Chương II: Hoa đào đỏ máu
" Ta yêu chàng,
Chàng lại yêu nàng ấy.
Đối với chàng,
Ta chỉ là quân cờ đáng thương.
Yêu một người không yêu mình
Là hành động xuẩn ngốc nhất..."
Mùa Đông năm xx, Ma Kết lên ngôi, nắm quyền lực trong tay. Lẽ tất nhiên, Thiên Yết cũng trở thành hoàng hậu, được ban cho một chữ "Đào". Xử Nữ trở thành Hoàng quý phi, ban cho chữ "Ngọc".
Cả cái Hoàng Đạo quốc này đều biết, tân thánh thượng vô cùng sủng ái Ngọc quý phi. Có người ác mồm ác miệng còn nói là hoàng hậu bị thất sủng, sắp bị tống vào lãnh cung. Có người thương hại cho cho số phận một tài nữ hồng nhan bạc mệnh.
Chuyện của Thiên Yết được mấy kẻ bát quái đem ra kể lể trong những buổi trà dư tửu hậu. Thói đời là vậy, đem người khác ra làm đề tài bàn tán, không phê phán thì cũng thương hại.
_________________
Phượng Nghi cung
Thiên Yết trầm tĩnh ngồi trên ghế, chăm chú họa bức tranh cây anh đào lên giấy tuyên thành.
Nàng mặc cung trang đơn giản màu hồng cánh sen, viền ở chân váy và tay áo là hình phượng hoàng thêu bằng chỉ vàng óng ánh. Tóc đen xinh đẹp vấn lên đơn giản, vài thêm ngọc trâm hình hoa mẫn đơn. Giữa trán nàng là đóa hồng liên đỏ rực ma mị, khiến khuôn mặt diễm lệ của nàng càng thêm mê hoặc lòng người.
Cung nữ tiểu Lam bên cạnh tò mò nhìn chằm chằm bức họa nàng đang vẽ, thật thà bật ra lời khen "Nương nương thật là tài hoa nha! Họa được phong cảnh đẹp như vậy".
Thiên Yết ngừng tay, hé ra nụ cười nhẹ "Em xem, ta nên thêm gì vào bức tranh đây?"
Tiểu Lam gãi đầu suy nghĩ.
Thiên Yết vẽ một cây anh đào nở rộ, vài cánh hoa nhỏ bé rơi lả tả theo gió. Bầu trời đêm không sao, chỉ có ánh trăng bạc le lói tỏa sáng sau những rặng mây. Dưới gốc đào là nam tử tuyệt mỹ, bạch y không vướng bụi trần, cô độc ngắm trăng.
Quả là bức họa hoàn hảo. Nhưng tổng thể lại toát ra sự tịch mịch và nỗi ưu thương.
Tiểu Lam nghĩ một hồi rồi ngập ngừng nói "Nô tì không am hiểu lắm về mấy thứ này bằng nương nương, nên mạn phép nói thật. Người vẽ thêm một đôi phu thê, hoặc đôi bằng hữu đi, bức họa sẽ rất lãng mạng đấy!''
Thiên Yết tim nhói đau, vành mắt nong nóng, nghẹn ngào tự lẩm bẩm "Vậy sao? Nữ nhân xứng đáng bên cạnh huynh ấy...có sao?''
_________________
Ngự thư phòng
Ma Kết bận rộn vùi đầu vào đống tấu chương, đến cả bữa trưa cũng bỏ qua. Kha công công đứng bên cạnh lo lắng nhắc nhở "Hoàng thượng, thân thể người là quý giá ngàn vàng, xin người dùng bữa đã. Chuyện nước thì quan trọng nhưng sức khỏe của người cũng quan trọng không kém."
Ma Kết ánh mắt lộ ra sắc bén lạnh lẽo, trầm ngâm chốc lát. Hắn nhíu mày kiếm:
"Trẫm hiểu rồi. Bãi giá Phượng Nghi cung. Trẫm sẽ dùng bữa với hoàng hậu".
Hắn xoa xoa cổ mỏi nhừ, chợt nghĩ đến tiểu nữ tử một thân lam y, nụ cười ngọt ngào trong bữa dạ yến hai năm về trước. Lâu rồi hắn chưa gặp nàng. Hẳn là nàng giận hắn lắm.
~~~O~~~
"Hoàng thượng giá lâm".
Kha công công chưa thấy người đã nghe tiếng.
Tiểu Lam mừng rỡ. Thiên Yết run rẩy đánh rơi cuốn sách đang cầm trên tay. Hắn...hắn tới làm gì chứ?
Ma Kết một thân hoàng bào uy nghi bước vào. Hắn không hề thay đổi, vẫn tuấn mỹ vô trù, vẫn băng lãnh tàn nhẫn. Và...vẫn làm tim nàng như vỡ vụn.
Bốn mắt chạm nhau. Lạnh lẽo và lãnh đạm. Kiên định và cố chấp. Phẳng lặng và dậy sóng.
Thiên Yết vẫn ngồi im, không có ý định đứng lên hành lễ. Ma Kết cũng không lên tiếng. Không khí thành ra có chút quỷ dị.
Ngọ thiện rất nhanh được dọn lên. Hai bậc đế hậu chăm chăm ăn phần của mình, như người dưng nước lã ngồi cùng bàn.
Thiên Yết nhai cơm như nhai cát. Nàng không hề có khẩu vị, miệng nhạt nhẽo. Nàng có thể bình tĩnh đối diện với hắn thế này đã là cực hạn của nàng rồi.
Ma Kết nhíu mày, cất giọng trầm thấp "Sao vậy? Đồ ăn không ngon?"
Thiên Yết ngơ ngẩn nhìn hắn, cúi đầu nhàn nhạt trả lời "Thần thiếp mệt mỏi".
Sau khi ăn qua loa, Thiên Yết nhàn tản cùng Ma Kết đi dạo vườn thượng uyển. Cho đến khi hai người bắt gặp cây anh đào ngày xưa.
Thiên Yết đứng lặng, tay ngọc nhẹ nhàng sờ lên thân cây thô ráp. Nàng nói thì thầm như giỏ thoảng, vừa như nói với mình, vừa như nói cho Ma Kết nghe "Hoàng thượng, người có biết ta rất yêu hoa anh đào hay không? Cũng giống như hoàng thượng yêu trúc vậy".
Ma Kết ôm lấy eo thon nhỏ của nàng, vùi mặt tham lam ngửi mùi hương nhàn nhạt trên tóc nàng "Trẫm biết. Trẫm thắc mắc là vì sao?".
Thiên Yết thanh thúy cười, đồng tử nheo lại cong cong như trăng khuyết "Để ta kể cho người nghe một truyền thuyết nhé! Đã lưu truyền ở ngoại quốc rất lâu rồi".
"Ngày xưa ở xứ Phù Tang chưa có hoa anh đào như bây giờ . Tại một ngôi làng xinh đẹp ven ngọn núi phú sĩ hùng vĩ, có một chàng trai khôi ngô tuấn tú dũng cảm khác thường. Năm chàng mới tròn một tuổi, có một đạo sĩ phiêu bạt ghé qua nhà, nhìn cậu bé, mỉm cười đặt vào tay người cha thanh sắt đen bóng rồi lặng lẽ ra đi. Lúc đấy đang mùa đông tuyết rơi tầm tã. Vị đạo sĩ đi khuất trong mưa tuyết rồi mà người cha vẫn thẫn thờ nhìn trông theo. Đặt thanh kiếm vào tay người vợ trẻ, ông nói như thì thầm :
- Hãy cất kỹ và giao thanh sắt này lại cho con trai chúng ta khi nó tròn 14 tuổi. Số phận đã an bài nó trở thành một kiếm sĩ lừng danh.
Cha cậu bé qua đời. Người vợ trẻ ở vậy nuôi con. Thanh sắt đen bóng được giao lại cho chàng trai năm cậu tròn 14 tuổi. Cậu rùng mình vuốt ve kỹ vật huyền bí nặng nề ấy. Một sức mạnh kỳ lạ, một khát khao khó hiểu tràn ngập vào cơ thể tươi non dũng mãnh của cậu. Người mẹ chưa kịp nói gì thì cậu đã run rẩy thốt lên trong cảm xúc nghẹn ngào:
- Ta phải trở thành một kiếm sĩ nổi tiếng nhất đất nước này.
Chàng trai đến rạp đầu xin thụ giáo một võ sĩ đạo lừng danh .Vị samurai ngắm nhìn chàng trai từ đầu đến chân, trầm ngâm suy tư bất động hàng giờ liền. Cuối cùng ông thở dài lẩm bẩm một mình "oan nghiệt" và chấp thuận.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, tuổi 18 thanh xuân tràn trề sức sống đến với người kiếm sĩ. Tay kiếm của chàng khiến những samurai kiêu hùng nhất cũng phải e dè. Nhưng còn thanh sắt? Chàng đã tự mình rèn nó thành thanh kiếm sáng ngời đầy uy lực. Nhưng chưa được, một thanh kiếm báu thực sự phải được tắm mình trong máu ngay trong ngày khai trận. Biết nhúng lưỡi thép uy lực này vào máu ai khi chàng chưa hề có kẻ thù, khi chàng chưa hề đối mặt với kẻ cướp, khi chàng chưa tìm được bất cứ lý do gì để quyết đấu một phen? Lúc này người mẹ và người thầy của chàng đã khuất núi. Cô gái duy nhất của vị võ sư lừng danh năm xưa là người thân yêu còn lại duy nhất của chàng. Mỗi ngày khi nắng đã tàn lụi trên Phú Sĩ sơn, đêm đã tràn ngập trên xóm núi, cô gái lại buồn bã nhìn chàng ngồi bất động, trầm tư bên bếp lửa. Chàng không còn cười nữa, mắt chàng lạnh như tuyết, chàng ôm thanh kiếm mà ước mơ ngày nó được tắm mình trong máu để trở thành bảo kiếm vô địch thiên hạ.
- Anh thân yêu ! Có phải chăng đối với anh thanh kiếm này là tất cả ? Nếu nó không được tắm mình trong máu để ngập trong khí thiêng thì anh sẽ mãi mãi buồn đau?
Nhìn vào bếp lửa, chàng trai vuốt ve thanh kiếm trong lòng và nói chậm rãi rất quả quyết :
- Chỉ buồn đau thôi? Không đâu! Đối với anh, thanh kiếm là sự nghiệp, là cuộc sống, là tất cả...Làm sao anh có thể coi mình là một võ sĩ đạo chân chính khi thanh kiếm của anh chưa từng no say trong máu? Trời ơi! Anh chết mất! Sao thời buổi này yên bình đến thế ? Sao không có kẻ cướp nào thúc giục anh xuống kiếm. Không có kẻ cuồng ngông nào thách đấu với anh?
Cô gái mỉm cười đau đớn. Cô chỉ hỏi để khẳng định quyết tâm của mình thôi:
- Anh thân yêu! Cho em được cầm lấy thanh kiếm của chàng một chút thôi.
Cầm thanh kiếm đen bóng, sắc lạnh cô gái nhìn chàng bằng ánh mắt buồn thăm thẳm rồi đột ngột đâm thẳng vào tim. Máu trào ra ướt đẫm tấm thân mảnh dẻ của nàng, nhuộm hồng chiếc áo kimono trắng nõn, trinh bạch. Chàng trai hốt hoảng rú lên kinh hoàng, vươn tay rút phăng thanh kiếm khỏi lồng ngực cô gái. Dưới ánh lửa bập bùng, thanh kiếm ngời sắc xanh rực rỡ, hào quang loé lên lộng lẫy lạ thường: Nó đã được no mình trong máu!
Nhưng từ đó, chàng trai hoàn toàn cô độc. Không samurai nào thèm kết bạn với anh. Họ nhìn sang chỗ khác khi đối mặt trên con đường hẹp. Họ rời khỏi quán trà khi anh bước vào. Họ từ chối khi anh thách đấu...Cho đến một hôm, một buổi chiều mùa đông, khi những bông tuyết đầu mùa vừa rơi, chàng trai ôm thanh kiếm đến bên mộ cô gái. Chàng thì thầm :
- Tha lỗi cho anh, anh đã hiểu ra rồi...
Chàng bình thản cắm sâu mũi kiếm vào bụng rạch một đường mạnh mẽ và rút kiếm ra phủ gục bên cạnh mộ. Thanh bảo kiếm cắm sâu vào mộ đất....Tuyết không ngừng rơi....Đến sáng, tuyết đã ôm trọn chàng trai và ngôi mộ vào vòng tay của mình. Chỉ còn lại một cây hoa lạ, mơn mởn vươn lên tươi cười, hồng thắm. Không ai biết hoa hoá thân từ thanh kiếm ấy nên người ta đặt tên hoa là anh đào".
"Ma Kết, chàng có biết không? Cô gái dùng máu của mình để thỏa mãn ước nguyện của người nàng ấy yêu. Hoa đào nhuộm máu, là minh chứng của sự hy sinh vì tình yêu. Vì nó giống ta, nên ta mới yêu hoa anh đào".
Ma Kết siết chặt vòng tay, hôn lên trán nàng. Không ai biết, đã có một giọt nước trong suốt lạnh giá vừa rơi xuống từ đôi mắt ngỡ như chỉ có ánh nhìn lãnh khốc kia, tan biến vào mái tóc nàng. Kể cả Thiên Yết, cũng không phát hiện.
Bỗng, có ánh sáng sắc bén xé gió lao về phía hai người. Thiên Yết hốt hoảng nhanh tay đẩy Ma Kết ra. Thanh kiếm đâm mạnh vào bụng nàng. Từng giọt từng giọt máu nhỏ tí tách xuống đất, yêu dị xinh đẹp nở rộ như những đóa bỉ ngạn, nhuộm đỏ những bông hoa anh đào. Máu thấm ướt cung trang màu hồng sạch sẽ, vấy bẩn lên hoàng bào cao quý của Ma Kết. Xung quanh vang lên những câu nói hốt hoảng vây bắt thích khách. Thiên Yết chỉ cảm thấy mình ngã vào một vòng tay ấm áp, có giọng nói rất quen đang gấp gáp gọi tên nàng. Hình như là Ma Kết. Trước mắt nàng tối lại.
"Hoa đào ngàn năm nở
Xinh đẹp trong giây lát rồi lụi tàn
Ta như cánh hoa mỏng manh kia
Nhuộm máu hoa đào
Dâng hiến tất cả những gì tinh túy nhất
Cho chàng - người ta yêu..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com