Chương 2: Huynh đệ tốt
"Em không tin vào tình yêu thầm kín đáng thương của ca ca, tình yêu ấy thật vô vọng. Nhưng người được ca yêu thương nhiều như vậy, nhất định là người may mắn nhất thế giới này."
-- Tuỳ Ngọc
*****
Khi mặt trời mới ló dạng, chiếu ánh sáng mới nhẹ nhàng và ấm áp qua khung cửa sổ có một loài hoa màu trắng không biết tên, cánh hai lớp tuyệt đẹp, Vương Nguyên chậm rãi mở mắt. Tự cảm thán trời hôm nay tuyệt đẹp, đến lúc gọi hai người đó dậy rồi.
Cánh cửa nhỏ nhất màu xanh lục ở cuối dãy hàng lang luôn là cánh cửa mở ra trước tiên, theo sau là Tuỳ Ngọc một bộ dạng sạch sẽ tươm tất đồng phục cao trung sơ mi trắng quần Âu chỉnh tề, đi qua gật đầu "Vương Nguyên ca, chào buổi sáng! Hôm nay em muốn ăn cháo thịt băm có được hay không?", rồi khồng đợi cậu trả lời quay người xuống tầng 1, ngồi vào vị trí quen thuộc trước cửa tiệm.
Tuỳ Ngọc là một người ngốc ngốc rất dễ bảo, năm nay 18 tuổi, tới nhà cậu vào một buổi sáng trời quang đãng, khi cậu vừa mới đưa ra quyết định chuyển đồ đạc xuống tầng dưới rồi cho thuê tầng trên. Tuỳ Ngọc nhìn cậu bằng cái nghiêng đầu cùng đôi mắt to tròn trong veo như bầu trời mùa thu hôm đó, thế là 'đinh' một cái, Vương Nguyên không chút phòng ngự lập tức bị KO, không đầy 2s gật đầu dù Tuỳ Ngọc kia lúc đó mới tròn 17 tuổi, chính cậu cũng không biết có khả năng trả được tiền thuê nhà hay không. May thay Vương Nguyên cũng coi như vớ được vàng, họ Tuỳ kia tuy ngốc nghếch toàn bị sai vặt, nhưng lại là một tiểu thuyết gia khá có tiếng trên mạng, hàng tháng tuỳ tiện viết vài truyện ngắn gửi nhà xuất bản gì gì đó, tiền nhuận bút cư nhiên muốn nhiều hơn cả tiền bán hoa cả tháng của Vương Nguyên, thế nên tiền phòng tới giờ phút này vẫn chưa đóng thiếu một xu, thật muốn làm công dân vô sản 22 tuổi Vương Nguyên muốn xấu hổ vô cùng. Được cái Tuỳ Ngọc tính cách nhỏ nhẹ đáng yêu lại ngốc, tuy sức ăn có hơn một hạm đội một chút đỉnh, nhưng được việc, điển hình là giúp Vương Nguyên coi tiệm mỗi sáng sớm, trước khi đi học như bây giờ chẳng hạn.
Đang có điểm phát ngốc nghĩ ngợi lung tung, bỗng "Rầm" một tiếng, kế đó là tiếng chân đập thành giường, đầu hôn đất mẹ vĩ đại, ặc, thực ra không phải, là mặt chùi sàn nhà. Vương Nguyên quen đến không thể quen hơn, mặt tỉnh như ruồi đến gần căn phòng cửa đỏ, thẳng chân đạp pinh một phát, đến gần hiện trường có một Thẩm Hạo Hiên nửa người dưới đất một chân trên giường rồi cười khinh bỉ một trận, giúp người kia ủn luôn cả nửa người còn lại xuống đất cho dễ chịu. Người này là khách trọ thứ hai của cậu, Thẩm Hạo Hiên, thân là một phú nhị đại người mét tám, đẹp trai ngời ngời, Vương Nguyên chính là bị sắc dụ một phen lao đao liền nhanh chóng đi in hợp đồng, làm mọi thủ tục cho thuê nhà trong vòng chưa đầy 1 phút; tuy nhiên, phải nhấn mạnh từ này, hắn ta bây giờ cũng chỉ là một người thuộc tầng lớp vô sản như Vương Nguyên mà thôi. Năm ngoái hắn dọn ra khỏi nhà đi xin việc, có năng lực nên năm nay đã leo lên chức phó phòng của Liễu thị, một công ty chuyên về công nghệ, nhưng phong cách tiêu tiền đại thiếu gia nên lương cao tăng ca nhiều vẫn không khá lên được bao nhiêu, bằng không cũng không phải ở lại ngôi nhà nhỏ bé của Vương Nguyên mà giày xéo cậu cùng Tuỳ Ngọc mỗi đêm bằng hàng loạt tiếng chân đụng thúng tay dụng niêu vì dáng ngủ quái dị của mình. Trừ bỏ dáng ngủ cùng khuôn mặt than với đống biểu cảm ít ỏi đáng thương ra thì Thẩm Hạo Hiên đẹp trai, tính tình lại tốt bụng, hào phóng nên Vương Nguyên kì thực cũng rất yêu quý người khách trọ này, đem làm bằng hữu tốt, nếu không phải đã có một họ Dịch kia ở trong lòng bao lâu nay, có khi cậu cũng cảm người này rồi cũng nên.
Đúng vậy, Vương Nguyên là một người đồng tính, hai vị khách trọ kia cũng không ngoại lệ, đều là vì come out với gia đình mà bị tống ra khỏi nhà mới đến trọ chỗ Vương Nguyên, bất quá với họ là sự xui xẻo, nhưng với Vương Nguyên lại là một điều may mắn không xiết vì trên hành trình cô độc phía trước đã có hai bọn họ ngày ngày làm bạn tốt, cuộc sống cũng dễ chịu qua đi, so với một gia đình nhỏ cũng không khác là bao.
Thầm Hạo Hiên mặt đen hơn đít nồi, nhíu mày quát: "Lần sau cậu còn đẩy anh xuống giường anh lập tức xách áo cậu ra đường hiểu chưa?" Vương Nguyên phì cười, xua tay ra dấu chế giễu anh vài câu, anh nghĩ đây là nhà ai, đổi lại cái xoa đầu của anh. Thầm Hạo Hiên chính là anh cả của gia đình này, nhìn anh như vậy mà lúc nào cũng chăm lo cho Tuỳ Ngọc với Vương Nguyên, Tuỳ Ngọc thường chê anh lớn đầu rồi mà càu nhàu như mẹ; cả suốt ngày chưng cái mặt than kia ra cho ai xem.
Ngọc Ngọc đặc biệt thích gây rối với Thầm Hạo Hiên, với loại hàng động trẻ con ngốc nghếch này, Vương Nguyên chỉ giải thích một câu "Yêu nhau lắm cắn nhau đau." Phải cái tên mặt liệt ngu ngốc kia không biết vô tình hay cố ý đối với tình cảm của Tuỳ Ngọc, đều một bộ vô tội bao lâu nay, người vừa nhiệt tình vừa nóng tính như Tuỳ Ngọc muốn giận sôi tiết; nhưng cũng không phải không biết lễ phép, thân thiết nhưng chưa bao giờ quá giới hạn với người kia. Vương Nguyên luôn muốn giúp hai người này, không, hai kẻ ngu ngốc chậm tiêu này mới phải.
Sáng nay có tiết ở trường, Vương Nguyên nhanh nhẹn ra ngoài lấy hoa, bảo Hạo Hiên nấu cháo sáng. Với hai người luôn dậy sớm như thế, Hạo Hiên cũng đã luyện thành thói quen dậy sớm, khác hẳn phong cách đại thiếu gia lúc còn ở nhà, được cái nấu ăn cũng khá, những ngày Vương Nguyên bận rộn có tiết buổi sáng là ra tay nấu ăn. Tuỳ Ngọc năm cuối cao trung, năm sau thi cao khảo, trước còn giúp Vương Nguyên rất nhiều việc lặt vặt, năm nay không làm được gì nhiều, Vương Nguyên chỉ xua tay [Em cũng là ăn ngủ trả tiền, em áy máy cái gì, học cho tốt đi, thi trượt anh sẽ tăng tiền nhà]. Tuỳ Ngọc từ lúc ra khỏi nhà đến giờ luôn may mắn được hai người kia chăm sóc, giúp đỡ nhiều như thế, đúng là rất may mắn đi. Nhiều lúc cậu nhóc còn nghĩ, bố mẹ đuổi con đi cái gì, ở đây con ăn tốt ngủ tốt học tốt kiếm tiền tốt, có Vương Nguyên ca ca tốt với con nhất, con mới không về nhà đấy!
Sáng sớm, Tuỳ Ngọc cũng chỉ trông cửa hàng hoa, cộng với trước khi đi học thì chạy sang báo Vương Tuấn Khải ở đối diện một tiếng, gọi anh sang trông hàng. Vương lão bản đối diện chỉ hơn Vương Nguyên ba tuổi, nhưng là nhà giàu rảnh rỗi mở quán cafe, chiều theo nguyện vọng của lão ba chờ ngày giúp đỡ anh cả tiếp nhận sản nghiệp, tiện thể chăm sóc Vương Nguyên mà người nhà anh hết mực yêu chiều, nên tới C thị này. Ngày nào bên này đi vắng cả nhà, ngày đó Vương lão bản lại phải cắm cọc bên này bán hoa, quán để lại người làm trông. Đen đủi thay cho anh, tiệm hoa này cậu chủ Vương Nguyên là một mỹ thiếu niên rạng ngời, bộ dáng ngoan ngoãn lại đẹp như vậy, được lòng hết thảy các mẹ các dì cùng các nữ sinh, ở giữa chợ hoa bán được rất tốt, nhiều khách quen. Vương Nguyên nhân khí tốt như thế, chăm chỉ cầu tiến, lại lấy được hoa đầu mối rẻ, nhiều loại độc đáo, còn có bày biện sắp xếp, gói hoa cắm hoa gì cũng tốt vì vốn là người làm nghệ thuật; Vương Tuấn Khải khóc không ra nước mắt, mỗi lần bán hoa bên này đều phải chịu đủ loại ánh mắt vì cái gì cũng không biết, trừ bỏ đẹp trai với nhớ giá mỗi loại hoa để tính tiền cho đúng ra thì cái gì cũng không biết thật.
Vương Tuấn Khải lại khóc không ra nước mắt lần nữa, đại gia anh chơi bời lêu lổng ăn chơi đập phá còn chưa được nếm, vì cớ gì tuổi thanh xuân lại phải ở đây làm không công cho thằng em không huyết thống này. Thực ra miệng kêu hào vậy thôi, Vươngg Tuấn Khải chính là không nỡ để Vương Nguyên một mình vất vả, ai nỡ để em trai ngốc lớn lên cùng mình tự lăn lội khổ sở cơ chứ.
Vương Nguyên về tới nơi cũng đã sắp tới giờ đi học, trước khi vào lớp cậu còn muốn tạt qua bưu điện lấy bút line kĩ thuật mình đặt hôm nay về, liền ôm ống vẽ cùng đống họa cụ, đi thẳng, ném lại cho hai tên ngốc đang chờ ăn sáng kia một câu em ăn sáng ở trường rồi quay xe đi thẳng. Vương Nguyên chính là một sinh viên khoa mỹ thuật, vốn bộc lộ năng khiếu từ nhỏ, lớn lên lại có đầu óc tốt, sức sáng tạo lớn 18 tuổi đã nhận học bổng vào thẳng Học viện nghệ thuật trung ương, bất quá vì chữa trị mắt mất 1 năm mà 19 tuổi mới bắt đầu học đại học như vậy. Nói ngắn gọn, mầm non tương lại của tổ quốc Vương Nguyên chính là một tiểu thiên tài, không ngoa. Họ Thẩm kia thấy Vương Nguyên không ăn sáng lại lắc đầu cằn nhằn mấy câu, Tuỳ Ngọc thì đói tới hoa mắt lao vào bàn thực hiện công cuộc đánh chiến mỹ thực, một mình ăn liền ba tô, Hạo Hiên không lấy làm ngạc nhiên bình thản ném qua một câu "Tuỳ Tiểu Trư em ăn chậm lại anh cũng không tranh mất, vội cái gì mà vội." Hạnh phúc cái gì, hoá ra đơn giản như thế.
Nhưng đó lại chỉ là một phần nhỏ hạnh phúc Vương Nguyên mong muốn. Tuỳ Ngọc cùng Vương Nguyên tương đối dễ nói chuyện, Vương Nguyên biết chuyện Tuỳ Ngọc cùng Hạo Hiên, cậu nhóc cũng được nghe kể về tên Dịch Dương Thiên Tỉ kia. Tuỳ Ngọc là người suy nghĩ đơn giản luôn tự hỏi, thích thì tìm anh ấy nói rõ mọi chuyện, đâu có gì đâu, anh ấy sẽ không vì ca ca không nói được nữa mà không yêu ca ca, chẳng phải anh ấy nói ngoài giọng nói thì tính cách, con người ca ca anh ấy cũng rất thích hay sao? Vương Nguyên cười buồn, xoa đầu Ngọc Ngọc rồi chậm rãi cảm thán: [Em còn nhỏ, như vậy thật tốt, có thể hăng hái nỗ lực không sợ chê cười mà theo đuổi người ta, sẽ không như ca ca, vì người ta yêu giọng nói của mình, mất đi giọng nói mà không còn nỗ lực. Ca ca chính là hèn nhát như vậy]. Vương Nguyên nói vậy, nhưng Tuỳ Ngọc biết Vương Nguyên chính là vẫn đợi, nếu tên ngốc kia có thể tới, hẳn là ca ca sẽ không còn do dự. "Vậy, ca ca hứa với em, nếu còn được gặp lại họ Dịch kia, nhất định phải nỗ lực, nghe không?". Thầm Hạo Hiên đứng sau cánh cửa, mặt suy tư, không biết đang nghĩ gì, lại lẩm bẩm: "hai con sâu rượu ngu ngốc kia, lần sau không cho uống rượu không thì mật khẩu tài khoản tiền tiết kiệm cũng bị phun ra mất."
Nếu như một lần nữa vô tình gặp lại Thiên Tỉ như ngày đó vô tình dậy sớm nghe được giọng đọc truyền cảm ấy, Vương Nguyên nhất định không hối tiếc mà nỗ lực giành về hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com