Lân Tín Rạn Nứt
_Thiên Tỉ, em hình như sốt rồi, anh có thể đến nhà em được không_Giọng nói của Jace mệt mỏi, có lẽ thật sự là cậu ta bị bệnh thật.
Dịch Dương Thiên Tỉ đưa mắt nhìn Lưu Chí Hoành, cậu ngồi lặng trên giường dõi mắt về xa xăm, anh do dự một lát rồi nói:
_Được, anh lập tức qua ngay.
Sao bây giờ, anh ấy muốn đi, anh ấy sẽ không ở lại với mình nữa, mình nên làm gì bây giờ?
_Hoành Hoành, tôi...
Lưu Chí Hoành từ phía sau ôm chặt lấy anh, cậu quyết tâm thử một lần, cho dù sau cái ôm này có bị anh đánh chết cậu cũng cam lòng.
_Đừng đi có được không, chỉ một hôm nay thôi, ở lại đi, đừng rời xa em, có được không?
Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy sau lưng anh có cảm giác nóng rực, sau đó nước mắt hòa cùng nghẹn ngào chiếm hữu lấy bờ vai anh.
Nước mắt của Lưu Chí Hoành, em ấy khóc sao?
_Hoành Hoành, buông tay ra trước đi đã_Anh cầm lấy tay cậu ôm chặt eo mình, gỡ ra.
_Em không buông,xin anh đấy, chỉ hôm nay thôi, ở lại đừng đi có được không?_Lưu Chí Hoành nức nở.
_Bỏ tay ra trước đi_Anh bất lực nói.
_Em buông tay ra là anh sẽ đi mất, anh sẽ không quay về với em nữa
Dịch Dương Thiên Tỉ dùng lực gỡ cánh tay đang ôm chặt của Lưu Chí Hoành ra.
Cậu tự biết bản thân mình thua rồi, ngồi sụp xuống giường, không lên tiếng nữa, chỉ trầm mặc ngồi đó, nước mắt cứ vô thức rơi ướt đẫm khóe mắt, bờ vai mỏng manh run lên theo tiếng nức nở nghẹn ngào.
Anh nhìn cậu , trái tim quặn lại đau xót, lẽ nào trước đây mỗi lần anh lạnh lùng rời đi cậu đều khóc đến nức nở thế này.
Anh bước đến bên giường, đỡ cậu dậy, lau sạch nước mắt an ủi
_Ừ, tôi không đi đâu, đã nói hôm nay sẽ ở lại bên em mà, sao tôi có thể rời đi được chứ?
Lưu Chí Hoành vùi mặt vào lòng anh, ôm chặt anh như thế sợ anh sẽ nghĩ lại không bên cạnh cậu nữa, càng nghĩ càng sợ, sợ là lại khóc không ngừng lại được.
Dịch Dương Thiên Tỉ vuốt nhẹ mái tóc cậu, tiếp tục lau nước mắt cho cậu.
Mà lúc này, Jace đang ngây ngốc ở biệt thự nào đó chờ anh tới.
~~~
Ngày hôm sau , khi cậu thức dậy, lặng ngắm Dịch Dương Thiên Tỉ ôm mình trong lòng đang say giấc nồng, cậu dè dặt đưa tay lên chạm nhẹ hàng lông mày của anh.
_Anh có biết không, em đợi ngày này đã bốn năm rồi, sáng nào khi tỉnh dậy em đều mong muốn được như hiện tại vậy, chỉ cần mở mắt ra là có thể thấy anh bên cạnh em. Tại sao anh lại đột nhiên đối xử với em tốt như thế? Anh thích em rồi sao? Em không biết đâu, dù sao em cũng sẽ coi đó là thật. Lần này anh không được gạt em đâu đấy, cũng không được bỏ rơi em đâu, em đã chờ anh bốn năm rồi.
Nói xong cậu nhắm hờ hai mắt mình lại hôn nhẹ lên má anh, thoáng qua thôi nhưng khiến tim cậu loạn nhịp, sợ hãi.
_Chỉ là không hỏi ý kiến anh trước thôi, không được trách em .
Cậu cười hạnh phúc, nhẹ nhàng rời cái ôm của anh, rón rén bước thật nhẹ xuống giường, chỉ sợ bước động một chút là sẽ khiến anh tỉnh giấc.
Lưu Chí Hoành rời đi cũng là lúc Dịch Dương Thiên Tỉ hé mắt ra, thật ra lúc cậu chạm nhẹ vào lông mày anh đã khiến anh sực tỉnh rồi, những lời cậu nói ban nãy anh nghe rõ từng từ từng chữ một. Nhóc con, em cứ yên tâm mà coi đó là thật đi, dù sao tôi cũng thực dự thích em mất rồi, tôi sẽ không bỏ rơi em đâu.
~~~
Sau đó anh thật sự có thay đổi rất lớn, ngày nào cũng sẽ trở về nhà, khoảng thời gian bốn năm trước kia số lần một năm anh chạm mặt cậu chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hiện tại cơ bản là ngày nào anh cũng ở nhà và nhìn thấy cậu thường xuyên.
Anh bắt đầu biết cười với cậu, không còn khư khư cái bộ dạng sắc bén khó gần như trước nữa, bản thân cậu mỗi lần làm sai, anh không như trước chẳng nói chẳng rằng ném cho cậu một cái bạt tai nữa, anh chỉ bất lực cười xòa, xoa xoa đầu cậu, vậy là không còn tiếp tục truy cứu thêm gì nữa.
_Hoành Hoành, thi thoảng em có thể tỏ ra mềm yếu với anh mà, không cần chuyện gì buồn hay bức bối đều nén chặt ở trong lòng như thế, làm nũng với anh được không?_Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn cậu luôn cố gắng đè nén cảm xúc lại trong lòng, trái tim anh thấy rất xót, rất đau.
Dịch Dương Thiên Tỉ bắt đầu ở chung phòng với Lưu Chí Hoành, chỉ cần anh ở nhà là sẽ ngủ cùng cậu, để cậu nằm gọn trong cái ôm của mình.
Có những khi, anh nhân lúc cậu không chú ý tới, len lén đặt một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước lên môi cậu, rất nhanh rời đi, để lại cậu ngơ ngác mặt đỏ bừng vì thẹn, sau đó cậu rất ngại ngùng dùng nắm đấm như muỗi của mình đánh vào ngực anh.
~~~~
Đã mấy ngày rồi Lưu Nhất Lân chưa về nhà, ngày nào cũng vậy, La Đình Tín đều ngây người ngồi trên sô pha ôm chiếc gối ôm của anh mòn mỏi chờ anh về, nhưng cứ chờ cứ chờ rồi thiếp đi trong chờ đợi.
Thật ra anh có trở về nhà, chỉ là đêm khuya mới trở về, anh sợ sẽ phải đối mặt với cậu, sợ ánh mắt u buồn của cậu, anh chỉ dám về khi cậu đã thiếp đi vì mệt mỏi, nhẹ nhàng đem cậu ôm chặt vào lòng, nhẹ nhàng cẩn thận sợ cậu bất chợt tỉnh lại sẽ không biết nói gì và trả lời cậu ra sao, sau đó trước lúc cậu tỉnh dậy anh phải rời đi như chưa từng ghé qua
Lưu Nhất Lân dùng tiền mua chuộc một tòa soạn, sau đó tìm một MB(trai bao) dáng dấp không tồi ở một quán ba, cùng MB đó làm mấy hành động ái muội , cố ý để cho báo chí chụp được đăng lên báo.
_A lô, có phải La Đình Tín tiên sinh không ạ?_Một số điện thoại lạ gọi đến cho cậu.
_Là tôi, cậu là ai vậy?_La Đình Tín hỏi.
_Là như thế này, tôi là phóng viên của tờ báo giải trí, qua tìm hiểu tôi có biết được ngài là người yêu của nhị công tử của tập đoàn Lưu Thị Lưu Nhất Lân phải không?
_Rốt cuộc là có chuyện gì thế?
_Tôi chỉ muốn hỏi ngài là, mấy ngày nay ngài có xem tờ báo bát quái không, khi thấy hình ảnh người yêu mình tay trong tay với một người lạ ngài có cảm giác như thế nào? ngài có liên quan gì tới chuyện của Lưu Nhất Lân muốn chúng tôi tiết lộ hay không? Chúng tôi có thể giúp ngài làm điều đó...
Phóng viên vẫn còn chưa nói hết cậu đã bị La Đình Tín ngắt lời.
_Thật xin lỗi, hiện tại tôi không có thời gian, để hôm khác đi_Nói xong không đợi đối phương trả lời cậu lạnh lùng dập điện thoại.
...
Sau khi bị ngắt điện thoại như thế, người phóng viên đó quay qua nói với Lưu Nhất Lân.
_Cậu Lưu, tôi đã nói với cậu ấy rồi, nhưng hình như cậu ấy không có xem báo thì phải.
_Cậu ấy dập điện thoại xong nhất định sẽ đọc_Lưu Nhất Lân khẳng định chắc chắn.
_Tại sao cậu lại thuê chúng tôi, lại còn muốn chúng tôi ngụy tạo tin đồn như thế?_Phóng viên nghi hoặc hỏi, người bình thường ai lại muốn tạo tin đồn cho mình chứ, cho dù có muốn nổi tiếng đi chăng nữa thì người ta cũng sẽ chọn con đường sạch sẽ để đi chứ không ai tình nguyện làm hoen ố bản thân như vậy cả.
_Cái này cậu không cần biết, còn nữa, không được nói chuyện này ra ngoài với bất kỳ ai.
_Tôi biết chứ, tôi nhất định sẽ không tiết lộ dù chỉ một xíu ra ngoài đâu, bát cơm này tôi vẫn còn muốn ăn lắm.
_Cậu biết thế là tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com