Gặp Sở Trác
Có ca ca, phụ thân tốt như vậy, tất cả đều nghĩ cho hắn, thế nhưng tên Sở Trác kia lại hạ thủ được! Quả thực không phải người
Khanh Khanh tay nhỏ bắt lấy tấm chăn, rùng mình một cái, hồi tưởng lại kiếp trước, nếu không phải ở Sở gia sau này biến hóa lớn như vậy , có lẽ nàng còn có thể làm một con tiểu bạch thỏ thêm ít năm . Tuy rằng nàng sợ hãi tên Sở Trác kia , nhưng trước mắt, người nàng có thể trông cậy vào, sợ là cũng chỉ có hắn.
Khanh Khanh nhanh chóng mà đem kiếp trước lúc này phát sinh chuyện gì đều ngẫm một lần. Tuy nàng đọc sách không nhiều lắm, nhưng chuyện từ nhỏ đã gặp qua liền không quên được, trí nhớ đặc biệt tốt . Lập tức nghĩ nghĩ, không lâu liền trong đầu linh quang chợt lóe, có chủ ý, lúc này ngoài trướng truyền đến tiếng bước chân , có người bưng đồ ăn đi vào.
"Đô úy."
Thường Tư Sâm theo tiếng, " Để kia đi."
Ngửi được hương thơm của đồ ăn , Khanh Khanh nhớ lại , vừa mới nàng nói đói bụng, rồi sau đó nàng rốt cuộc lại cùng Thường Tư Sâm tùy ý nói chút gì đó, sau đó đều không nhớ rõ. Thường Tư Sâm bước tới gần nàng , thanh âm ôn nhu nhường đường: "Đồ ăn đến rồi, người tới ăn vài thứ đi ."
Khanh Khanh ngoan ngoãn mà đáp ứng , nhưng trong lòng đã chán ghét đến cực điểm. Nàng chậm rãi mà đứng dậy, đi đến trước bàn ngồi xuống. Thường Tư Sâm hai tròng mắt híp lại, ánh mắt dõi theo theo nàng , từ đầu đến chân, lặp đi lặp lại mà đánh giá nàng, bất tri bất giác, khóe môi lại hơi hơi mà dương lên.
Hôm nay là ngoài ý muốn cũng là kinh hỉ, thế nhưng lại vớ được một vưu vật của nhân gian !
Tiểu cô nương nũng nịu thanh thuần khả ái, lúc nhìn quanh lại càng mị hoặc, thật sự làm cho người thích, làm cho người thương tiếc.
Thường Tư Sâm thầm nghĩ: " Chờ khi trở về U Châu, liền mua chỗ nhà cửa nuôi nàng , nhàn nhã đùa bỡn nàng, cũng là một loại chuyện vui, nhìn nàng nghĩ nghĩ , người gần ngay trước mắt, lập tức liền có chút khó nhịn ".
Nhưng tiểu cô nương quá tuyệt mỹ , hắn chung quy là sinh một ít thương thương hoa tiếc ngọc, liền nghĩ chờ nàng ăn xong, lại muốn nàng cũng không muộn.
Hắn ngồi xuống cạnh nàng . Khanh Khanh phảng phất như ăn phải ruồi bọ thật khó chịu , nhưng cưỡng bách chính mình phải vững tâm , vẻ mặt mờ mịt nói: "Tướng quân... Ngươi như thế nào không ăn? Ngươi....ngươi không đói bụng sao?"
Thường Tư Sâm gật gật đầu : " Ngươi còn không có nói cho ta biết tên của ngươi?"
"Lung lung......"
Khanh Khanh liền nhanh miệng bịa chuyện: "Đa tạ tướng quân cứu ta."
Ánh mắt kia quá là đơn thuần, dường như hoàn toàn không biết con cừu non như nàng sắp gặp nguy hiểm , Thường Tư Sâm trong lòng rung động, thanh âm càng nhu hòa : "Không cần khách khí, ăn đi."
Khanh Khanh dùng sức gật đầu, "Tướng quân là người tốt!"
Nàng một cái tướng quân ,hai cái đều là tướng quân , vui vẻ mà kêu, nghĩ gì đều nói với hắn.
Tuy rằng gọi sai, nhưng Thường Tư Sâm vẫn chưa muốn sửa đúng cho nàng .
Khanh Khanh khóe miệng không tự giác giương lên . Trong lòng Thường Tư Sâm kia lúc này đang nghĩ cái gì, nàng tự nhiên rõ ràng, thời gian ngày càng gấp rút , một cổ trả thù khoái cảm tức thì dâng lên . Hắn không phải một lòng một dạ mà nghĩ sẽ ngủ với nàng hay sao?..... Không bằng khiến cho hắn hảo hảo mà chờ mong đi!
Nghĩ, Khanh Khanh ấp ủ một chút, cầm chiếc đũa, thỉnh thoảng hơi thở đau xót, liền đỏ vành mắt. Thường Tư Sâm vừa thấy, mày nhíu lại, pha chút tò mò cùng khẩn trương, "Ngươi làm sao vậy?"
Khanh Khanh xoa xoa đôi mắt, chuyển mắt nhìn về phía hắn, lại là thẹn thùng mà cười một chút, "Đột nhiên ta cảm thấy thật may mắn."
Tiểu cô nương kiều kiều diễm diễm mà nói, đôi mắt thuần khiết trong vắt như nước hồ xuân tháng ba nhìn về phía hắn , lại dần dần mà dời đi , sóng mắt hết sức lưu chuyển , toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhìn qua lại thanh thuần, vô tội , lại vũ mị kiều diễm, tức thì thế nhưng làm Thường Tư Sâm có một loại ảo giác hoảng hốt....
Nàng như thế nào..... giống như , giống như đang câu dẫn hắn......
Thường Tư Sâm trong lòng lại là vừa động, giật giật hầu kết, đè thấp cảm giác kia xuống, thấp giọng hỏi : "Như thế nào là may mắn ? Chính là bởi vì, gặp gỡ ta?"
Khanh Khanh ngước mắt, mắt liếc nhìn hắn , rồi lại cúi đầu, không nói chuyện.
Thái độ nàng thẹn thùng đã chứng minh hết thảy.. Thường Tư Sâm liếm liếm môi, tức thì ngực phảng phất như muốn nổ tung , đầu óc lập tức có chút mơ hồ, nhịn không được bắt lấy tay nhỏ của nàng.
"Tướng quân......"
Kí ức Khanh Khanh lập tức tràn về, trong lòng lại nổi lên một trận chán ghét, nhưng trên mặt không biến sắt , thẹn thùng mà đứng lên, lui lại về phía sau một chút. Đêm tĩnh như nước, bên ngoài trướng binh lính san sát nhau , đêm đen bao phủ tất cả.
Nàng xem canh giờ sắp tới cũng không sai biệt lắm , lại trì hoãn thì sợ là muốn đi cũng đã muộn, liền đã mở miệng, "Ta, ta tưởng.. ...... Ta nghĩ ra ngoài ......"
Thường Tư Sâm trong ngực kinh hoàng, hứng thú đột nhiên bị đánh gãy, tự nhiên không khỏi cảm thấy mất hứng, nhưng đối mặt với hắn lại là tuyệt sắc tiểu mỹ nhân , hắn cũng không phát hỏa nỗi , huống chi người có tam cấp , vì thế liền cười gật gật đầu, gọi thị nữ tới.
"Ta chờ ngươi trở về."
Hắn nói đổ rượu vào ly , nâng ly ý bảo, rồi sau đó uống một hơi cạn sạch.
Khanh Khanh kiều khiếp mà cắn cắn môi, chậm rãi gật đầu, nhưng sau khi rời khỏi đây liền lạnh mặt. Thị nữ một thân nam trang, đem Khanh Khanh đón đến: "Cô nương thỉnh đi bên này." Nào biết vừa dứt lời, đột nhiên lại cảm thấy ngực chợt lạnh, vừa kinh hoảng , chỉ nghe bên cạnh tiểu cô nương đã mở miệng.
"Cùng ta đi vào trướng của chủ quân "
Tiểu cô nương thanh âm không lớn, cũng thực nhu kiều , nhưng lại cực kỳ uy nghiêm, thật sự làm cho người khó có thể tìm ra bộ dáng nhu nhược cùng nàng có gì liên hệ với nhau. Thị nữ kia, hít hà một hơi : "Ngươi......"
Nàng lời còn chưa kịp nói , liền bị Khanh Khanh đánh gãy.
"Ta có chuyện quan trọng muốn nói cùng chủ soái , ngươi có thể lựa chọn ngoan ngoãn mang ta đi , cũng có thể lựa chọn kêu to ,sau đó ta một đao giết ngươi, sau đó lại nhờ những binh lính tuần tra mang ta đi".
Kia thị nữ kinh sợ không thôi, á khẩu không trả lời được, thời điểm do dự, đã bị Khanh Khanh âm thầm bức hiếp , hướng tới trướng của chủ quân mà đi.
Không lâu sau đến cửa liều lớn , không để thị nữ kia kịp hô to , Khanh Khanh lập tức đẩy ra nàng, "Xôn xao" một tiếng mà xốc lên mành trướng , không cho bất kì kẻ nào có cơ hộ mở miệng , vào cửa lập tức liền lớn tiếng nói: "Ta biết tự tiện xông vào liều lớn của tướng quân sẽ bị lập tức kéo xuống đi chém đầu, nhưng tướng quân chỉ cần nghe ta nhiều lời một câu, liền sẽ lập tức thay đổi ý định."
Bóng đêm lạnh lạnh, Sở Trác một thân áo giáp màu bạc , trường thân ngọc lập, ánh trăng chiếu xuống , chiếu vào trước người hắn phủ kín bản đồ trên bàn.
Thiếu niên nghe tiếng ngước mắt, đôi mắt đào hoa mê người , sâu thẳm không thấy đáy, da trắng tuyết , mày kiếm tà phi, môi mỏng nhẹ nhàng nhấp, lúc này chính từ trên cao nhìn xuống mà nhìn nàng,chính xác là anh khí bức người, lãng soái mê người.
Thế nhân đều nói: Yến Vương thế tử, tuấn lãng vô song. Khanh Khanh hôm nay thấy được , quả nhiên danh bất hư truyền.
Kiếp trước, khi nàng còn làm tiểu bạch thỏ , nàng cũng từng từ xa xa mà xem qua hắn vài lần, lúc ấy cũng thật thừa nhận hắn lớn lên đẹp, không nghĩ hôm nay gần gũi mà xem, lại là càng kinh diễm. Nhưng Khanh Khanh lúc này đương nhiên không rãnh rỗi mà thưởng thức mỹ nam!
Thực mau, tiếng bước chân liên tục, lều lớn trước lập tức vọt tới rất nhiều binh lính tuần tra.
"Tướng quân!"
Thị nữ kia càng sớm đã bị dọa cho choáng váng, nàng theo sát Khanh Khanh vào trong trướng, cả người mồ hôi lạnh đầm đìa.
"Tướng quân, nàng......"
Nhưng còn chưa kịp thỉnh tội , Sở Trác liền nâng lên bàn tay, ngăn cản lời nói của nàng. .
Trong trướng tức thì vắng ngắt.
Ánh mắt Thiếu niên lạnh thấu xương đảo qua mặt Khanh Khanh, sau đó phát ra một tiếng châm biếm :" Chỉ bằng ngươi, thực cố làm ra vẻ !"
Khanh Khanh đã sớm sợ tới mức hồn phi phách lạc , nhưng vẫn kiên cường mà chống đỡ , lúc này thật sự không khống chết được ,cơ thể lập tức run run.
Sở Trác khóe miệng vừa động, tự nhiên nhìn ra nàng không có năng lực gì , bất quá cũng bội phục lòng can đảm của nàng , càng tò mò muốn biết nàng đến đây làm gì , lập tức liền lại mở miệng: "Nói."
Khanh Khanh được lệnh, gật đầu, nhanh chóng bước đến hướng bàn Sở Trác .Trướng ngòai binh lính không bình tĩnh. Sở Trác lại không để bụng, lần thứ hai giơ tay ngăn lại mọi người tới gần.
Chỉ là một tiểu cô nương, có thể làm gì hắn!
Khanh Khanh đi đến trước bàn, tầm mắt liền chăm chú nhìn vào trên bản đồ. Nàng nhanh chóng tìm kiếm, rồi sau đó ngón tay hướng tới Thiết Giang sơn cốc , ngước mắt mở miệng nói: "Tướng quân người muốn tìm người ở chỗ này!"
Sở Trác phát một tiếng cười, "Ta muốn tìm ai nha?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com