Chương 8
"Phong Sư đại nhân sao ngài ở đây? "
Tạ Liên hơi đờ ra nhìn nam nhân trước mặt..
Hai mắt y từ từ nhìn xuống bộ đồ mà Sư Thanh Huyền đang mặc...ối trời không thể nhìn nổi mà...Tạ Liên thở dài nghĩ thầm thì dù sao Sư Thanh Huyền cũng cất công chà trộm xuống đây để gặp y mà bản thân y lại nói thế thì cũng không hay cho lắm.
Tạ Liên tức thì bước lên mở cửa, người ngoài cửa nọ cũng nhảy tót vào phòng, chính là Sư Thanh Huyền
Trong gian phòng không to cũng không nhỏ à mà nói chung là đủ cho cả đại gia đình ở có 2 nam nhân đối diện nhìn nhau. Một người ăn mặc không khác gì vợ của Hoa Thành, bộ y phục y đang mặc được gọi là GIẢN DỊ NHẤT thì cũng cùng lắm là làm từ vải cao cấp hạng B trang sức ít hơn với mấy bộ đồ kia hẳn cùng lắm chỉ 2 sợ dây truyền vàng, 1 cây trâm cài có đính ngọc, đôi bông tai đính 1 số viên đá quý nhỏ nhỏ xinh xinh...(nhiều quá miêu ta đến mai mất :')) )
Sư Thanh Huyền nàng thì vẫn mặc trang phục của các cô gái Quỷ giới, một thân áo lụa mỏng tang, thắt đáy lưng ong, vừa bước vào đã lăn đùng xuống đất, biến về hình dạng đàn ông, che ngực nói
"Nghẹt thở quá! Nghẹt thở quá! Mẹ cha ơi, ta sắp bị thứ này siết chết rồi!"
Tạ Liên nhìn Sư Thanh Huyền 1 hồi định nói thì thấy y trở về nguyên dạng nằm bộp xuống đất than thở:
"Ôi...khó chịu chết mất, sao đám nữ tỳ kia có thể mặc được những thứ này nhỉ? "
Tạ Liên trở tay đóng cửa lại, vừa quay đầu đã trông thấy cảnh tượng một người đàn ông mặc một bộ áo lụa màu tím lố lăng nằm dưới đất điên cuồng xé áo ngực và đai lưng của mình, y hoàn toàn không thể nào nhìn thẳng, che mắt nói
"Phong Sư đại nhân... Phong Sư đại nhân! Ngươi không thể thay lại đạo bào (áo đạo sĩ) ban đầu của mình sao?"
Sư Thanh Huyền nói: "Bộ ta ngốc à? Đêm hôm khuya khoắt ai lại đi mặc bộ đạo bào trắng sáng đó, làm bia cho người ta bắn chắc?"
Tạ Liên nghĩ thầm: "Không... Ngươi mặc đồ kiểu này, theo một ý nghĩa nào đó thì càng là tấm bia chói mắt hơn..."
Sư Thanh Huyền xé hết nịt ngực, cuối cùng cũng hồi sức, nằm co quắp dưới đất, nói:
"Đế quân có lệnh bảo ta đưa ngươi trở về "
Tạ Liên ngây người ra rồi trả lời
"Thế Hoa Thành hắn biết..."
Tạ Liên chưa kịp nói xong thì bị Sư Thanh Huyền bịt miệng lại ra hiệu có người ở bên ngoài..
*CỐC CỐC*
"Công tử có ở trong đó không? "
Người mới gõ cửa ở ngoài là A Ngọc!
May là ban nãy chỉ là trờ đùa của Hoa Thành khiến Tạ Liên lo cho nàng gần chết rồi thì thầm với Sư Thanh Huyền là A Ngọc Không làm hại y nên Sư Thanh Huyền lúc đầu còn có chút trần chừ nhưng thấy vẻ mặt khẳng định của Tạ Liên cũng gật đầu cho qua.
Tạ Liên vộ đi ra mở cửa thì mới phát hiện đã bị đám binh lính của Hoa Thành bao vây!
"! "
Tạ Liên nhìn sang bên thì phát hiện người vừa gọi y không phải là A Ngọc mà là người khác giả mạo thành còn A Ngọc thật sự thì đang ở chỗ tên Huyết Vũ Thám Hoa - Hoa Thành.
Bỗng trong đám lính đó có chỉ thấy một thanh niên áo đen đeo mặt nạ bước ra nhìn Tạ Liên rồi lên tiếng.
"Theo mệnh lệnh của thành chủ thì có người phát hiện quanh đây có kẻ đột nhập nên không biết phiền công tử đây có thể cho ta khám xét phòng của ngài được không "
Người này tỏ vẻ thần thần bí bí nhìn chằm chằm vào người trong phòng. Lúc này Sư Thanh Huyền mới phát hiện ra bản thân sắp bị lộ nên nhanh trí biến thành 1 tỳ nữ bước ra cửa.
Tạ Liên vừa nhìn động tác của Sư Thanh Huyền liền hiểu ra cái gì đó thì nhanh miệng nói
"Khụ..nãy ta và cô tỳ nữ này đang giúp ta dọn dẹp phòng nên không biết quanh đây có kẻ đột nhập "
Người thiếu niên đeo mặt nạ đó có vẻ không nghi ngờ mấy mà thứ lỗi dẫn đám lính rời đi.
Mà Tạ Liên tình cờ lướt mắt qua cổ tay của thanh niên áo đen kia, đột nhiên phát hiện trên cổ tay người này có một vòng nguyền rủa màu đen.
Thứ này, y không thể nào quen thuộc hơn được nữa.
Gông nguyền rủa!
....
"Phù dọa chết ta rồi.."
Mặc dù còn chưa yên tâm hẳn, nhưng Tạ Liên cũng không lo được nhiều như thế, y tranh thủ thời gian kể thật nhanh về việc người đeo mặt nạ và cánh cửa bí mật phải ném ra hai viên sáu điểm mới vào được,cái này là lần trước y có nghe được đoạn đối thoại của ả mỹ nữ Lan Diệu và tỳ nữ hầu hạ ả .
Nghe nói trên cổ tay người đeo mặt nạ có đeo gông nguyền rủa, Sư Thanh Huyền "ồ" một tiếng, nói:
"Trong những năm qua, thần quan bị đày khỏi Thiên giới chỉ có bấy nhiêu người, có lẽ ta biết người đó là ai rồi."
Tạ Liên hỏi: "Ai vậy?"
Sư Thanh Huyền bò từ dưới đất dậy, nói: "Chỉ sợ vị mà huynh nhìn thấy chính là Võ Thần phía Tây ban đầu, Dẫn Ngọc điện hạ."
Tạ Liên sửng sốt, hỏi:
"Ban đầu? Ý nói Võ Thần phía Tây tiền nhiệm trước Quyền Nhất Chân sao?"
Xé xong áo ngực lại là một trang hảo hán, Sư Thanh Huyền che áo lụa, ngồi đối diện với Tạ Liên, nghiêm túc nói:
"Đúng thế. Có điều những chuyện này ta cũng chỉ nghe nói, huynh nghe chút là được. Võ Thần trấn giữ phía Tây ngày trước là Dẫn Ngọc điện hạ, hắn là sư huynh của Quyền Nhất Chân, sau khi phi thăng điểm mặt Quyền Nhất Chân, dìu dắt rất nhiều, nghe đâu quan hệ giữa hai sư huynh đệ xưa giờ tốt lắm. Nhưng rồi không lâu sau, bản thân Quyền Nhất Chân cũng phi thăng, hơn nữa thế lực rất mạnh, thay luôn vị trí của sư huynh mình ở phía Tây."
Tạ Liên im lặng. Sư Thanh Huyền nói tiếp:
"Một núi không thể chứa hai hổ mà. Lẽ ra hai bên thân lắm, nhưng Quyền Nhất Chân vượt mặt sư huynh của mình, tiếng tăm lẫy lừng ở phía Tây, bè phái của Dẫn Ngọc từ từ lụn bại, tín đồ suy giảm, vậy nên không hài lòng cho lắm, cứ cảm thấy Quyền Nhất Chân giở trò bẩn nào đó, tìm đủ mọi cách đoạt vị trí sư huynh của mình. Dần dà dần dà, sư huynh đệ từ từ kết oán thù."
Tạ Liên hỏi: "Tại sao Dẫn Ngọc điện hạ lại bị giáng chức?"
Sư Thanh Huyền nói:
"Đang nói đến đó đây. Hình như sau này, bọn họ giằng co càng lúc càng quyết liệt ở phía Tây, trong cơn nóng giận, phải chăng Dẫn Ngọc điện hạ đã hạ độc thủ gì đó với Quyền Nhất Chân? Cụ thể thì không rõ, nhưng dù sao cũng bị vạch trần rồi. Lúc đó to chuyện lắm, Dẫn Ngọc bị Đến Quân giáng chức, sau đó chẳng biết tung tích nữa. Không ngờ hắn thế mà lại lưu lạc đến chợ Quỷ..."
Tạ Liên nhớ lại lúc Nam Phong đánh giá Võ Thần phía Tây Quyền Nhất Chân này, nhắc nhưng không nói rõ, giọng điệu có phần một lời khó nói hết, không biết rốt cuộc đối phương là nhân vật thế nào, y hỏi:
"Phong Sư đại nhân, theo ngươi thấy, rốt cuộc giữa hai người đó đã xảy chuyện gì?"
Sư Thanh Huyền kéo làn váy lụa, nói:
"Làm sao ta biết được. Mặc dù ta quen thân với rất nhiều người, nhưng ta không thân với bên phía Tây lắm, chỉ từng nói vài câu thôi. Nhưng nếu chỉ xét ngần ấy câu, ta cảm thấy tính tình của Dẫn Ngọc điện hạ không tệ, rất khiêm tốn và nhã nhặn. Còn Quyền Nhất Chân ấy hả, tuổi cậu ta còn khá nhỏ, tính cách hơi quái đản, nhưng ngoại trừ không hiểu cách đối nhân xử thế, hình như cũng không có vấn đề gì quá lớn. Ta không nói rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trừ bản thân hai người họ, người khác làm sao biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì chứ?"
Tạ Liên lắc đầu, nói:
"Không nói thì tốt hơn. Mặc kệ người đeo mặt nạ kia có phải là Dẫn Ngọc điện hạ không, cũng mặc kệ tại sao hắn lại ở nơi này, trước tiên chúng ta đi xem thử có mở được cánh cửa kia không, sau khi mở ra lại như thế nào nữa."
Sư Thanh Huyền thở dài nhanh chóng kéo Tạ Liên vào trong rồi dục Tạ Liên chuẩn bị đồ đưa y bỏ trốn. Tất nhiên là Tạ Liên đồng ý rồi, nhưng mới mặc lại bộ y phục cũ nát của y thì Tạ Liên lại ngây người ra khiến Sư Thanh Huyền phải lay y mấy cái.
"Thái tử điện hạ?..Thái tử điện hạ? "
"À..hả? "
Tạ Liên lúc nãy ngây ra vì nếu bỏ đi thì Thiên giới sẽ gặp đại loạn nhưng Sư Thanh Huyền lại khăng khăng bảo đảm và nói đế quân đã lo hết rồi chỉ cần đợi y về thôi.
Tạ Liên cũng lo cho cô tỳ nữ nhỏ A Ngọc nếu đi nàng sẽ rất buồn hoặc sẽ không xong với tên quỷ Hoa Thành đó.
Thấy biểu cảm của Tạ Liên, Sư Thanh Huyền vỗ vai y, nói:
"Chuyện đến nước này thì nghĩ thoáng chút đi. Có điều ta thấy Huyết Vũ Thám Hoa đó thật sự quan tâm huynh lắm đấy, nếu ta là huynh, lần này Đế Quân tìm ta ta cũng không nhận đâu, mắc công gây khó xử."
Tạ Liên lắc đầu, nghĩ thầm, suy cho cùng Sư Thanh Huyền cũng không hiểu rõ về Quân Ngô lắm nên mới nói như thế, y lại bất lực lên tiếng
"Phong Sư đại nhân à..."
"Khụ..ờ ta lộn cô nhóc A Ngọc hầu hạ ngài cũng rất tốt nhưng chúng ta phải về Thiên giới đã ta sẽ nói chuyện cô nhóc này với Đế Quân được chứ "
Việc này, đúng là Tạ Liên có chỗ khó xử, mà Quân Ngô cũng biết y có chỗ khó xử. Chiếu theo hiểu biết của Tạ Liên đối với Quân Ngô, trong tình huống như vậy, Quân Ngô tuyệt đối sẽ không đề cập chuyện này với y, mà sẽ trực tiếp phái một thần quan khác đến chấp hành nhiệm vụ.
Nhưng rõ ràng Quân Ngô thừa biết y có chỗ khó xử mà vẫn hỏi ý nguyện của y, điều này chỉ có thể chứng minh một việc: Quân Ngô đã không tìm được người nào khác phù hợp đi chuyến này nữa, vì không còn cách nào khác mới đến hỏi y. Nếu đã như vậy, Tạ Liên tất nhiên nghĩa bất dung từ.
Chưa kể, vị thần quan mất tích kia phát tín hiệu cầu cứu vào bảy ngày trước, Hoa Thành cũng rời khỏi vào bảy ngày trước, sự trùng hợp này, bất luận thế nào Tạ Liên cũng không thể bỏ qua.
"Đa tạ ý tốt của Phong Sư "
Cuối cùng thì có vẻ Tạ Liên cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn rồi y theo Sư Thanh Huyền tới 1 hành lang trống
"Thái tử điện hạ nãy ta có đi kiểm tra quanh đây rồi nên chỗ này rất ít người qua lại nên có thể dễ dành hoạt động "
"Ân, vậy đi thôi "
Tạ Liên và Sư Thanh Huyền chạy băng qua khu hành lang 1 cách cẩn thận mà không hề phác tác ra tiếng động nào như 1 cơn gió nhẹ lướt qua vậy nhưng đi được nửa đường thì thấy thiếu niên đeo mặt nạ đang đứng đó khiến 2 người họ cứng đờ ra đấy nhưng may là 2 người họ thông minh nhảy bám lên trên mái kịp không thì toi nhưng cũng vì điều đó mà 2 người họ mới nghe được cuộc đối thoại nọ.
"Tôi có chuyện muốn nói "
"Nói mau? "
"Thành chủ vừa nói nếu vị công tử kia không cho chúng ta vào phòng khám xét chứng tỏ rằng hắn đang giấu kẻ đột nhập và có âm mưu tạo phản Thành chủ của chúng ta "
"LẬP TỨC TẬP HỢP BINH LÍNH LẠI XÔNG VÀO TRONG PHÒNG HẮN! "
Thiếu niên đeo mặt nạ đó có vẻ đã tức giận rồi cùng binh lính tức tốc chạy về phía căn phòng y.
Tạ Liên thúc dục cùng Sư Thanh Huyền chạy thục mạng đến 1 tấm bia cạnh 1 căn phòng ở đó có 1 bức tượng tiên nữ đang bê 1 cái khay rỗng?..
"Chậc..Thái tử điện hạ đường cụt rồi giờ sao? "
Tạ Liên đi đến trước tượng đá cung nữ kia, lấy ra hai viên xí ngầu mang từ trong phòng đến, nín thở giây lát rồi ném nhẹ một cái. Chỉ nghe tiếng "lạch cạch lạch cạch" vang lên, quả nhiên, ném một phát được hai viên "sáu" đỏ rực.
*Két...*
" !! "
" !! "
Tạ Liên lấy xí ngầu từ trong khay ngọc, liếc mắt nhìn Sư Thanh Huyền một cái rồi gật đầu. Hai người họ cùng đẩy cửa ra. Phía sau cánh cửa nhỏ tráng lệ đã không còn là gian phòng nhỏ bình thường nữa, mà là một cái hầm ngầm tối hù, từng bậc cầu thang thông sâu xuống lòng đất, gió lạnh thổi vù vù từ dưới lên. Hai người một trước một sau, đi vào sâu trong hầm ngầm. Cánh cửa cũng vì thế mà đóng rầm lại.
Sư Thanh Huyền đi phía trước, búng tay một cái, nâng một ngọn chưởng tâm diệm, chiếu sáng bậc thang dưới chân. Tạ Liên khẽ khàng đóng cửa lại, chặn hậu đằng sau. Hai người xuống chừng hơn năm mươi bậc thềm đá, cuối cùng cũng đạp lên đất bằng.
Đây là đường hầm một chiều có khả năng chứa năm sáu người cùng lúc, chỉ có một lối đi duy nhất, phía trước là một mảnh tối mịt, phía sau là cầu thang thông lên mặt đất, hai bên trái phải đều là vách tường dày cứng, vì vậy không cần băn khoăn nên đi như thế nào, chỉ cần đi về phía trước là được. Có điều, sau khi đi hơn hai trăm bước men theo đường hầm, một bức tường đá lạnh lẽo xuất hiện trước mặt hai người, chặn đường của bọn họ.
Sư Thanh Huyền nói:
"Đến đây là hết đường rồi à? Không phải chứ."
Sư Thanh Huyền dùng một tay nâng ngọn lửa, tay còn lại mò mẫm trên vách tường, dường như muốn tìm xem bên trên có cơ quan gì không, sau đó lại làm thêm vài pháp quyết phá bỏ thuật che mắt, song vách tường chẳng hề có động tĩnh gì. Sư Thanh Huyền hết cách, hỏi:
"Ta đập thủng nó nhé?"
Tạ Liên hốt hoảng nói:
" Không được vậy sẽ gây tiếng động lớn lắm, cả khu này sẽ bị kinh động đó."
Sư Thanh Huyền áp tay lên tường đá, tung ra một luồng linh lực, lát sau rút tay về, nói:
"Muốn đập thủng cũng không được, e rằng bức tường này dày ít nhất hơn mười trượng."
"..."
Bên trong chắc chắn còn lối nào khác, vì vậy hai người lại quan sát tỉ mỉ khắp nơi. Không lâu sau, Tạ Liên nói:
"Phong Sư đại nhân, ngươi nhìn dưới đất đi, hình như có gì đó."
Y chỉ xuống đất, Sư Thanh Huyền lập tức hạ thấp tay, hai người cùng ngồi xổm xuống.
Nền đất của đường hầm này được lát bởi vô số gạch đá hình vuông, mỗi tấm gạch vuông đều to chừng một cánh cửa nhỏ. Mà phía trước mặt tường đá, trên tấm gạch vuông mà bọn họ giẫm lên có vẽ một bức hình. Hình vẽ này không lớn, là hình một người nhỏ đang ném xí ngầu.
Sư Thanh Huyền ngẩng đầu nói:
"Lẽ nào chỗ này cũng tương tự cách mở cánh cửa bên trên, nhất định phải ném ra số điểm chính xác mới mở được tường đá?"
"Nếu đã đến đây rồi, nếu lại quay về tìm hiểu thì không thực tế cho lắm, trước hết cứ ném bừa một cái xem sao."
Tạ Liên cũng tán thành:
"Phong Sư đại nhân, ngươi thử đi, ta... không biết vận may mà ta có xui lắm.."
Tạ Liên từ trước tới giờ vận may rất thấp nếu bảo ném thử chắc cao nhất cũng chỉ được 2 hoặc 4 điểm làm cùng..
Sư Thanh Huyền cũng không từ chối, nhận xí ngầu rồi ném ngay xuống đất, hỏi: "Thế nào rồi?"
Hắn ném ra một viên "hai", một viên "năm". Hai người chờ một hồi nhưng không chờ được tường đá mở, Tạ Liên lấy xí ngầu về, nói: "Quả nhiên không được."
Bỗng nhiên, Sư Thanh Huyền nói: "Thái Tử điện hạ, huynh nhìn dưới chân đi, hình vẽ thay đổi rồi!"
Nghe vậy, Tạ Liên lập tức cúi đầu. Quả nhiên, lẽ ra hình vẽ trên tấm gạch vuông dưới đất là một người nhỏ đang chơi xí ngầu, lúc này màu sắc nhạt dần, từ từ lõm vào, biến thành một hình vẽ khác, thoạt nhìn cứ như một con rắn đen tròn trĩnh to mập. Sư Thanh Huyền hỏi:
"Cái thứ gì thế này?"
Tạ Liên suy đoán:
"Giun đất hả? Hay đỉa? Nhìn giống lắm, ngoài ruộng có đầy, ta từng thấy nhiều rồi."
Sư Thanh Huyền dở khóc dở cười nhìn y nói:
"Rốt cuộc huynh làm cái gì mới từng thấy nhiều vậy... "
Còn chưa dứt lời, cả người Sư Thanh Huyền đã biến mất.
Không riêng gì Sư Thanh Huyền, Tạ Liên cũng biến mất luôn. Thì ra khi nãy nói đến mấy chữ "cái thứ", hai người đồng loạt cảm thấy dưới chân trống không, giây tiếp theo, cả hai rơi vào trong một hầm ngầm.
Thì ra bức tường đá đó vốn không phải cửa mà là một bức tường đá hàng thật giá thật, còn tấm gạch hình vuông mà bọn họ giẫm lên mới là cánh cửa thật sự. Sau khi ném xí ngầu, cánh cửa đó thình lình mở ra rồi lập tức khép lại, Tạ Liên và Sư Thanh Huyền rơi giữa không trung giây lát rồi ngã rầm xuống một mảnh đất. Cũng may đất này cực xốp, tuy rằng ịn ra hai cái hố hình người sâu hoắm nhưng hai người lại không hề thấy ngã đau gì mấy, còn lập tức đứng lên được. Nào ngờ vừa đứng dậy, đầu hai người lại cùng đụng phải đỉnh, đồng loạt "ối" một tiếng. Tạ Liên một tay che đầu, một tay mò mẫm bên trên, lại chỉ mò được bùn đất xốp ẩm như mặt đất dưới chân, không có phiến đá nào, còn cánh cửa đá kia đã sớm biến mất tăm.
Vừa rồi khi rơi xuống, ngọn lửa trong lòng bàn tay Sư Thanh Huyền lụi tắt, bây giờ Sư Thanh Huyền lại đốt lên lần nữa, rọi sáng xung quanh. Lúc này, hai người họ mới phát hiện mình đang ở trong một hầm ngầm bằng đất.
Hầm ngầm này có hình trụ, vách hầm toàn là bùn đất, không giống như có dấu vết từng bị sức người khai phá. Sư Thanh Huyền lau trán, nói:
"Đây lại là đâu thế? Chắc không phải vì ta ném sai số nên chúng ta mới bị quẳng đến đây chứ?"
Trầm ngâm một lát, Tạ Liên nói: "Rất có khả năng. Cửa đá kia đã biến mất, vậy tức là không cho chúng ta cơ hội quay lại nữa. Trước tiên cứ nghĩ cách ra ngoài rồi tính tiếp."
Hai người bàn bạc sơ một chút, sau đó men theo hầm ngầm đi về phía trước. Hầm ngầm này quanh co khúc khuỷu, người trưởng thành muốn đứng thẳng trong hầm ngầm này e rằng hơi bị khó, chỉ có thể đi khom lưng hoặc bò trong hầm, tốc độ mà chậm thì cũng khá vất vả. Chưa kể không khí trong hầm ẩm ướt ngột ngạt, bùn đất cũng vướng chân, đi bước nào lún bước nấy, lầy lội bẩn thỉu, thỉnh thoảng còn giẫm trúng một ít xác thực vật và động vật nhỏ thối rữa trong đất. Sắc mặt Tạ Liên không hề thay đổi, còn Sư Thanh Huyền đã nổi da gà khắp người. Tạ Liên càng đi càng cảm thấy không ổn, nói:
"Phong Sư đại nhân, e rằng chúng ta phải đi nhanh lên thôi. Chỉ sợ chỗ này..."
Đúng vào lúc này, một tiếng nổ "đùng đùng" quái dị truyền đến.
Tiếng nổ truyền đến, cả hầm ngầm cũng khẽ chấn động theo, bùn đất lác đác phía trên bị chấn cho rơi bành bạch xuống đất. Hai người nhìn nhau, không nói câu nào mà chạy như bay về hướng ngược lại với tiếng nổ.
Nhưng mà, tiếng nổ và cơn chấn động đó xông ngang đánh thẳng, tốc độ nhanh hơn bọn họ rất nhiều, áp sát liên tùng tục. Hai người loạng choạng vừa lăn vừa bò trong hầm ngầm ngoằn ngoèo, nhưng từ đầu chí cuối vẫn không thấy lối ra của hầm ngầm nằm đâu, ngay cả một tia sáng cũng không có. Chẳng những vậy, hướng mà bọn họ đang lao tới, thế mà cũng truyền đến tiếng nổ và cơn chấn động giống hệt phía sau!
Đường phía trước và đường lui đều bị chặn kín, hai người buộc phải dừng bước. Đi kèm với tiếng "đùng đùng" kia là tiếng thân thể khổng lồ nặng trịch kéo lê trong bùn đất, hai con sâu to tướng bò lổm ngổm, xuất hiện trước mặt hai người.
Hai con sâu này đồ sộ béo mập khôn tả, thân hình hiện màu tím đen, lớp da có phần trong suốt, thân sâu chia thành từng khúc một, không mắt không chân, hai cái đầu chính là hai cục thịt nhọn, nếu không phải hai con giun đất dài thòng lòng thì còn là gì nữa?
Cửa đá kia mở ra, thế mà lại quẳng bọn họ xuống hang ổ của quái vật giun đất!
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Lâu lắm mới ra chương mới cũng tại mấy bữa này mik lười mong mọi thông cảm nha à mà mik có chút lưu ý nhỏ này:
- Truyện sẽ có vài phần bám sát nói chung là gần giống với nguyên tác của TQTP gốc nên mn thông cảm nha tại mik cạn ý tưởng.
- Lịch ra chương của mik cũng sẽ thay đổi là cứ 2-3 tuần sẽ ra 1 chương nha nếu mà chăm thì tuần/chương nha mn :33
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com