Chương 5: Áng mây nho nhỏ ghé lầu dàn
Lý Huyền nằm dài trên tảng đá Irong vườn, nhăn nhó ngẫm nghĩ về cuộc sống ở Ma Vân thư viện.
Đại hội thi tuyển vẫn đang tiến hành, cái cữ mười tám người đúng là quá nhiều, đã sát hạch năm ngày rồi mà vẫn chưa đủ. Song Lý Huyền chẳng mảy may hứng thú với sự kiện ấy.
Nó cũng chẳng mảy may hứng thú với những người được tuyển vào Ma Vân thư viện đợt này, bởi vì cuộc sống ở đây thực là chán chết.
Lý Huyền đã vào thư viện được hai ngày. Hai ngày vừa qua quả là một quãng thời gian giày vò đối với con người hoạt bát hiếểu động như nó.
Thứ nhất là chuyện ăn uống. Không giống với những nơi khác, thức ăn trong Ma Vân thư viện chỉ gồm một loại thực phẩm gọi là "bùn mây". Không rõ bùn mây được chế biến từ nguyên liệu gì, chỉ biết chẳng phải rau cũng chẳng phải thịt, trông bề ngoài mịn trong như ngọc, cứ mùi vị khác nhau thì sẽ có những màu sắc khác nhau. Thực đơn cho bữa ăn đầu tiên của Lý Huyền trong Ma Vân thư viện chính là bùn mây. Bữa đó, tất cả bùn mây các màu được bày đầy trên một bàn ăn lớn, khoe ra muôn sắc sặc sỡ, y như những đám mây bồng bềnh bên nhau. Bùn mây hết sức mềm dẻo, nên tạo được đủ hình đủ kiểu. Tuỳ theo lượng nước gia giảm, bùn mây sẽ có các thể giòn, cứng, nhão hoặc dính. Có một món bùn mây được nặn thành Lâm Nương tiên cung, trông cung điện lung linh lóng lánh, bên trong có những hình nguời sống động như thật, có đủ loại kỳ hoa dị thảo điếm xuyết, chẳng khác nào bức hoạ thần tiên. Cho vào miệng thì ngọt giòn dễ chịu, hương vị tươi ngon, khó quên hơn mọi món ăn trên đời. Phong Thường Thanh phùng mang trợn má ăn ngấu ăn nghiến, nhung Lý Huyền không gắp nổi một miếng nào. Nguyên nhân rất đơn giản, Lý Huyền là người tôn sùng tự nhiên, không bao giờ ăn những thứ chưa rõ lai lịch. Bởi vậy bùn mây tuy ngon, nó cũng không nuốt trôi lấy một miêng. Khổ nỗi muốn tìm thấy thức ãn khác ở Ma Vân thư viện thì thật khó như lên trời. Vì thế bây giờ Lý Huyền lười biếng nằm sưởi nắng, trông thảnh thơi vô cùng, thực tế đang đói rã cả ruột.
Thứ hai là chuyện tự do. Phép tắc ở Ma Vân thư viện rất rộng rãi, muốn làm gì cũng được, chỉ cấm bước ra ngoài. Bởi vậy, đại hội tuyển chọn náo nhiệt là thế mà không được xem, Chung Nam sơn lắm trò vui là thế cũng không được ra, tối ngày phải luẩn quẩn trong viện. Học viện rất lớn, Lý Huyền đi loanh quanh đã hai ngày mà vẫn chưa khắp. Có điều một nơi thênh thang thế này mà chỉ lèo tèo mấy người thì hay ho nỗi gì? Vì vậy chưa đến nừa ngày nó đã hết hứng thú, bèn ngồi thừ ra sưởi nắng.
Thứ ba là chuyện con người. Con người chính là thành phần nhạt nhẽo nhất trong thư viện này. Người nào người nấy quá ư khô khan, không hề biết đến đùa bỡn. Lý Huyền muốn trêu cho lão Thái quét dọn cười, bèn bỏ công ngồi kể một lèo mười bảy câu truyện hài hước, ngay bản thân nó cũng phải ôm bụng cười bò lăn bò càng, thế mà lão Thái chỉ đáp trá bằng bộ mặt lầm lì nghi hoặc, về sau nghe Phong Thường Thanh bảo lão Thái bị điếc, Lý Huyền choáng váng như trúng đòn, nghĩ chắc phải nửa tháng nữa cũng không moi đâu ra hứng thú đê kể truyện cười hay đùa cợt được.
Một trường học mà vô vị, thiếu tự đo, không cơm nước như thế, bảo Lý Huyền làm sao ở lại đây? Bởi vậy nó bắt đầu trù tính một kế hoạch lớn: vượt viện. Nói theo kiểu bình thường là bỏ trốn.
Nó không mong muốn chôn thân tại Ma Vân mấy năm. bị rèn cặp thành thứ tai điếc đến chuyện cười cùng không nghe được. Nó muốn sống một cuộc đời nhiều màu sắc, nó muốn yêu, muốn ăn, muốn trong tích tắc biến thành một đám mây đa dạng trên trời. Tất cả những điều đó, phải rời khỏi cái học viện đau đầu này mới thực hiện được.
Thế là, tuy bề ngoài lờ đờ gà gật dưới ánh nắng ấm áp, thực chất đầu óc Lý Huyền đang ráo riết vạch ra một kế hoạch kinh thiên động địa.
Chỉ tiếc một nỗi, người nào đã rơi vào tầm ngắm của lịch sử thì nhất định sẽ bị tai ách đeo đuổi. Khoan nói kế hoạch vượt viện sẽ phá sản, mà theo định mệnh, Lý Huyền cũng chẳng làm gì có số yên thân ngủ trưa.
Bởi vậy, một thùng nước lạnh đố ào lên người nó.
Lý Huyền kêu ối, tức tốc vùng dậy. Nó khó chịu, cực kỳ khó chịu, vừa mở miệng là đã la lốỉ:
- Tổ sư đồ...
Câu chửi của Lý Huyền chỉ đến ba chữ đó mà thôi, phần còn lại phải nén nguyên trong bụng. Bởi vì Huyền Minh đang nhìn xuống nó, vừa nhìn vừa cười nửa miệng. Điệu cười của y rất tà dị, khiến tim gan Lý Huyền lạnh buốt, mồm há hốc, hồi lâu mới nói được thành tiếng:
- Huyền... Huyền lão sư, con không khái, đa tạ trà của thầy!
Huyền Minh mỉm cười:
- Ta thấy ngươi cứ nằm mơ giữa ban ngày, nên muốn cảnh tỉnh ngươi đáy.
Lý Huyền thất kinh, lẽ nào Huyền Minh có khả năng đọc thấu tâm tư, biết nó đang mưu tính chuyện gì ư? Nó vội gượng cười:
- Huyền lão sư! Thầy xem, tên thầy có chữ Huyền, tên con cũng có chữ Huyền. Điều này chứng tỏ năm trăm năm trước rất có thể mình chung một gốc. Không thì cũng chứng tỏ phụ thân hai nhà có chỗ tâm đầu ý hợp, thầy nhỉ? Cha đã hợp nhau như thế, thân làm con chúng ta chẳng phải cũng nên kế thừa phụ nghiệp, hoà hợp với nhau chút xíu hay sao? Con... con đi pha ấm trà lại thầy trò mình uống nhé?
Điệu cười của Huyền Minh vẫn cứng như đá đeo, hệt như bị khắc vào mặt:
- Khỏi cần, có người muốn gặp ngươi, ngươi đi theo ta.
Lý Huyền hỏi:
- Là lão già phải không? Lão ấy muốn gặp con mà không tự mình đến được à? Ra cái vẻ gì thế?
Huyền Minh lắc đầu. Lý Huyền nghi ngờ:
- Không phải lão già? Ai mà bộ dạng ghê, bắt thầy phải phục dịch, người đó muốn gặp con làm gì?
Huyền Minh lạnh lùng nói:
- Chắc người ta chỉ muốn xem xem có phải ngươi mắt lửa ngươi vàng hay không thôi.
Lý Huyền cảm thấy buồn bã, vì Huyền Minh rõ ràng chẳng coi nó vào đâu. Một thiếu niên ưu tú, vừa khôi ngô hài hước vừa trọng chính nghĩa đến mức xả thân cứu Phong Thường Thanh, vì sao lại có người không coi trọng chứ?
Huyền Minh mải mốt dẫn Lý Huyền đi ra sau viện, đương nhiên không thèm quan tâm xem nó tư lự điều gì.
Hậu viện là nơi nghiêm cấm sinh đồ lai vãng, còn vì sao mà cấm, Lý Huyền đã nghĩ từ trước, chắc là do nơi đây giống mật thất chùa Thiếu Lâm và các thể loại tương tự. Nhưng dẫu đang nhàn rỗi đến phát chán, nó cũng chẳng muốn rình mò thám thính cái bí mật của người ta làm gì.
Họ tiến vào một khoảnh sân nhỏ nhắn tịch mịch, tịch mịch đến độ không vẫn chút âm thanh nào cả. Nỗi buồn bã trong lòng Lý Huyền hoàn toàn bay biến, thay vào đó là sự nhen nhóm của tính hiếu kỳ.
Trong cấm địa của đệ nhất thư viện đương thời lại có một khoảng không gian yên tĩnh vô thanh đến thế này, chẳng phải là nơi thích hợp nhất để một tuyệt đại cao thủ ẩn cư ư? Ngoài Tử Cực lão nhân, lẽ nào trên đời còn có một vị cao thủ chưa lộ diện, và vị cao thủ này lại chú ý đến nó? Lý Huyền khấp khởi mùng thầm, đúng là người đẹp trai lương thiện thì luôn gặp điều lành mà.
Trong sân có một ngôi nhà nho nhỏ. Lòng hiếu kỳ của Lý Huyền hoàn toàn không vì kích thước khiêm tốn đó mà tiêu giám, bởi nó nhận ra, hoa cỏ quanh nhà đều được xén tỉa cẩn thận. Trông căn nhà trần thiết đơn sơ, nhưng lại điểm xuyết mây món trang trí có giá trị cao. Đơn giản như viên pha lê khảm trên bậu cứa sổ kia, người bình thường làm gì có tư cách hưởng dụng.
Ai sống trong căn nhà nhỏ này nhỉ? Lý Huyền bất giác mở to mắt, vẻ mặt trịnh trọng hẳn lên.
Cửa nhà từ từ mở ra, một bóng người xuất hiện trên ngưỡng cửa.
Cả người hắn giấu kín sau màu đen, một chiếc khôi to đen sì chụp quanh mặt mũi đầu cổ, áo dài đen kịt bao bọc toàn thân, đến cả các đầu ngón tay cũng không để lộ. Sát khí đe doạ toát ra dày đặc quanh hắn, quét sạch tinh thần Lý Huyền, khiến thằng bé cảm thấy mình giống hệt hươu non đang phơi thân ra trước vuốt nanh sư tử.
Đây hiển nhiên là một vị cao thủ cực kỳ ghê gớm.
Trước ngôi nhà nhỏ có mấy bậc thang, người nọ chỉ đứng trên đầu cầu thang mà trông cao cao tại thượng, dáng vẻ nhìn xuống Lý Huyền hết sức rất ngạo nghễ. Lý Huyền đâm khó chịu, tuy rằng từ nhỏ nó đã không có cha mẹ dạy dỗ, một mình phiêu bạt đầu đường xó chợ bươn chải sống qua ngày, nhưng chưa bao giờ để ai khinh khi cả. Nó đặc biệt ghét những kẻ tự cho mình là cao nhân.
Vì vậy, sắc mặt sa sầm, nó ngoắt đầu bỏ đi.
Mắt Huyền Minh thoáng nét ngạc nhiên, y nhẹ nhàng giơ tay lên. Một luồng chân khí vô hình tức thì trải ngang trước mặt Lý Huyền, chắn mất đường tiến của nó. Lý Huyền cười nhạt:
- Hắn đã gặp con rồi đó thôi.
Huyền Minh chẳng nói chẳng rằng. Lý Huyền lại cười:
- Con nghĩ hắn đã nhìn thấy rất rõ, con không phải loại mắt lửa ngươi vàng.
Huyền Minh vẫn giữ im lặng, nhưng cũng không thu hồi chân khí. Lý Huyền cau mặt:
- Bất kể nhìn từ góc độ nào lại, thầy cũng là một cao thủ lắm tài phép, vì sao phải nghe lời cái tên chỉ giới rút mình trong vỏ ốc như thế kia chứ? Con thực không hiểu nổi.
Huyền Minh thở dài:
- Tiếc là khi hắn nhờ ta, ta không có cách nào để thoả mãn yêu cầu của hắn, nên đành nhờ sang ngươi vậy.
Lý Huyền ngạc nhiên nhìn Huyền Minh, rồi lại nhìn người nọ.
Hạng cao thủ như Huyền Minh thời nay không nhiều, điều đó chẳng phải nghi ngờ. Người kia phong thái bất phàm, khôi giáp thuộc loại cực phẩm, lại còn đủ sức sai khiến cao thủ như Huyền Minh, nói cho đúng là muốn làm gì cũng sẽ làm được. Thế mà vẫn còn gặp vấn đẽ khó khăn tới mức phải cậy nhờ Lý Huyền ư?
Vấn đề đó chắc chắn hiểm hóc vô cùng, Lý Huyền không thích đeo vào mình một thứ gông cùm nặng nề như vậy. Nhưng mặt khác, lòng hiếu kỳ lại quẫy động, thôi thúc nó đi xem cho rõ, đi tìm hiểu cho tỏ tường.
Không ngờ trên đời này lại có những việc mà người oai phong lẫm liệt cao minh tuyệt đỉnh như thế kia không làm nổi, người oai phong lẫm liệt cao minh tuyệt đỉnh như Huyền Minh thường phó cũng không làm nổi, lại chỉ Lý Huyền mới làm nổi.
Thật là một cảm giác rất khó tả!
Nhưng Lý Huyền quên mất một câu: Tò mò có thể hại chết người ta. Vì vậy nó nở nụ cười hài lòng, đưa mắt nhìn người áo đen, khoan khoái quan sát hắn với vẻ hỗn hào, Huyền Minh thoáng sắc giận, lạnh lùng bào:
- Ngươi không có lựa chọn nào khác đâu.
Lý Huyền vênh vang nói:
- Thầy cũng nên cho con biết là định nhờ con làm gì chứ?
Vẻ mặt Huyền Minh trở nên nghiêm nghị, y trỏ người nọ:
- Ngươi giúp hắn đỗ sát hạch.
Sát hạch? Sát hạch của Ma Vân thư viện ấy hả? Người này không phải là người của Ma vân thư viện ư? Lý Huyền kinh ngạc quan sát vóc dạc ẩn kín trong tà áo đen, khuôn mặt dần dần lộ ra một nụ cười bí hiểm:
- Thầy không phải là thường phó của Ma Vân thư viện ư? Việc này nên nhờ thấy mới phải.
Huyền Minh lạnh lùng đáp:
- Ngươi không cần biết.
Điệu cười quen thuộc trở lại trên mặt y, xơ cứng như dùng rìu khắc trên những đường nét âm trầm. Nụ cười ấy không những không khiến y thân thiện hơn, mà còn phả ra một luồng hơi lạnh lẽo ghê người, khiến Lý Huyền chỉ muốn ngạt thở.
Rô ràng y không thích Lý Huyền biết quá nhiều.
Nhưng Lý Huyền đời nào để mình bị doạ dẫm? Huyền Minh và người áo đen đang có việc muốn nhờ cậy nó, lại có thể hãm hại nó ư? Vi thề nó không mảy may lo lắng, thay vào đó cười bảo:
- Tại sao thầy lại chọn con?
Huyền Minh lạnh lùng đáp:
- Ngươi không cần biết.
Lý Huyền thở dài:
- Cái này không chịu nói, cái kia cũng không chịu nói, thì con chẳng thể nào giúp thầy được. Thầy nên biết, con là một kẻ lưu manh ngu ngốc, thực ra đến bản thân con cũng không hiểu sao mình vượt qua được sát hạch của lão già. Nếu thầy không giúp con phân tích, thì con biết giúp hắn ta bằng cách gì đây?
Vừa nói, nó vừa giơ tay trỏ thẳng vào mặt người nọ. Tử Cực lão nhân vang danh khắp thiên hạ, được tôn vinh, được sùng bái, nhưng Lý Huyền lại cứ thích gọi lão là lão già, bởi nó cho rằng, người ta già rồi thì nên gọi là già, bất luận mang thân vua chúa hay buôn thúng bán mẹt.
Huyền Minh chằm chằm nhìn nó. Lý Huyền hơn hớn nhìn lại. Nó rất muốn xem bộ dạng nổi khùng của Huyền Minh, vì nó cảm thấy một người cả ngày cứ phải ép mình theo một vẻ mặt nào đó thì là một việc chán chường vô cùng.
Vẻ mặt Huyền Minh quả có thay đổi. Y vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười đã bớt phần gò bó. Có một tích tắc, Lý Huyền còn thấy trên mặt Huyền Minh thoáng ánh sáng của ấm áp và rạng ngời. Y mở miệng, giọng nhẹ nhàng, đẩy sức thuyết phục:
- Tử Cực lão nhân tuyển chọn rất khắt khe, thi là thi, không màng cân nhắc chút tình cảm nào cả. Đừng nói ta, mà cho dù là đương kim thiên tổ cũng không được phép đi thẳng lên Chung Nam sơn, bắt buộc phải mang bản lĩnh vào dự tuyển. Nguyên nhân tại sao thì ngay thường phó như ta cũng không hiểu nổi. Còn nguyên cớ gì ta lại nhờ ngươi? Đó là sự nhất trí của cả sáu người chúng ta. Nhân sự trong Ma Vân thư viện hiện thời, chẳng một nghìn thì cũng đến tám trăm. Trong số ấy, e rằng không có lấy nửa người dám tin Phong Thường Thanh hèn nhát yếu đuối kia đủ sức thi đậu, vậy mà ngươi dùng cách thức khác thường, giúp Phong Thường Thanh huy động được tiềm lực, chiến thắng nỗi sợ hãi của chính mình, khiến Tử Cực lão nhân đích thân chọn làm người đỗ thứ hai. Sáu người chúng ta cùng bàn bạc, cảm thấy ngươi nhố nhăng ngỗ nghịch thật đấy, nhưng lại có cách nhìn rất độc đáo. Chỉ ngươi mới đủ khả năng kích thích tối đa tiềm lực của một người, khiến người đó thi đậu sát hạch.
Huyền Minh nói một mạch, dứt lời nụ cười cũng biến mất. Vẻ mặt như trước, điệu cười như trước, hoàn toàn không thay đổi, trở lại làm một Huyền Minh thâm trầm âm hiẩm, chẳng vấn vương lây đôi nét dịu dàng. Lý Huyền thấy người ớn lạnh:
- Thấy biết biến hình à?
Huyền Minh lạnh lùng đáp:
- Ta biết đánh người.
Lý Huyền thụt lùi một bước, tuy tin rằng Huyền Minh chẳng làm hại nó đâu, nhưng ngộ nhỡ bị ăn một trận đòn thì thực cũng không hay ho gì. Nó nấn ná, rồi cười bảo:
- Con quên thầy là thường phó, chuyên nghề khua môi múa mép, trên lớp không thể vẫn trương bộ mặt này ra được. Vừa rồi chính là biểu hiện của thầy lúc giảng bài, phải không? Thầy đúng là một sư phụ bất lương.
Nét âm trầm trên mặt Huyền Minh đông cứng lại. Lý Huyền vội vàng ra chiều suy nghĩ, đoạn hỏi:
- Vừa nãy thầy bảo sáu người, là những người nào?
- Sáu thường phó trong viện: Đan Nguyên, Hạo Hoa, Long Yên, Thường Tại, Uy Minh, ta.
Lý Huyền nói:
- Như thế, quả thực chỉ con mới có thể giúp người này thi đỗ phải không?
Huyền Minh gật đầu. Lý Huyền thở dài:
- Nếu thế thì con yên tâm rồi - Nó vặn hông, nằm xuống chiếc bàn đá gần đó, lười biếng vẫy tay gọi người nọ - Mau cởi bộ áo xấu kinh xấu tởm ấy ra vứt đi, lại đây bóp chân cho...
Chưa dứt câu, nó đã thấy một tia hàn quang nháng hiện, rồi kiếm khí trên cao chém xuống, hoá thành thứ ánh sáng trắng nhợt lạnh lẽo chờn vờn quanh mình. Lý Huyền chưa kịp nhận biết việc gì vừa xày ra, đã bị luồng kiếp khí lôi thốc lên, treo ngược trên không. Nó luống cuống la:
- Có gì từ từ nói, đừng động thủ!
Huyền Minh lạnh lùng bảo:
- Nếu ngươi tưởng mình đủ tư cách mặc cả với ta, thì ngươi lầm to!
Y dứt lời, kiếm quang rung khẽ một cái, Lý Huyền rơi đánh thịch xuống đất. Cú ngã này khiến nó ê ẩm chân tay, mắt nổ đom đóm, cũng không nhìn rõ Huyền Minh tuốt kiếm thu kiếm như thế nào nữa.
Hiển nhiên, địa vị người kia hẳn cực cao, chí ít là theo quan điểm của Huyền Minh, nên y không cho phép ai khinh nhờn hắn ta.
Lý Huyền ôm bụng, nghiến răng nghiến lợi đứng dậy. Bị đau nhưng thái độ lếu láo vẫn không sao sửa được, nó trỏ tay bảo người kia:
- Ngươi bỏ ngay cái khôi đó xuống, để đại gia ta nhìn ngó mặt mũi xem.
Huyền Minh lộ sắc giận, thanh quang lại nhá lên trong tay y. Lý Huyền la lối:
- Nếu không nhìn, làm sao con biết được là dùng cách nào để giúp hắn đỗ?
Huyền Minh hừ một tiếng, kiếm quang thu về, nhưng vẫn kịp nện một nhát vào lung Lý Huyền, tựa hồ muốn trừng phạt sự khinh bạc của nó. Lý Huyền cười toe:
- Chẳng phải con chưa gặp nữ nhân bao giờ, việc gì phải sợ con nhìn?
Nghe nó nói vậy, cả người áo đen lẫn Huyền Minh đều ngạc nhiên. Huyền Minh không nhịn được, buột miệng hỏi:
- Làm... làm sao ngươi biết?
Lý Huyền thờ ơ đáp:
- Mỗi lần con tỏ thái độ khinh khinh một chút là thầy động nộ. Mà thầy không cảm thấy bộ áo đó quá to rộng đối với cô ta hay sao?
Huyền Minh không nói năng gì được. Lý Huyền tiếp:
- Huống hồ, chỉ nữ nhân mới cam tâm muối mặt để người ta giúp thi đỗ. Con nói có phải không?
Huyền Minh lén đưa mắt nhìn người nọ, chỉ thấy chiếc áo đen thoáng rung lên, hiến nhiên là đang nổi giận. Y thầm run sợ, bởi rất hiểu, chọc giận người ấy sẽ gây ra những chuyện kinh khủng vô cùng. Chỉ trách Lý Huyền tính tình ương ngạnh, đã đi vào cái sân nhỏ này mà còn chưa rõ nguời ta thân phận thế nào ư? Sao lại dám giở những lời đại nghịch bất đạo đó ra?
Lý Huyền nghiêm mặt lại, nhìn trừng trừng người áo đen:
- Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, nếu muốn ta giúp thì tự dẫn xác đến nhờ. Chẳng lẽ ngươi định ẩn nấp trong cái áo đen đi mượn ấy cả đời chắc?
Dứt lời, nó quay mình, nghênh ngang đi ra.
Thanh quang lại ngưng tụ trong tay Huyền Minh, định ngăn Lý Huyền. Người áo đen chậm rãi lắc đầu, Huyền Minh đành dừng tay.
Trong thinh không truyền đi một tiếng thở dài. Lý Huyền bỗng thấy bùi ngùi như thể vừa để vuột qua bên mình một cái gì rất thiết tha sâu lắng.
Một cảm giác thực vô có, Lý Huyền gắng lắc đầu, xua đuổi nó đi.
Mình nặng thói thương vay khóc mướn quá ư? Thằng bé bắt đầu cười giễu bản thân.
Có điều nó vẫn cảm thấy hơi hơi khoái chí. Nó đã không cúi đầu. Ngươi có thể cao quý hơn ta, tao nhã hơn ta, thông thái hơn ta, anh tuấn hơn ta (riêng điều này thì đương nhiên hơi khó, Lý Huyền tự nhủ), nhưng quyết không thể ép ta hạ mình cúi đầu được đâu. Ta cũng bình đẳng như ngươi, cũng đĩnh đạc tắm trong hào quang làm người. Đó là suy nghĩ của Lý Huyền, bởi vậy nó không bao giò xem thường người khác, cũng không bao giờ để người khác xem thường mình.
Và nó ngâm nga, lại hái một cọng cỏ đuôi chó ngậm vào miệng, thư thái đi về chỗ mình vừa nằm bất động, tiếp tục nằm bất động, không hề hay biết mình đã đắc tội với nhân vật cỡ bự tới mức nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com