Chương 4
"Nếu đã như vậy, ta giúp ngươi nghĩ cách đi." Châu Thi Vũ nói, "Ngày mai ngươi cũng không cần đi lên núi, tiếng nói của ta ở trên núi ít nhiều cũng có trọng lượng, ta sẽ bảo bọn hắn dừng việc hại người lại, ngươi cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt Vương Dịch sáng lên, sau một khắc lại trở nên cảnh giác: "Tại sao ngươi muốn làm như vậy?"
Châu Thi Vũ cười tủm tỉm: "Ngươi nói thử xem?"
Vương Dịch hiểu rõ, hỏi nàng: "Ngươi có điều kiện gì?"
"Ngươi để ta suy nghĩ một chút..." Châu Thi Vũ ngửa đầu ra sau, theo thanh âm "linh linh" nâng lên một chân. Rời khỏi trước người Vương Dịch, nhíu nhíu lông mày, "Hôm qua ngươi thật hung ác, ta bị ngươi đánh đau rồi, ngươi giúp ta xoa xoa đi."
Vương Dịch hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, phát ra một tiếng thở dài. Nàng đã sớm đoán trước được. Thầm thán một câu, tay nàng nâng lên bắp chân của người kia, một tay khác bắt được chân của nàng.
Châu Thi Vũ cười đến híp mắt, vẫn không quên phân phó nàng: "Ân, từ trên xuống dưới đều muốn bóp một lần."
Vương Dịch lại thở dài một hơi.
Nàng đường đường là một trừ yêu sư của núi Thanh Thành, là đệ tử thân truyền của Bạch Tử tiên sư, trong sư môn ai ai cũng coi trọng, lại còn được coi là một nhân tài tuyệt thế, vậy mà hiện tại ở đây bán nhan sắc, làm một tay bóp chân cho con yêu tinh này. Chuyện này nếu như để người khác biết... Không, chuyện này không thể để cho người khác biết. Đợi chút nữa nhất định phải cùng Châu Thi Vũ hảo hảo nói chuyện, chuyện này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, nói cho đám yêu quái kia nghe cũng không được.
"Nhẹ một chút đi mà~" Châu Thi Vũ nhíu mày nói.
..........
Vương Dịch thả nhẹ lực đạo, tay trái nâng chân của nàng, tay phải từ mắt cá chân đổ lên, dọc theo hướng bắp chân từng tấc từng tấc giúp nàng xoa bóp. Da thịt mềm mại trượt dưới lòng bàn tay, ánh nến bị gió thổi lay động, lưu lại ở trên tường hai cái bóng đang quấn quýt lấy nhau. "Linh linh, linh linh" Tiếng chuông Kim Linh lưu lại quanh quẩn trong căn phòng.
Châu Thi Vũ cười tủm tỉm nhìn tiểu đạo sĩ, nhìn khuôn mặt cứng đờ của nàng, còn có hai cái lỗ tai đã đỏ muốn ra máu.
"Lên trên chút đi." Nàng nói.
Tiểu đạo sĩ yết hầu lăn lăn, tay do dự vượt qua đầu gối, đi tới trên đùi. Bóp hai lần, Châu Thi Vũ lại nói: "Lại lên trên một chút."
Lại lên trên? Lên nữa chẳng phải là...
Vương Dịch nhắm mắt hít sâu một hơi, dần dần bình tĩnh trở lại.
Không thể bị nàng mê hoặc. Các nàng đều là nữ tử, không cần quan tâm lời nói của nàng, tuyệt đối không thể bị nàng mê hoặc.
Châu Thi Vũ nhìn tiểu đạo sĩ hít sâu một hơi, lúc mở mắt ra, tâm trạng đã khôi phục lại bình thường.
A~ Xem ra chiêu này không còn tác dụng gì nữa rồi.
Châu Thi Vũ nheo mắt, "Vẫn còn rất đau, ngươi hôn nó đi."
Tiểu đạo sĩ rốt cục cũng có phản ứng, phía trong ánh mắt của nàng tràn đầy chấn kinh, khuôn mặt trắng nõn kia vốn dĩ đã khôi phục lại bình thường trong nháy mắt lại đỏ bừng. Nàng nói, trong lời nói kèm theo tia kinh ngạc cùng bối rối, thanh âm trở nên lắp ba lắp bắp, "Ngươi! Ngươi... ngươi có biết bản thân đang nói cái gì hay không?"
"Biết a~" Châu Thi Vũ cười nhẹ nhàng, giơ mũi chân trước mặt nàng nhẹ nhàng lắc lư, "Ngươi nhanh hôn nó đi nha~"
"Ta đã... ta đã vi phạm lời dạy bảo của sư môn, muốn thả các ngươi một con đường sống. Ngươi...ngươi..."
"Nhưng ta không muốn ngươi chừa cho ta con đường sống, hiện tại ta muốn ngươi hôn ta."
"Không biết..." Mặt Vương Dịch đỏ lên, hai từ "nhục nhã" kia nói một nửa liền bị nàng nuốt xuống. Nàng tức giận đứng lên, phất ống tay áo xoay người, không đáp nữa là được rồi.
Tức giận rồi sao? Bộ dáng lúc tức giận cũng đẹp mắt như vậy.
Châu Thi Vũ ngược lại không hề gấp gáp, nàng nghiêng thân nằm ở trên giường, cười nhẹ nâng lấy đầu, nhìn xem người kia đang đưa lưng về phía mình, một mình sinh khí. Nàng đương nhiên không vội, trong tay nàng là toàn bộ tính mạng của thôn dân. Có tấm kim bài này, nàng không sợ Vương Dịch không đi vào khuôn phép, chỉ đơn giản là sớm hay muộn mà thôi.
Tiểu đạo sĩ một mình sinh khí một hồi lâu, Châu Thi Vũ chờ đến có chút buồn ngủ, uể oải ngáp một cái. Không lâu nữa sẽ là tết Đoan Ngọ, khoảng thời gian này dương khí quá thịnh, yêu quái như nàng rất dễ mệt mỏi.
"Ngươi đến cùng là muốn làm gì?" Tiểu đạo sĩ đột nhiên hỏi.
"Ta muốn ngươi hôn ta a~" Châu Thi Vũ không cần suy nghĩ liền trả lời.
"Ngươi... không thể muốn cái khác sao?"
"Những cái khác về sau ta sẽ suy nghĩ thêm. Còn hiện tại, ta chỉ muốn ngươi hôn ta."
Vương Dịch thở dài một hơi, nhẹ nhàng vuốt mi tâm, nhắc nhở mình đừng bị nàng mê hoặc.
Đều là nữ tử...
Nữ tử cũng không được.
Căn bản không biết nàng đang suy nghĩ cái gì...
Suy nghĩ gì đều không được.
Nhưng thôn dân... Nàng còn biện pháp khác sao? Hay là để cho tất cả bọn hắn đều dọn đi...
........
Châu Thi Vũ tay nâng lấy má, nhìn thấy tiểu đạo sĩ thở dài một tiếng rồi xoay người.
Tới rồi.
Nàng vui sướng vuốt nhẹ cằm, ván này nàng lại là người thắng.
Tiểu đạo sĩ lại gần ngồi xuống, từ trên đầu giường rút ra Trảm Yêu Kiếm.
Làm cái gì?
Châu Thi Vũ có chút hiếu kỳ.
Dù sao sẽ không phải là giết nàng.
Tiểu đạo sĩ huy kiếm, cắt đứt một đoạn dây thắt lưng, che đi cặp mắt của mình, ở sau ót buộc một nút thắt, sau đó vươn tay về phía nàng. Châu Thi Vũ lập tức buồn cười. Tiểu đạo sĩ này, thật sự là cái gì cũng không hiểu. Là ai nói cho nàng, nhìn không thấy sẽ không bị mê hoặc nhân tâm? Nàng không biết thế gian này thích nhất là che mắt làm một chút chuyện thú vị sao?
Suy nghĩ trong lòng nhưng miệng lại không hé nửa lời, vui vẻ giơ chân đặt lên lòng bàn tay của Vương Dịch.
Người cùng rắn khác biết, nhiệt độ cơ thể của người cao hơn nàng một chút. Cũng có lẽ là tay của tiểu đạo sĩ nóng hơn người bình thường. Nàng nâng mắt cá chân của Châu Thi Vũ, nhiệt khí từ nơi đó tản mát ra, du đãng đến toàn thân. Vương Dịch không nhìn thấy nàng, nhưng nàng có thể trông thấy Vương Dịch, dây thắt lưng kia chỉ có thể che lại mắt của nàng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sóng mũi cao vút cùng môi mỏng đang mím chặt vô cùng đẹp mắt kia, làm cho người khác nhịn không được mà muốn kiểm tra một chút. (Kiểm tra gì dọ :> ). Vương Dịch cúi đầu xuống, đôi môi ấm áp in nhẹ một nụ hôn trên mu bàn chân của nàng. Sau đó nàng có chút ngẩng đầu, lại một lần nữa cúi xuống, cái thứ hai hôn vào trên bàn chân của Châu Thi Vũ.
Châu Thi Vũ đem chân thu về.
Người vẫn còn đang che hai mắt không biết đa xảy ra chuyện gì, hỏi: "Được rồi?"
Chơi với điêu xém chút bị điêu mổ vào mắt, khúc gỗ kia còn chưa nở hoa, nàng vậy mà suýt nữa bị sắc đẹp mê hoặc tâm hồn.
Đại mãng xà có chút tức giận, nhìn thấy tiểu đạo sĩ đã kéo miếng vải che mắt xuống, nàng nhắm mặt lại rồi nằm xuống giường, thản nhiên nói: "Ta buồn ngủ rồi, chờ ta tỉnh ngủ nói sau."
Đây là tức giận sao?
Ta làm cái gì?
Vương Dịch khe khẽ thở dài lắc đầu, chộp lấy gối đầu tựa ở sau lưng rồi thổi tắt ngọn nến.
Nàng cũng buồn ngủ rồi, mặc kệ là chuyện gì, ngày mai lại nói.
Ánh trăng chiếu xuống, một người một yêu yên tĩnh ngủ cùng một chỗ, trong phòng vang lên tiếng hô hấp nhẹ nhàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com