Chuyên mục phỏng vấn
PHỎNG VẤN: THIÊN ĐỊA HỮU TÌNH, NHÂN GIAN VÔ ĐẠO
📍Địa điểm: Tịch Tuyết Hiên, tuyết không tan, người không thật.
🎙️MC: Hắc Ảnh – "chỉ là phàm nhân đi lạc vào lòng 12 con mãnh thú."
❓Câu hỏi 1: "Nếu được quyền xóa đi một ký ức, các người sẽ chọn xóa điều gì?"
Lạc Tĩnh Ca: "Ngày ta biết mình không thể khóc."
Hàn Vân Ngôn: "Khoảnh khắc ta biết trái tim hồ ly cũng biết đau."
Lạc Minh Dạ: "Lúc ta quay đầu... và thấy nàng không còn đứng đó nữa."
Huyết Cơ: "Giây phút đầu tiên ta tin rằng tình yêu có thể cứu người."
Yên Tư Mị: "Câu thần chú cuối cùng ta dịch được – kẻ học xong sẽ mất đi chính mình."
Thẩm Nguyệt Nhan: "Lúc bàn tay ta chạm lên lưng hắn... và thấy máu hắn nóng hơn cả mạng sống ta."
Liên Vũ Hành: "Đêm nàng ấy cười, ta nghĩ đó là vì ta."
Tô Uyển Ca: "Ngày ta chôn người huynh đệ đầu tiên bằng chính tay mình."
Trọng Dung Hàn: "Giây phút ta ngẩng đầu, và biết ta thông minh hơn kẻ mình trung thành."
Mộng Yên Ca: "Tên người đầu tiên ta giết. Ta vẫn nhớ mùi rượu hắn uống."
Lạc Viễn: "Bài thơ hắn viết tặng ta, trước khi vào trận cuối."
Hàn Mặc Thiên: "Tiếng tim một bệnh nhân ngừng đập – ta biết, đó là em trai ta."
❓Câu hỏi 2: "Khi yêu, các người có từng đánh mất chính mình chưa?"
Lạc Tĩnh Ca: "Không. Nhưng ta từng muốn thử."
Hàn Vân Ngôn: "Ta không biết mình là ai, trước khi gặp nàng."
Lạc Minh Dạ: "Yêu nàng là đánh mất tất cả – nhưng đáng."
Huyết Cơ: "Ta không yêu. Ta chỉ chảy máu vì ai đó quá lâu."
Yên Tư Mị: "Yêu, là khi ta nói dối lần đầu tiên."
Thẩm Nguyệt Nhan: "Ta từng cười, trong y phục nhuốm máu của người ta yêu."
Liên Vũ Hành: "Yêu là sai lầm duy nhất ta không toan tính."
Tô Uyển Ca: "Không. Ai đủ sức khiến ta ngã gục – chắc chắn phải chết."
Trọng Dung Hàn: "Có. Và ta lập tức dựng lại bản thân, lạnh gấp đôi."
Mộng Yên Ca: "Yêu là vũ khí ngọt nhất ta từng dùng – lên chính mình."
Lạc Viễn: "Từng. Và ta chôn bản ngã đó cùng xác nàng."
Hàn Mặc Thiên: "Ta không đánh mất mình. Chỉ chọn làm người khác."
❓Câu hỏi 3: "Có bao giờ các người hối hận?"
Lạc Tĩnh Ca: "Không. Kẻ sống sót không được quyền hối hận."
Hàn Vân Ngôn: "Có. Vì ta không thể bảo vệ nàng bằng răng nanh của mình."
Lạc Minh Dạ: "Chỉ một lần. Khi nàng rời đi mà không quay đầu."
Huyết Cơ: "Ta hối hận vì từng chần chừ giết một người. Sau đó, hắn giết cả tộc ta."
Yên Tư Mị: "Có. Khi ta biết thiên thư mình đọc là mệnh thư của người ta yêu."
Thẩm Nguyệt Nhan: "Không. Máu từng chảy, đều đáng."
Liên Vũ Hành: "Có. Khi ta để một giọt nước mắt rơi. Vì nàng."
Tô Uyển Ca: "Không hối hận. Chỉ tiếc."
Trọng Dung Hàn: "Có. Khi ta dạy hắn cách phản bội – và hắn học giỏi hơn ta tưởng."
Mộng Yên Ca: "Ta hối hận vì không giết sớm hơn."
Lạc Viễn: "Có. Khi gọi hắn là 'huynh' trước khi xiết cổ."
Hàn Mặc Thiên: "Hối hận là liều thuốc không ai kê. Nhưng ta vẫn uống mỗi đêm."
❓Câu hỏi 4: "Nếu được một điều ước, các người sẽ ước gì?"
Lạc Tĩnh Ca: "Một buổi sáng không ai chết, không ai mưu."
Hàn Vân Ngôn: "Ước mình là người, để nàng không cô đơn."
Lạc Minh Dạ: "Ta sẽ ước... được chết cùng nàng."
Huyết Cơ: "Ước máu không có mùi. Để ta quên nổi những người ta từng ôm."
Yên Tư Mị: "Ước chữ viết không mang trọng lượng của sinh mệnh."
Thẩm Nguyệt Nhan: "Ta muốn một nơi không ai gọi ta là 'cấm y'."
Liên Vũ Hành: "Ước một lần ta được tin người khác."
Tô Uyển Ca: "Ta muốn quay lại – nhưng giữ nguyên tim sắt."
Trọng Dung Hàn: "Một thế giới không có ta. Để ta không phải tính toán nữa."
Mộng Yên Ca: "Ước có một ai đó gọi tên ta... mà không run."
Lạc Viễn: "Ước mình là người bình thường. Để nỗi đau nhỏ lại."
Hàn Mặc Thiên: "Ước em ta chưa từng gặp hoàng tộc."
❓Câu hỏi 5: "Trong các người, ai là kẻ nguy hiểm nhất?"
Lạc Tĩnh Ca: "Người biết mỉm cười khi tiễn kẻ thân cận nhất vào hố sâu."
Hàn Vân Ngôn: "Ta. Vì ta sẽ sống sau khi tất cả chết đi."
Lạc Minh Dạ: "Kẻ dám phản nàng – chính là nguy hiểm nhất."
Huyết Cơ: "Ta không nguy hiểm. Ta là kết cục."
Yên Tư Mị: "Không ai đáng sợ hơn kẻ hiểu tất cả mà vẫn im lặng."
Thẩm Nguyệt Nhan: "Người có y thuật... và động lòng. Sát khí không đo được bằng dao."
Liên Vũ Hành: "Ta. Vì ta giết người không cần kiếm."
Tô Uyển Ca: "Ai nghĩ mình mạnh – đều yếu. Kẻ im lặng, như Trọng Dung Hàn – mới đáng sợ."
Trọng Dung Hàn: "Hàn Mặc Thiên. Không ai biết hắn nghĩ gì, và đó là điều tệ nhất."
Mộng Yên Ca: "Ta. Vì ta cười đẹp nhất khi giết người."
Lạc Viễn: "Người mang mặt nạ lương thiện."
Hàn Mặc Thiên: "Kẻ dám yêu. Vì yêu mới sinh giết."
❓Câu hỏi 6: "Nếu có thể viết lại vận mệnh của mình, các người sẽ thay đổi điều gì?"
Lạc Tĩnh Ca: "Ta sẽ để bản thân yếu đi một lần – để được ôm."
Hàn Vân Ngôn: "Ta sẽ chạy trốn, thay vì nằm trên vai nàng."
Lạc Minh Dạ: "Ta sẽ yêu nàng... sớm hơn ngày ta thành Thái tử."
Huyết Cơ: "Không. Vì dù viết lại – máu vẫn chảy. Chỉ là đổi tên người thôi."
Yên Tư Mị: "Ta sẽ không học đọc. Có những câu không nên hiểu."
Thẩm Nguyệt Nhan: "Ta sẽ chọn cứu một người. Dù có mất tất cả."
Liên Vũ Hành: "Không. Đã là đạo – không đổi."
Tô Uyển Ca: "Ta sẽ để mình khóc một lần. Rồi lạnh lại."
Trọng Dung Hàn: "Viết lại cũng vô ích, nếu người khác vẫn dùng máu để vẽ."
Mộng Yên Ca: "Ta sẽ yêu lần nữa – nếu kẻ đó đủ điên để không rời."
Lạc Viễn: "Ta sẽ chết, trước khi tay mình vấy máu của huynh."
Hàn Mặc Thiên: "Ta sẽ chữa cho em ta. Dù cái giá là mạng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com