Thiên thần đó không thuộc về anh .
Tên truyện : Em không thể yêu 1 thiên thần .
Thể loại : Cầy tơ 7 món
Rating : Biết đọc là Oki.
Waring : Nâu có.
Nhân vật :
Mãnh Khiết : 1 cô gái bình thường , tốt bụng . Rất mù quáng trong tình yêu . Ngốc nghếch . Có lẽ nếu bị bắt cóc rồi bán đi cũng sẽ ngồi đếm tiền phụ cho người ta. Yêu Đại Minh sâu đậm.
Đại Minh : Là chàng trai rất ưu tú , rất xuất chúng . Ong bướm vây quanh nhiều vô kể . Chấp nhận tất cả những người phụ nữ đến với mình . Không hề yêu Mãnh Khiết . Dùng tình yêu mà bức tử cô.
Lam Ngọc : Thiếu gia họ Lam. Giàu có không kể . Sống khép kín . Tuy có vẻ ngoài sáng rọi như mặt trời nhưng rất cô độc . Tim lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm.
Tử Phiên : Hoa khôi độc ác . Xinh đẹp tuyệt sắc . Người yêu của Đại Minh . 1 cô gái yêu tiền và chỉ tiền . Rất khinh thường Mãnh Khiết . Hay lấy sự yêu quí của Đại Minh làm Mãnh Khiết đau khổ.
---------------------
Giới thiệu :
Anh có rất nhiều người yêu . Dù anh luôn nói với nó : Em mới là người quan trọng , bọn họ chỉ là qua đường . Nhưng nước mắt của nó vẫn rơi . Rơi thật nhiều . Có lẽ , nó cũng chỉ là 1 người qua đường với anh. Có lẽ , anh có rất nhiều người quan trọng . Rất lâu rồi , em chỉ là...
...chỉ là 1 chú hề rơi lệ , không ai nhìn thấy được những giọt nước mắt trong tim em.
_Sao em ngốc quá vậy hả ? Sao điên quá vậy ? Em cứ bám theo anh như vậy . Đã 7 năm rồi đó . Thật sự rất đáng sợ đó .
Mãnh Khiết im lặng . Đại Minh rít 1 hơi khói thuốc dài . Choàng tay ôm cô gái bên cạnh . Cả hai đều gần như lõa thể, nữa phần thân dưới của họ được 1 lớp chăn che phủ , cô gái xinh đẹp đắp một lớp áo sơ mi mỏng , ánh mắt ngạo nghễ nhìn nó . Nó đọc được trong đó " Tôi khinh thường cô , rất khinh thường cô "
Cô nhìn tôi cái gì ? Tôi yêu anh ấy là sai sao ? Có lỗi sao ?
Trái tim đã chai sạn mất rồi . Nhưng không có nghĩa là không cảm thấy đau.
_Mau biến đi .
Anh với tay lấy gối quăng vào nó . Gối rất mềm , theo lí mà nói thì không thể cảm thấy đau .
Nhưng có lẽ nếu anh ném vào em 1 con dao , để em chết ngay lập tức , chắc sẽ dễ chịu hơn.
_Vậy, được, em sẽ đi .
Là anh gọi cho nó đến . Bảo nó anh đang ở khách sạn này . Là lần thứ bao nhiêu rồi , tuy biết sẽ ra sao , nhưng nó vẫn đến . Mãnh Khiết , mày thật ngốc , ngốc thật .
_Khoan đã , mau lại đây .
Đại Minh bỏ cô gái kia ra , ngoắc nó lại gần . Anh dang tay ôm chầm nó , miệng khẽ nhấp nháy :
_Có muốn vui vẻ không ? Chơi 3 người rất thú vị .
Cô gái kia biến sắc , tức giận lao tới tát Đại Minh . Không ngớt **** anh là đồ đốn mạt.
Nhưng cái tát của cô chưa giáng xuống , Mãnh Khiết đã lao ra , chặn tay cô lại , sắc mặt lạnh lùng , vô cảm :
_Cô chỉ yêu anh ấy có như thế mà dám tát anh ấy ư ?
Nói rồi lần lượt mở từng cúc áo trước sự ngạc nhiên của cô gái .
_Vì anh ấy , tôi có thể làm bất cứ chuyện gì . Cô chỉ yêu anh ấy có đến thế . Không có tư cách tát anh ấy .
_Con chó , mày sủa gì vậy.
_anh ấy muốn như thế nào . Tôi cũng sẽ thực hiện .
_Mày ...điên thật rồi .
Cô gái giằng tay khỏi tay nó . Lần này mục tiêu tấn công là Mãnh Khiết . Dùng thật lực mà tát xuống .
Mãnh Khiết bị tát đến chảy máu mũi,mặt mày đỏ au cả lên . Đại Minh vẫn rất bình tĩnh ngồi xem phim . Đến lúc chán quá không chịu nổi thì giơ tay che miệng ngáp dài.
1 lúc sau ,anh giơ tay ra ngăn con bé lại . Nó mà tát tiếp thì chết người mất . Dịu dàng nói :
_Xem em kìa . Chấp con điên này làm gì chứ . Lôi nó ra ngoài , chúng mình tiếp tục vui vẻ .
Mắt cô gái sáng rỡ ,ngừng tay lại , ôm Đại Minh âu yếm :
_Vậy mới là ông xã của em chứ .
Xong ngồi phịch xuống giường , làm nũng lười biếng :
_Anh mau quăng nó ra ngoài đi . Thứ thối tha đó em nhìn thấy rât chướng mắt đó .
Đại Minh nhấc Mãnh Khiết lên , quan tâm hỏi :
_Có sao không?
_Không sao .
Giống như là chưa có chuyện gì xảy ra cả , giống như là anh vẫn rất yêu quý cô , quan tâm cô . Giống như là cô vừa bị ngã , anh lập tức lo lắng hỏi .
Phải, cũng chỉ là em bị ngã thêm 1 lần nữa thôi .
_Về trước nhé . Anh yêu em.
"Yêu?"
Nó lết khỏi khách sạn . Bộ mặt rất thảm thương . Nhưng không còn cảm thấy đau nữa .
Có lẽ bị tổn thương cũng có cái hay của nó .
Khi người ta đã bị rạch vào tim 1 đường quá sâu , quá lớn , có lẽ sẽ không cảm thấy bận tâm về những vết thương nhỏ nhặt như vậy nữa .
Từ lúc nào , tình yêu của anh lại trở thành 1 câu nói rẻ tiền đến như vậy .
Tại sao chúng ta lại trở nên như vậy , em không hiểu . Em sai ? Anh sai ? Ai sai ? Em không hiểu, thật sự không hiểu .
Có lẽ đây là đoạn kết trong tình yêu của em dành cho anh rồi .
Tạm biệt .
------------------------
Lam Ngọc cảm thấy rất mệt mỏi . Rất nhiều công việc , quá ít thời gian , đã 5h chiều rồi , anh mới có thể đi ăn trưa .
Ngồi trong xe thừ người ra , anh bật radio , toàn những tin tức nhạt nhẽo . Đang định ra khỏi xe để vào nhà hàng thì...
1 cô bé gõ nhẹ lên cửa xe của Lam Ngọc .
Anh vặn kính xe xuống . Gì đây ? Muốn xin chữ ký tôi sao ?
_Anh , hãy giữ giúp em 1 tình yêu nhé . Đó là tình yêu của em.
Hử?
Khó hiểu quá . Cô bé này muốn gì đây .
Hơn nữa sắc mặt cô bé rất tệ , khuôn mặt đỏ ửng loang lổ máu và nước mắt .
SAo thế này ,cần phải đưa cô vào bệnh viện .
Mãnh Khiết nở nụ cười hiền thục rất đẹp , rất trong sáng .
_Cảm ơn anh.
Rồi nó thả vào tay người kia 1 chiếc nhẫn .
Lập tức , nó quay đầu chạy ra đường lớn .
1 chiếc xe hơi trờ tới , còn nó thì đứng im bất động , mặc kệ những tiếng còi tức giận và bất lực .
_Tạm biệt Đại Minh .
"Rầm"
Máu văng ra hàng mét , bắn lên cả mặt Lam Ngọc khi anh hốt hoảng lao ra khỏi xe lúc biết cô bé kia định làm gì . Tay nắm chặt chiếc nhẫn , nhịp tim như ngừng đập .
Mãnh Khiết nằm đó , chiếc váy trắng vương đầy máu đỏ.
Ngày nó đến với cuộc đời anh , tuyết đã rơi.
Cũng như ánh mắt buồn đầy tâm sự của nó , rất ảm đạm , thê lương.
Có lẽ Đại Minh nói đúng . Vĩnh viễn , mình chỉ là người mang tới buồn đau và phiền phức cho người khác .
Dù sao thì cũng sắp kết thúc rồi .
Nhẹ nhõm quá.
Đừng ai đánh thức tôi dậy nữa nhé.
-----------------------------
Người tài xế hoảng loạn lao ra đỡ cô gái đang nằm trong vũng máu vậy . Ông trào nước mắt . Những giọt nước mắt tức giận , thương cảm . Ông nói trong tức giận và đau khổ:
_Tôi đã bóp kèn để...để cô ấy...tránh...tránh...ra rồi mà . Hức, cô ấy vẫn cứ đứng yên . Tôi không cố ý . Không đạp phanh được .Hức...hức!
Lam Ngọc đỡ ông bác đứng dậy , bảo ông hãy bình tĩnh . Ai cũng nhìn thấy là ông không cố ý , là do cô gái này muốn tự sát . Anh còn đưa cho ông 1 số tiền để sửa đầu xe đã bị móp do va chạm . Bảo ông hãy báo cảnh sát và trình bày sự việc , quanh đây có rất nhiều người sẵn sàng làm chứng cho cái chết này .
Người bu 1 lúc 1 đông , làm tắc nghẽn cả 1 quãng đường . Lam Ngọc bế cô gái dậy , nhẹ nhàng đặt cô ấy vào xe , sau đó phóng đi thật nhanh . Bỏ lại đằng sau những tiếng xì xầm bàn tán .
_Cô gái....nhất định....nhất định phải an toàn.
Xe anh dừng lại trước 1 bệnh viện, vội vã mở cửa xe . Trên tay đầy máu , mắt vằn những tia đỏ , bế cô gái nhỏ nhắn chạy như điên vào bệnh viện.
_Mau cấp cứu . Cứu người . Nhanh lên .
_Thiếu gia? - Một cô y tá ngạc nhiên . Sau đó lập tức hiểu ra việc cần làm . Gọi 1 đội ngũ bác sĩ và y tá xuất sắc nhất đưa cô gái vào phòng mổ . Viện trưởng sẽ đích thân mổ cho cô .
Sao thế này ?
Khi đã bình tĩnh , Lam Ngọc ngồi ở ghế chờ , đầu óc đã hết bấn loạn . Bỗng nảy sinh bao nhiêu câu hỏi ?
Từ bao giờ mình trở nên lo việc bao đồng thế ?
Trước giờ đều không mảy may bận tâm trước cái chết của người khác , bây giờ lại trở nên tốt bụng đột xuất như thế ?
Có lẽ , vì cảnh tượng ấy , rất giống 10 năm trước . 10 năm trước, cũng có 1 người phụ nữ , nằm bê bết trong vũng máu .
Bà không bao giờ còn tỉnh lại nữa .
Dù có gọi bao nhiêu lần cũng không tỉnh lại nữa .
Máu và nước mắt , chỉ toàn gợi lại những ký ức đau lòng .
Cô gái , có phải cô cũng có ký ức đau lòng ?
--------------------------
Rất lâu sau đó , ca mổ mới hoàn thành . Viện trưởng đẩy cửa bước ra , mắt nháo nhác tìm đại thiếu gia thì thấy anh đang đang ngồi dựa vào ghế chờ bên ngoài hành lang . Dáng vẻ hết sức ưu tư , phiền muộn . Cả người toát ra sức hút vừa thần thánh , vừa cao quý .
_Thiếu gia , ca mổ đã xong .
Trái với vẻ hoảng hốt khi vào , lần này Lam Ngọc rất bình thản hỏi "Kết quả thế nào ?" Mép môi cũng chỉ nhúc nhích 1 chút .
_Cứu được . Nhưng...
_Nhưng ? Đôi lông mày đẹp khẽ chau lại .
_Cô ấy vì bị tông quá mạnh . Nên não bị chấn thương rất nặng . Máu bầm trong não chưa tan hết . Rất có thể bị mất trí nhớ tạm thời .
_Mất trí nhớ tạm thời?
_Vâng .
_...
_Hơn nữa cô ta còn bị đánh rất thảm . Trước lúc xảy ra tai nạn chắc chắn đã bị người ta hành hung.
Anh nhớ lại khuôn mặt đầm đìa máu và nước mắt của cô ban đầu . Gật đầu xác nhận với viện trưởng.
Lam Ngọc suy nghĩ 1 lúc . Đứng dậy nói với ông .
_Nếu vậy cho cô ta ở bệnh viện đến khi nào các vết thương lành hoàn toàn . Nhớ phải chăm sóc cô ta chu đáo . Cho nằm ở phòng hạng nhất . Đợi cô ta tỉnh lại , có điều tôi phải hỏi cho rõ .
_Vâng.
Cô gái , tôi không biết tại sao cô lại muốn tự sát . Nhưng tôi là thần chết đây , tôi vẫn chưa chấp nhận hộ khẩu của cô , thì coi như cô vẫn phải sống .
Anh lặng lẽ bước khỏi cổng . Chợt nhớ ra phải xử lý bộ đồ với thân thể đầy máu như thế nào đây ? Không thể để cho vị đối tác sắp gặp nghĩ anh vừa mới đi giết người .Nhìn đồng hồ trên tay . Không kịp về nhà rồi. Phải đi mua đồ mới thôi .
Chiếc xe ferrari bạc sáng loáng dưới ánh mặt trời , kiêu hãnh phóng vụt đi .
-------------------------
Khi Tử Phiên di chuyển , giống như là cô đang nhún nhảy , rất uyển chuyển , như là vũ công đang múa .
Vậy nên trên giường , cô cũng có những động tác làm người ta không khỏi say đắm .
Đại Minh yên lặng nhìn cô lướt qua lại như con mèo nhỏ , trong lòng cảm thấy lười biếng cứ muốn nằm mãi như vậy để nhìn Tử Phiên .
Bất chợt , anh nhớ đến Mãnh Khiết . Không biết cô đang ở đâu ? Những vết thương trên mặt đã lành chưa .
Anh với tay lấy điện thoại , chạm nhẹ và lướt tới số của Mãnh Khiết . Nhưng chuông không reo , chỉ có 1 giọng nói xa lạ vang lên :"Số điện thoại này tạm thời không liên lạc được..."
Đại Minh không cảm thấy tức giận, chỉ là kỳ lạ thôi . Mãnh Khiết không bao giờ không nhận điện thoại của anh cả . Ngay cả khi bị hắt hủi đối xử tệ thế nào đi nữa cũng không dám như thế . Hơn nữa đây lại còn là tắt nguồn.
_Ạnh đang gọi cho con nào thế hả ?
_Vợ .
Tử Phiên nhẹ nhàng ngồi xuống giường bên Đại Minh . Rít 1 hơi thuốc rồi điềm nhiên hỏi :
_Thế nó có bắt máy không ?
_Không .
_Ô la la . Chuyện lạ đây . Mãnh Khiết dám không bắt máy ư?
_Có lẽ cô ấy bận .
Cô dùng ngón trỏ trắng ngần của mình di di lên vòng ngực rắn chắc chắn của anh . Trêu chọc :
_Đừng nói với em là anh bị vợ đá rồi nhé.
_Cả đời này , cô ấy sẽ không thể yêu ai khác ngoài anh.
_Anh chắc đến thế cơ à ?
Tử Phiên sững người hỏi lại .
Đại Minh nói rất bình thản :
_Vì cô gái ấy chỉ có thể yêu ác quỷ mà thôi .
------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com