


... Làm được cái gì?


Tiểu đạo sĩ trên mặt đầy chấn kinh, rõ ràng đã hiểu, nhưng là cả kinh không nhúc nhích. Châu Thi Vũ cố nhịn để bản thân không cười, móng tay sơn đỏ lại đè lên bờ môi của nàng, "Nghe hiểu không?"


Tiểu đạo sĩ yết hầu lăn lăn, trừng mắt nhìn, "Nàng..." Nàng nói, "Cái gì?"


"Không hiểu? Không sao, ta có thể dạy cho nàng."


Tiểu đạo sĩ vội vàng ngửa đầu ra sau, lại hé môi. "Không thể, không thể được Châu Thi Vũ, nàng đừng, nàng đừng lấy chính mình ra làm trò đùa, loại sự tình này không thể đối với ta làm, phải cùng người ở trong lòng của nàng làm mới đúng."

"Nàng chính là người mà ta thích a."

"....."



Vương Dịch nghiêng đầu lại, hơi kinh ngạc, lại có chút nghi hoặc, "Có phải nàng chưa từng có người trong lòng đúng không?"

"...."


Xác thực không có. Nguyên nhân nói ra cũng đơn giản, nhưng cũng phức tạp. Nàng không thích ai xuất hiện bên cạnh mình, dù là người hay là yêu, đều không thích. Chỉ có duy nhất tiểu đạo sĩ có thể cùng nàng thân cận như vậy... Chủ động tới gần, nàng đi câu dẫn đều không tính... Nàng vẫn không cảm thấy khó chịu, từ xưa đến nay, chỉ có mình Vương Dịch.


Châu Thi Vũ trầm mặc một hồi, một hồi trầm mặt như vậy liền đã bại lộ đáp án. Đợi đến lúc nàng kịp phản ứng, lập tức hối hận không thôi. Vốn cho rằng tiểu đạo sĩ sẽ lấy việc này cười nhạo mình, nhưng không nghĩ tới là không có. Nàng chỉ nhìn xem mình, ngữ khí kia từng bước từng bước khôi phục lại cứng nhắc trước kia, "Vậy nàng về sau nếu có người trong lòng, người đó biết nàng đối với ta làm những chuyện này, nhất định sẽ không cao hứng. Nếu đổi lại là ta, ta nhất định sẽ không cao hứng."


Tiểu đạo sĩ muốn nói là: Nếu sau này nàng có ái nhân, người kia biết nhất định sẽ không cao hứng. Châu Thi Vũ đương nhiên biết. Nhưng nữa câu sau thật sự là không cần thiết, ví dụ chứng minh để ở chỗ này không cần thiết. Tựa như là...


Tựa như là nàng hiện tại thật sự không cao hứng.


"Nàng không cao hứng?" Nàng lại nheo mắt.

Vương Dịch trong lòng không hiểu vì sao lại nhảy một cái, "Cái gì?"

"Nàng không cao hứng?"

Nhưng nàng rất nhanh điều chính xong, "Ta nào có nói như vậy, ta nói người trong lòng của nàng sẽ không cao hứng."

"Người trong lòng của ta chính là nàng."

"......"

"Nàng vì cái gì không cao hứng."

"Không phải ta không cao hứng, là người trong lòng của nàng..."

"Người trong lòng của ta chính là nàng a."

"........"

"Bất quá nàng đã không cao hứng, vậy liền không làm."


Vương Dịch sững sờ, không nghĩ tới chuyện này đơn giản đi qua như vậy, như trút được gánh nặng. Vừa nhẹ nhàng thở ra, khẩu khí kia cũng chưa có nói ra, Châu Thi Vũ liền linh xỏa chui vào trong ngực nàng. Vương Dịch lập tức mười phần khẩn trương, sợ nàng lại làm ra cái gì, đợi nửa ngày cũng không thấy động tĩnh, cúi đầu xem xét, phát hiện nàng đã nhắm mắt lại, lúc này mới thở ra một hơi. Tay rốt cuộc cũng phải buông xuống, nhưng không có chỗ để đành phải giơ lên.


Nhịp tim hơi bình phục một chút, lại không có hoàn toàn bình phục, ôn hương nhuyễn ngọc đầy cõi lòng làm cho yết hầu của nàng có chút khô nóng, nhưng căng thẳng đã không còn nữa. Nàng không dám nói nữa, sợ mình nói ra một chữ đều sẽ kích thích đến Châu Thi Vũ, để nàng lại lần nữa nảy ra hứng thú đùa giỡn mình, miệng cũng gắt gao đóng chặt.


Một màn vừa nãy chẳng biết vì sao lại hiện ra trong tâm trí nàng, ngón tay ngọc ngà thon dài lướt qua bờ môi nàng, đầu ngón tay đi vào trong một đoạn. Nàng im lặng, liền đem đầu ngón tay kia ngậm lại bên trong miệng.


Tim lại thình thịch nhảy lên.


Châu Thi Vũ tựa tại trong lòng nàng, nghe tiếng tim đập của nàng vừa nhanh vừa chậm, vừa chậm lại vừa nhanh, trong lòng vui vẻ vô cùng. Nàng quyết định tối nay duy trì hình người, không thay đổi về thân rắn. Tuy nói lấy thân rắn đi ngủ có thể làm cho nàng ngủ ngon hơn, nhưng bị tiểu đạo sĩ ôm như thế này lại cảm thấy thoải mái hơn.


Không biết được sáng ngày mai sẽ xảy ra cảnh tượng gì.


Đại xà tủm tỉm cười, trong lòng tràn ngập chờ mong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com