T/g 左右脸 - May thay - Trung hạ
Từ lao ngục đi tới Vân Tiêu đại điện đường dài dằng dặc.
Ngao Quảng xấu hổ đến đỏ ửng mặt, lại không cam lòng mất đi uy phong tướng quân, cho dù nghe được mấy lời nhàn ngôn toái ngữ đó, vẫn căng da đầu đi bên cạnh Thiên đế.
Người nọ lặng lẽ móc lấy ngón út của hắn, chọc cho long tướng quân mềm như hồ xuân thủy.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Ngao Quảng chỉ nghĩ muốn Thiên đế mau mau triệu tập chúng thần để xử lý loạn đảng, nếu không cơn giận này của hắn đi qua rồi, sợ rằng hắn lại không đành lòng.
"Tới thư các."
Thiên đế bình thản đáp lời. Kết giới trước mắt mở ra, hiện lên trong mắt chính là một tiểu viện có núi cao suối đổ, cây cỏ tre trúc, rất giống nhân gian.
"Tới thư các làm gì?"
Ngao Quảng vẫn không hiểu, lại hỏi.
Cơ thể là thành thực nhất, hắn để mặc cho Thiên đế kéo mình đi qua cầu nhỏ, bước qua dòng nước, đẩy cửa đi vào ngồi xếp bằng trước bàn.
Thiên đế không giải đáp nghi vấn của long tướng quân, trái lại tự mình đi tìm khắp giá sách một hồi, khiến bụi bặm bốc lên tứ phía.
Ban đầu khi Thiên Đình còn chưa thành lập, đây là nơi Hạo Thiên ở.
Nay dùng để lưu chút sách cũ.
Ngao Quảng thấy Thiên đế không để ý tới mình, mất mặt ngậm miệng.
Hắn lấy tay chống cằm, vui thích ngắm bóng dáng Thiên đế, trong lòng bình yên.
Long tướng quân gặp thần sát thần gặp Phật sát Phật thực ra có một bí mật không ai biết.
Trái tim hắn, thực ra từ khi mới gặp Hạo Thiên trên bờ biển Đông Hải rất nhiều năm trước, đã nảy mầm một nỗi vương vấn không muốn rời xa.
Một hắn chưa hiểu việc đời, đã bị một câu "hải triều làm y phục, hoàng hôn làm trang sức" kia trói hết thất tình lục dục.
"Cuốn sách này, A Quảng nên đọc kỹ xem."
Thiên đế cầm trong tay một quyển sách hơi cũ nát đặt lên bàn, đầu ngón tay thi pháp, thẻ tre biến thành trang giấy.
Bìa sách có ba chữ to -- "Dục long kinh"
Ngao Quảng nhìn đến đây, "phụt" một tiếng phì cười, hỏi: "Ngài tìm đâu ra thứ này?"
Hắn không ngờ thư các Thiên Giới lại cất giấu một cuốn sách dạy long tộc mang thai ra sao.
Ngón tay của long tướng quân thon dài như bạch ngọc tế hành, lúc lật xem trang sách, thực không biết giấy sách hay là tay hắn mỏng manh tinh tế hơn.
(tế hành cây hành lá mảnh khảnh nha)
Nội dung kinh thư rất nề nếp chi tiết, nhưng đối với long tộc cũng không có quá nhiều lợi ích.
Chung quy long tộc cũng là loài yêu tộc lấy kẻ mạnh làm vương, dùng thực lực chiến thắng, đối với việc sinh dục hậu đại cũng vậy.
Long tử không sảy thai, chỉ biết hút nguyên thần của cha mẹ.
Khi đủ lớn mạnh sẽ phá vỏ mà ra, nếu yếu nhược thì vĩnh viễn ở lại trong trứng.
"Cuốn này vẫn luôn nằm ở trong thư các của ta, có lẽ là vì chờ ngươi tới."
Thiên đế cười nói, thấy trên bàn bám bụi sách, liền vươn tay lau đi. Tay áo rộng rơi xuống khuỷu tay, một giọt nước nhỏ trượt xuống từ đầu ngón tay.
Ngao Quảng vốn không tập trung đọc sách, trái lại để ý giọt nước kia hơn.
Hắn nắm lấy cổ tay kia, người trước mặt liền ăn đau nhíu mày.
Long tướng quân càng thấy khó thở, phất tay đánh tan lớp pháp thuật chướng mắt. Vết bỏng trên tay Thiên đế lộ ra, da thịt dán xương, kinh mạch như bị chém ngang, máu chảy xuống đầu ngón tay.
Nước đọng trên bàn kia, là máu chảy không ngừng này.
Thấy vết thương bị phát hiện, Thiên đế cuống quýt thu tay, nhưng bất đắc dĩ thay long tướng quân lại nắm rất chặt.
Không ai có thể chạy thoát từ trong long trảo.
"...Ngài tính giấu ta bao lâu."
Ngao Quảng nhìn Thiên đế chằm chằm, siết chặt ngón tay.
Quỷ quái tam giới hắn đều không sợ, duy độc sợ dáng vẻ người trước mặt bị thương.
Khi xưa chư thần tranh đoạt ngôi vị, từ lúc thấy vị Thiên đế tương lai cả người tắm máu, long tướng quân liền biết Hạo Thiên của hắn là áo trắng lịch sự tao nhã, bóng rồng sắc phượng, có thể vung tay múa bút, gạt mây lẩy trăng, nhưng tuyệt không thể nhuốm nửa điểm huyết tinh.
Ngao Quảng hối hận, giận dữ, đau lòng vạn phần.
Hắn vươn tay chạm vào cánh tay thương tổn tứ phía của Thiên đế. Đây là thương tích do vảy giao long cắt vào, không thể dùng pháp lực nguyên thần để hồi phục, chỉ có thể chầm chậm điều dưỡng, trừ dần yêu khí.
"Chỉ giấu vết thương này, không dối gạt gì hơn."
"Ngài!"
"Nếu không, nhỡ A Quảng giết mất thằng nhóc của ta, vậy biết làm sao cho phải."
Kết giới là do ngài bài bố, Ngao Quảng nói gì ngài cũng có thể nghe rõ, gồm cả những lời xuất phát từ đáy lòng kia.
Có điều ngài vẫn nhớ Ngao Quảng yêu thương Bính nhi vô cùng, không phải là người cha có thể nói ra lời như vậy.
Thiên đế chợt đi ra sau lưng Ngao Quảng, vòng tay ôm eo hắn.
"Tộc của ngươi không dễ thụ thai, có một Bính nhi như vậy, tất nhiên ta phải bảo vệ thật tốt."
Ngài bật hơi nhè nhẹ, lời nói tan ra sau tai long tướng quân, mắt nhìn vành tai người nọ từ sứ bạch ngọc biến thành sắc men đại quan hồng.
[Ngài ấy... nghe thấy cả]
Ngao Quảng hốt hoảng đưa đầu tránh xa khỏi Thiên đế, nhưng người nọ không chịu thuận theo, chẳng buông tha mà cứ dán tới, môi răng hé mở, cắn vành tai hắn.
Trong đầu bỗng nhiên choáng váng, suy nghĩ hoảng loạn trống không.
Mặc dù Thiên đế cắn cực kỳ nhẹ, hắn vẫn cảm thấy nơi kia nóng bỏng một mảnh.
Long tướng quân liền ngồi bất động như vậy, thật lâu sau, mới nhíu mày nhìn Thiên đế, hỏi:
"Bính nhi... là ai?"
Thiên đế mắng mình tự lọt hố.
Một hồi mới đáp:
"Ta... ta lấy nhũ danh cho con, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Vì sao lại là... bánh?? Ngài mong nó lớn lên tròn tròn mập mập sao?"
Ngao Quảng chớp chớp mắt, thấy rất khó hiểu.
Người sau lưng phì cười, nắm bàn tay hắn, viết xuống năm vạch.
"Là Bính nhi."
Đầu ngón tay điểm lên khiến lòng bàn tay tê dại, tựa như có một ma lực kỳ quái.
Như có thiên lôi nối liền trái tim hai người, nhịp đập của vật trong lồng ngực giống nhau như đúc.
Ngao Quảng kỳ thực không ngờ Thiên đế sẽ thích đứa bé này.
Hạo Thiên là Thiên đế, thân thể chí dương trong tam giới, nếu cùng thần nhân tương tự sinh dục con cháu, nhất định là tốt hơn so với yêu tộc.
Long tộc hắn mang thai này, tuy có một nửa huyết mạch với Thiên đế, nhưng chung quy là yêu...
Nhìn người bên cạnh quan tâm như vậy, Ngao Quảng sao có thể nhẫn tâm nói rằng "Con của thần cùng yêu phải chịu thiên kiếp, khó sống nổi", chỉ đành làm mặt cười, nắm chặt tay Thiên đế.
"Vậy gọi tên là Ngao Bính có được không?"
Để đứa bé này theo họ hắn, sau này nếu có chuyện gì, cũng sẽ không liên lụy tới Thiên đế.
"...Ngươi... Vẫn không muốn cho Bính nhi theo họ ta sao..."
Thiên đế nói nhỏ, đầy vẻ mất mát.
Vốn tưởng lần này sẽ có điểm khác biệt, ít nhất là... đứa bé này có thể biết rằng nó không chỉ có một vị phụ vương là Ngao Quảng, còn có một vị phụ đế không chỉ từng không biết rằng nó tồn tại, lại còn làm những việc khốn nạn đến tận cùng.
Ngao Quảng tưởng mình đã nghe nhầm ra tiếng "vẫn" kia.
Không muốn thấy người trong lòng mang vẻ mất mát, hắn vội xoay người nhìn thẳng.
"Không phải, Hạo Thiên... Ta... Ta... Ngài cứ coi như vì Binh nhi do ta sinh ra, để ta chiếm nhiều công hơn một chút đi."
"Theo ý ngươi..."
Thiên đế vốn cũng không định cứng rắng giành một cái tên.
Chỉ cần Ngao Quảng của mình còn ở bên, những việc khác ra sao cũng được.
Đặt một nụ hôn lên trán long tướng quân; sừng long tộc như măng mọc sau mưa, khiến Thiên đế thấy rất thú vị, không khỏi nhịn không nổi mà vươn tay chà đạp một phen.
"...Đừng..."
Ngao Quảng nghiêng đầu tránh tay Thiên đế, siết chặt vạt áo.
Long giác kia rất nhiều kinh mạch, há có thể mặc người nắn bóp.
Thiên đế cũng phát hiện người Ngao Quảng chợt nóng bừng, cuối cùng không hạ thủ nổi, chỉ nằm sấp lên đùi hắn, kề sát tai lên bụng dưới.
"Ta muốn nghe tiếng của bảo bảo."
Đến phụ đế chuẩn mực cũng sẽ biến ngốc theo ông bầu.
Bản thân Thiên đế không biết, nhưng Ngao Quảng đã thấy rõ.
Hắn cười đáp: "Lúc này mới chỉ to bằng nửa cái nắm tay, sao có tiếng được."
"Nhỏ đến thế sao??"
-
-
Một đống nội đan như chuỗi chuỗi ngọc trai, tỏa sáng ánh lên gò má Ngao Quảng.
"Hạo Thiên... Con còn nhỏ là vì thời gian mang thai của long tộc dài, không phải là vì ta thiếu dinh dưỡng."
Ngao Quảng bị Thiên đế giám thị nuốt xuống hết viên nội đan này đến viên nội đan khác, thực sự không chịu nổi nữa, chỉ có thể ôm lấy vùng bụng hơi gồ lên, nằm nhoài trên ghế.
E rằng lúc này dạ dày còn to hơn con rồi.
"Không sao, Bính nhi sinh ra sẽ hao tổn rất nhiều nguyên thần, ngươi trữ trước một chút, sau này sẽ không vất vả nhiều nữa."
Thiên đế chống cằm, nhìn long tướng quân của mình, trong mắt tràn ngập ánh sao.
Ngài tựa như đã thấy được dáng vẻ sau này Bính nhi gọi mình "phụ đế" đến nơi rồi.
Lão Quân nói long tộc sinh nở như đảo qua Quỷ Môn Quan, không phải không có tiền lệ hao hết nguyên thần mà chết.
Ngài không muốn A Quảng của mình phải chịu cái khổ ấy.
"Ta không ăn nữa!... Ta ăn không nổi, ai thích thì đi mà ăn!"
Long tướng quân đâu chịu nổi chuyện tủi thân như thế này, đập bàn một cái, vung tay áo, chậm rãi đi ra phòng ngoài.
Thiên đế lại không tính đuổi theo.
"Một canh giờ nữa, thiên binh sẽ áp giải loạn đảng Đông Hải vào địa ngục dưới đáy biển."
"Ta cũng sẽ đi."
Ngài chỉ nói một câu kia, đã khiến long tướng quân có nửa bước ngoài cửa lập tức quay vào đáp lại.
Thế này gọi là hiểu rõ như lòng bàn tay.
"Không được."
"Vì sao, ta chính là tướng lĩnh của Đông Hải doanh!"
"Là thân tộc tất nhiên phải tránh mặt. Có điều, nếu ngươi ăn hết số nguyên đan còn lại, ta có thể cân nhắc mang ngươi theo."
"Ngài!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com