CHƯƠNG II: HOÀNG HÔN
| ĐỒNG NHÂN THIÊN VƯƠNG | HOẠ ÁI VỌNG QUÂN
CHƯƠNG II: Hoàng Hôn
Trên Dụng Hình Đài, một nam nhân gục đầu thiếp đi bên cạnh dục trì, đôi chân trắng nõn nay đã vô lực buông thỏng xuống hoá thành chiếc đuôi rồng, dưới ánh nắng đuôi rồng sáng lấp lánh hệt như một chiếc áo bào lộng lẫy, kiêu sa. Nam nhân thim thiếp ngủ, hàng mi khẽ run theo từng nhịp thở khó nhọc, mái tóc bạch kim xoã tự do trong không khí, dưới mặt nước, vươn trên khuôn mặt xinh đẹp của người kia. Khi ngủ, Ngao Nghiễm chẳng cần phải gồng mình gắng gượng làm bộ, làm tịch thế nên nét mặt cũng giãn ra hẳn kiều diễm vô cùng. Nhan sắc này sinh ra trên thân thể nam nhân lại còn là một con yêu thú chẳng biết là chuyện nên vui hay đau lòng nữa.
Khi Ngao Nghiễm tỉnh lại thì cũng đã chín ngọ, mặt trời gắt gao chiếu thẳng xuống đỉnh đầu chẳng thể nào an ổn mà ngủ nổi nữa. Y cố chống tay lên thành dục trí để ngồi dậy, tay vừa động Thiên Hoàn xích đã cứa vào cổ tay, những gai nhọn li ti đâm thẳng vào lớp da mỏng bên dưới làm Ngao Nghiễm một trận rùng mình. Máu tươi hoà theo nước hồ loãng dần, loãng dần rồi biến mất, Long Vương ngước nhìn xung quanh chẳng có lấy một tên lính gác nào. Từ khi nào mà tên Thiên Đế kia lại buông lỏng phòng bị với y như thế? Ngao Nghiễm lười suy nghĩ, cứ an ổn nhìn những bóng hạc trắng gắp những chiếu thư bay đi, bay về, thi thoảng thì có những tiên nữ vội vàng cúi đầu cưỡi mây đạp gió đi ngang qua khung cửa sổ ngục tù này.
Thân là Long Vương, dù rằng bản chất cũng chỉ là yêu thú nhưng lại vô cùng lợi hại, nay lại vô dụng cam chịu hình phạt, cắn răng ngậm tiếng oan liên luỵ toàn tộc. Ngao Nghiễm chẳng biết vì sao bản thân lại phải như thế, chỉ cần bỏ long cung đi là được kia mà. Nhưng y nào có thể làm điều đó! Theo lý mà xét, y bỏ đi là đại nghịch bất đạo, chia bè tạo phản, theo tình thì lại càng không dám nói, Ngao Nghiễm làm sao để cho thế gian đại hoạ, dân chúng lầm than, như thế người y thương yêu sẽ lại phải xuất chiến, chiến thì sống nay chết mai, y làm sao có thể! Nghĩ đến đây Ngao Nghiễm không khỏi tự giễu bản thân đa tình, người ta là tiên quân kia mà thân phận thấp hèn này làm sao mà dám nghĩ thay người.
Long Vương thử vận linh lực, tập trung những linh khí còn lại trong người mình điều khiển nước trong dục trì. Tia sáng màu lam dịu mắt uốn nắn những hạt nước thành chiếc cổ cầm trong suốt, Ngao Nghiễm đưa tay gãy lên dòng nước, kì lạ thay âm thanh phát ra lại vô cùng hay. Một nhịp đàn là một lần Thiên Hoàn xích cứa vào cổ tay ấy, nhưng y chẳng màn đến mấy vết thương cỏn con này, nghìn năm tu đạo cũng bị người kia đánh vơi mất một nửa đạo hạnh, giờ y chẳng khác gì bảo bối Ngao Bính, linh lực ngang ngửa một con rồng con mới tu tập. Mấy vết thương này có là gì?
Ngao Nghiễm hạ mi, gãy lên những thanh âm dịu tai đến lạ thường. Thế gian tình khúc không thiếu, nhưng tuyệt nhiên chưa một ai nghe thấy khúc nhạc này, điệu nhạc êm dịu không thăng không trầm cứ êm đềm đưa người ta vào một cõi mơ mộng. Khúc nhạc như gợi lại bao thất tình lục dục nơi hồng trần, khúc nhạc mà tiên quân nào cũng chẳng muốn một lần thưởng qua. Không phải vì nó là ma khúc mà tình khúc này bi ai đến rùng mình, những nốt nhạc hoà vào nhau như một lẽ đương nhiên, một nỗi buồn không thể nào đong đếm nổi.
Chẳng mấy chốc, thuỷ cầm đã nhiễm máu của Long Vương mà hoá sắc vàng bắt mắt, thoạt nhìn hệt như một chiếc cổ cầm mạ vàng quý giá trong điện Linh Tiêu của Thiên Mẫu vậy. Ngao Nghiễm đột nhiên cất tiếng hát, tiếng hát trong trẻo dịu dàng như tiếng suối, lại ngọt ngào ấm áp như dòng mật ong sóng sánh, tuy nhiên lại buồn man mác hệt như ánh trăng khuyết đầu hạ chí.
[ Bờ biển Long Hải có một lời hẹn
Hẹn vạn năm có thể tái gặp nhau
Hẹn trăm vạn năm có thể ôm chặt nhau
Yêu người đến vạn kiếp luân hồi
Yên người đến khi ta không thể chuyển thế
Thân thế bất đồng ta nào có than oán
Chỉ mong ái nhân chẳng để trong lòng
Yêu tiên, yêu nhân, yêu thú cuối cùng cũng chỉ một chữ yêu
Tận tình ái khúc ta vì ngươi mà hát]
Thiên Đế vừa hay có công vụ cần bàn bạc lại với các chư tiên, hắn đạp mây bay ngang Dụng Hình đài, duyên cớ trớ trêu làm sao để hắn nghe được giọng hát ngọt buồn của người kia. Hắn lệnh tạm hoãn buổi chầu lại vì thân thể không khoẻ, rồi một mạch đi theo tiếng hát kì lạ kia. Đến chân cửa hình đài, hắn mới thật sự nghe rõ những thanh âm nức nở trong câu hát, thanh âm làm tim hắn khó chịu không thôi. Cảm giác này vừa quen thuộc, vừa đáng sợ, lại có một chút gì đó không nỡ. Thiên Đế chẳng biết dùng từ gì để diễn tả tâm tư của bản thân hắn, hắn cứ đứng đờ trước thềm cửa, khuôn mặt ngờ ngệch nhìn vào cánh cửa làm bằng xương yêu hồ nghìn năm tu tập trước mặt.
Đế Hạo Thiên thân là thiên đế, là vị tiên quân vạn người nể sợ nay lại ngờ nghệch phân vân chỉ vì một giọng hát. Chính hắn cũng không biết vì sao hắn lại như thế! Đột nhiên giọng hát im bặt, thay vào đó là tiếng ho khù khụ của yêu thú bên trong. Hắn đột ngột đẩy cửa xông vào, trên mặt cũng hiện rõ một biểu cảm thập phẫn hoảng loạn. Khi nhận thức lại được thì hắn mới hiểu bản thân mình bây giờ ngốc đến thế nào, mất mặt ra sao? Nhưng chưa kịp sinh khí, Thiên Đế lại một lần nữa trừng lớn mắt nhìn đốm trắng đang bán ngâm mình trong dục đài.
Ngao Nghiễm đang ngâm khúc thì trong lồng ngực truyền lên một trận tê buốt, tim đau như thể ai đang dùng kim châm vào từng tĩnh mạnh nhỏ bên trong, hai mạng sườn nhói lên từng đợt. Thuỷ cầm cũng theo đó và vỡ tan rơi ầm xuống mặt nước tạo ra tiếng vang lớn, Long Vương đưa tay lên ngực đè lại. Tự vận công điều chỉnh khí lực trào ngược bên trong nhưng vô ích, càng vận càng đau, đau đến mức ho khan, đau đến mức cả người cuộn tròn lại trong dục trì mà run rẩy. Những sợi tóc bạch kim dần dần hoá trắng, ánh vàng tươi đẹp trong chốc lát chỉ còn lại màu trắng tang thương đến nao lòng.
Thiên Đế thấy yêu thú kia đau đớn đến bạc đầu, hắn bước đến bên dục trì kéo người vào lòng ngực. Niệm chú vẽ lên không trung một trận địa, trận địa màu vàng bay lượn đáp xuống lồng ngực đang phập phồng gấp rút kia, Đế Hạo Thiên chỉ tay về phía ngực trái Ngao Nghiễm, vô thức truyền cho y một ít tiên khí của mình. Mãi đến khi hắn nhận ra việc bản thân đang làm lố bịch và quá phận đến cỡ nào thì yêu thú cũng đã xụi lơ, bất tỉnh. Luồng tiên khí hắn truyền qua thì một chút cũng không truyền đựoc vào người bên dưới, nó cứ óng ánh rồi tản ra vào không trung tự bao bọc lấy thân thể hắn.
Mà tình trạng của yêu thú kia thì chẳng có một tí gì gọi là khả quan, đôi mày liễu vì đau đớn mà chau lại như sắp dính vào nhau, trán không ngừng rịn ra những vệt mồ hôi lạnh toát, cả thân thể đã vốn lạnh nay còn lạnh hơn. Hệt như một tảng băng đang dần dần kết lại, vĩnh viễn cũng không tan đi. Vẩy rồng hai bên má cũng đã hiện ra, linh lực của yêu thú cứ như thế mà thoát ly thân chủ, bạch long trong lòng run rẩy đến cực hạn, mắt nhắm nghiền nhưng lại không ngừng đổ châu lệ.
Thiên Đế tức giận, hạ chú tháo những xiềng xích vướng bận kia ra, lôi bạch long tù trong dục trì đứng dậy. Hắn vạch vạt áo của yêu thú ra để xem vì sao mà Ngao Nghiễm lại đau đớn như vậy, vì sao tiên khí của hắn y lại không thể nào hấp thụ được dù chỉ một ít. Khi vạt áo trái vừa hé mở, đại não hắn hệt như bị Thiên Lôi giáng cho một búa, tê liệt hoàn toàn. Dưới lớp nội bào trắng muốt là một làn da mịn như ngọc, tuy nhiên ngực trái lại có một vết sẹo dài, vết sẹo tầm một gang tay hắn. Nhưng đó không phải là thứ mà làm hắn bất ngờ nhất, thứ làm Thiên Đế hoảng hồn đến mức đó là ấn chú nằm ngay giữa lòng ngực trái.
"Hoán Tâm thuật?"
- Hết Chương II -
Spoil chương sau:
Hoán Tâm thuật là bí thuật thất truyền từ vạn năm trước. Thuật này biến mất cùng với Nữ Oa, nàng là người tạo ra thế gian, tạo ra loại người cũng như chúng tiên, đây là một trong những bí thuật mà nàng tạo ra khi ấy. Tuy nhiên, do sự tàn nhẫn của thuật này nên dần dần chúng thất truyền và chính thức biến mất sau khi Nữ Oa lìa trần. Tương truyền rằng người dùng Hoán Tâm thuật sẽ tự moi tim chính mình tráo cho kẻ khác, kẻ mà họ muốn gánh lấy những tổn thương thể xác, hoặc cứu lấy trái tim và mạng sống của người kia. Có rất nhiều dị bản vè thuật này mà chính Thiên Đế hắn cũng không thể đến xuể
"Ngươi vì sao dùng hoán tâm thuật?"
"..."
"NGƯƠI BỊ CÂM À?"
"..."
"Ta lệnh ngươi nói!!"
"Hạo Thiên...chàng..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com