Chap 7
Chim kêu ríu rít trong vườn, bầu trời xanh trong mát lành, đây mới đúng thật là cuộc sống. Lee Min Hyun đứng trước lan can tận hưởng gió trời ngày hạ, mấy ngày nay cô chỉ nằm một chỗ dưỡng bệnh, cũng may có cô Tư ân cần, chăm sóc nếu không sợ cũng chết rồi.
Lại nói Kim Taehyung không biết có nhà hay không cũng không nhân lúc cô bị bệnh làm khó cô, chỉ có mấy người hầu thường hay ở bên ngoài phòng nói này nói nọ không cho cô yên giấc.
Thật hiếm khi có giây phút được thư giãn như này Lee Min Hyun lại hít hà thêm mấy hơi. Có điều không được bao lâu lại có một giọng nói vang lên phía sau cô: "Yo, khỏi bệnh rồi lại bắt đầu lười sao?"
Giọng điệu này đúng là mỉa mai, Lee Min Hyun quay đầu ra nhìn, người này không ai khác chính là Eun.
"Tuy tôi có thể ngồi dậy và đi lại nhưng không có nghĩa tôi hoàn toàn khỏe khoắn. Jeju đã nói rồi khi nào tôi khỏi hẳn mới phải đi làm." Lee Min Hyun nhàn nhạt nói, cũng không để ý đến cô ta nữa, tiết trời xinh đẹp thế này không tận hưởng thật là phí.
"Cô..." Eun nghe vậy tức đến nghiến răng, lại ẩn nhẫn nói: "Oh Min Hyun, nói cho cô biết đừng có ỷ vào Jeju bênh cô mà làm tới, sớm hay muộn gì tôi cũng cho cô biết tay."
Eun nói xong tức giận đùng đùng rời đi, mấy hôm nay cũng chỉ có cô gái này và cô béo là chăm chỉ đến phòng cô mở miệng ra lệnh, có điều lần nào cô lôi Jeju ra bọn họ cũng phải câm nín không nói được gì.
Đúng là có chút nực cười, cô đường đường là thiếu phu nhân lại không thể dùng danh nghĩa này dọa bọn họ, ngược lại chỉ một bà vú thôi cũng khiến họ sợ chết khiếp.
Lee Min Hyun buồn cười lại không thể cười, cô nhìn xuống dưới không nghĩ lại nhìn thấy cảnh tượng bắt mắt.
Kim Taehyung một thân tây trang lịch lãm đứng ở giữa vườn hoa Sơn Trà đỏ rực, xung quanh đám vệ sĩ và người hầu cung kính cúi chào anh ta, không dám ngẩng mặt lên, một cảnh tượng đúng nghĩa là phô trương thanh thế.
Lee Min Hyun lần đầu tiên được nhìn thấy uy thế của một đại thiếu gia, thật sự mà nói tâm tình của cô có chút không thoải mái, cô trước giờ sống trong thế giới của người thường quen rồi, bước vào thế giới này cô không người thân thích, lại bị người nhắm vào ngày ngày lo trước lo sau, còn phải tính toán sống như thế nào quả là vô cùng mệt mỏi.
Lại nói làm sao cô lại có thể xuyên đến nơi này chứ? Chuyện này cũng quá ly kỳ, cô không muốn làm nhân vật chính đâu.
Không đúng, cô hiện tại đang là nhân vật phụ, tương lai sẽ bị nhân vật chính lẫn nhân vật qua đường chèn ép, vùi dập, không cho cô con đường sống.
Nói chi đâu xa, trong căn biệt thự này không biết có bao nhân vật muốn cô chết đâu.
Trong thế giới này, nhân vật chính làm cái gì cũng đúng, nhân vật phụ chỉ làm nền để nam nữ chính phát uy, hiện tại cô chỉ mới gặp nam phụ phản diện mà đã chết lên chết xuống rồi, tương lai nếu gặp nam nữ chính không biết sẽ thế nào đây?
Kim Taehyung đi đến nửa đường lại nhạy cảm phát hiện có người phía sau đang nhìn mình, anh theo phản xạ quay người lại hướng mắt lên trên.
Bất chợt hai người bắt gặp ánh mắt của nhau, Lee Min Hyun hơi giật mình, ánh mắt của Kim Taehyung sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can người ta. Thế nhưng cô cũng không tránh đi ánh mắt ấy, trực tiếp đối diện với anh, khí thế cũng không thua kém.
Kim Taehyung lại bỗng nhiên nở nụ cười, một nụ cười vô cùng rạng rỡ, rạng rỡ đến nỗi trái tim cô chợt run lên một cái.
Đừng hiểu nhầm, đây khẳng định không phải rung động, trong mắt người khác có lẽ đây là nụ cười tỏa nắng như trong tiểu thuyết viết nhưng trong mắt Lee Min Hyun nụ cười này lại có điềm, mà điềm gì cô cũng không thể nói rõ.
Người đàn ông này thật sự quá nguy hiểm.
Kim Taehyung cũng không cười lâu, trong vòng ba giây đã thu hồi lại nụ cười quay người lại đi thẳng về phía trước.
"Điều tra thế nào rồi?" Vừa đi ra đến cổng Kim Taehyung liền hỏi Daejeon.
"Thưa thiếu gia, ban đầu điều tra có thể xác định Oh Min Hyun không liên quan gì đến người kia." Daejeon trả lời.
"Vậy còn võ công thì sao?" Kim Taehyung hỏi tiếp.
"Lúc trước Oh Min Hyun là một tiểu thư không đụng chạm bất cứ chuyện gì, chuyện học võ càng không, tôi cũng biết vì sao cô ta lại có võ nhưng có thể khẳng định cô ta chưa từng học qua." Daejeon ngập ngừng nói, quả thật ông ta cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, đang yên đang lành tại sao Oh Min Hyun lại có võ, lần trước bị cô đánh vết thương bây giờ vẫn còn nhói nhói khiến ông ta bắt đầu ghi thù cô.
"Không học võ lại có thể sử dụng võ, ông đang kể chuyện huyền huyễn cho tôi nghe sao?" Kim Taehyung cười nhạt một tiếng.
"Thiếu gia, cái này..." Daejeon nghẹn lời không nói được câu gì, ông ta cũng tìm hiểu kỹ lắm rồi, thật sự Oh Min Hyun không hề học võ.
Kim Taehyung đến trước chiếc xe BMW, lập tức có người mở cửa xe cung kính nói: "Thiếu gia."
Kim Taehyung cũng chưa lên mà lành lạnh nói: "Thử cô ta một chút."
"Tôi biết rồi, thiếu gia." Daejeon có chút đổ mồ hôi hột.
Đợi Kim Taehyung đi rồi Daejeon thở hắt ra một hơi, ông ta đi vào trong theo bản năng nhìn lên lầu ba.
Người đã không còn.
Thần sắc của ông ta ngưng đọng lại, không thể không nói người phụ nữ này thật khiến người ta đau đáu.
Đột nhiên trong đầu ông ta lóe lên cái gì đó lại lấy điện thoại ra gọi một cuộc, bên kia truyền đến giọng nói của một cô gái trẻ: "Alo, quản gia Dae, ông gọi tôi có chuyện gì?"
"À, cô Areum, cũng không có gì, chỉ là gần đây không thấy cô đến chơi bà Jeju có chút nhớ mong cô, bà ấy lại tâm cao khí ngạo ngại không gọi điện đến liền kêu tôi hỏi thăm ấy mà." Daejeon nói dối không chút đỏ mặt.
Bên kia cô gái nghe vậy lại hoan hỷ nói: "Đã làm phiền Jeju thương nhớ rồi, cuối tuần cháu đến, cháu đang du lịch bên Canada chưa thể về ngay được."
"Được, cuối tuần cô đến sớm một chút." Daejeon còn đặc biệt căn dặn.
"Cháu biết rồi."
Hai người cúp máy Daejeon lại nở nụ cười quỷ dị quen thuộc, không thể điều tra ông đây còn không thể dò xét sao?
Hai ngày sau Lee Min Hyun cũng cảm thấy khỏe hơn, Jeju thấy vậy liền kêu cô ra sau vườn nhổ cỏ, không cho cô nghỉ thêm một giây nào nữa.
Lee Min Hyun cũng không từ chối, mấy ngày nằm trong phòng cô lại tìm hiểu thêm được một số chuyện của thân thể này, đồng thời cũng tìm thấy điện thoại của cô ta trong ngăn tủ kéo.
Cô kiểm tra một hồi trong máy chỉ lưu vài số của người nhà họ Oh cùng mẹ của cô ta, ngoài ra không có số bạn bè hay người ngoài nào, thậm chí cũng chẳng thấy số của Kim Taehyung.
Facebook, zalo cũng không có bao nhiêu bạn, hình như từ ngày Oh Min Hyun gả cho Kim Taehyung đã không còn ai chơi thân với cô ta nữa, trong lịch sử danh bạ, người liên lạc mới nhất cũng chỉ có mẹ của cô ta.
Cô gái này thời gian qua không biết đã sống thế nào, Lee Min Hyun có chút cảm thản cho cô ta và bản thân.
Sau khi nhổ cỏ xong cô còn tưởng được nghỉ ngơi, ai dè tên quản gia kia còn sai bảo cô dọn dẹp tầng hai của căn biệt thự, còn dọn từ trong ra ngoài, không được sót chỗ nào.
Hai tên vệ sĩ cứ theo sát cô chăm chăm nhìn làm Lee Min Hyun nhịn không được nữa tức tối nói: "Các anh đứng bên ngoài là được rồi, có cần thiết phải theo sau tôi như vậy không?"
Quản gia đã nói rồi, chúng tôi không thể tách cô nửa bước." Một người nghiêm túc nói.
Lee Min Hyun ngẩng mắt nhìn trời, đúng là không biết phải làm sao với hai người đàn ông này, nếu có thể cô thật muốn đá bay bọn họ ra ngoài, nói thế nào cô cũng đâu phải là tù nhân, cho dù là tù nhân cũng không bị giám sát đến mức này.
Lee Min Hyun hít sâu một hơi, bỏ đi, sau chuyện vừa rồi cô nên an phận một chút.
Mang một thân mệt mỏi làm việc đến gần bảy giờ tối Lee Min Hyun cuối cùng cũng dọn dẹp xong lầu hai. Lúc Daejeon lên kiểm tra lại liếc mắt nhìn cô một cái, từ đâu mà một người không biết làm cái gì bỗng nhiên lại làm được tất cả, điều này không phải quá phi lý sao?
Ông ta còn nghĩ mình chuẩn bị được trừng phạt Oh Min Hyun, nghe tiếng cầu xin của cô ta không ngờ cô ta đã làm xong mọi yêu cầu ông đặt ra, đúng là ngoài dự liệu.
Ánh mắt Daejeon nhìn cô đầy ngờ vực, Lee Min Hyun bỏ qua ánh mắt này, ngáp một cái nói: "Xong rồi chứ, tôi có thể nghỉ ngơi chưa?"
"Nghỉ ngơi? Thiếu phu nhân nghĩ cũng đơn giản quá rồi cô còn phải dọn sân thượng phía trên."
Ông ta muốn xem Oh Min Hyun này có thể làm được đến đâu, đồng thời cũng muốn thăm dò một chút.
Lee Min Hyun nhìn qua đồng hồ không vui nói: "Đã quá bảy giờ rồi, ông còn muốn tôi làm tiếp sao? Tôi mệt rồi, không làm."
"Cô nghĩ nói không sẽ được sao?" Daejeon cười lạnh.
"Quản gia, muốn ép người cũng phải có chừng mực, tôi không đánh lại Kim Taehyung nhưng ông và đám người này, tôi dư sống chống trả đấy, ông suy nghĩ cho cẩn thận." Lee Min Hyun buông lời cảnh cáo, cô cảm thấy mình nên có chút uy, nếu không sau này sẽ bị hành hạ đến chết.
Không nghĩ cô còn có thể nói ra lời đe dọa này, Daejeon cũng không kém cạnh: "Lẽ nào cô đã quên trừng phạt của thiếu gia muốn nếm thử Băng Hỏa Thủy sao?"
"Băng Hỏa Thủy là cái gì?" Lee Min Hyun nghe cái tên lạ bèn hỏi.
"Đúng là quý nhân hay quên, lẽ nào thiếu phu nhân muốn thử hồ nước dưới tầng hầm thêm lần nữa?" Daejeon tốt bụng nhắc nhở.
Lee Min Hyun nghĩ lại tình cảnh ngày đó mình bị ngâm trong hai dòng nước nóng lạnh chợt ngộ ra Băng Hỏa Thủy là tên của cái hồ đó, đúng là có ý tứ, mặc dù cô bây giờ vẫn cảm thấy lạnh lẽo nhưng thản nhiên nói: "Lấy một cái hồ ra dọa tôi, quản gia này, tôi phải nói điều này, trước nay tôi rất ghét người nào đe dọa mình, trước khi tôi bị ném xuống hồ lần nữa ông có muốn thử lại cảm giác ngày hôm đó không? Hôm đó tôi còn ra tay nhẹ lắm."
Lần này đến lượt Daejeon run lên một cái, nghĩ đến lại cảm thấy căm tức, ông ta lại nhớ đến nhiệm vụ của mình nên nhẫn nhịn hỏi: "Thiếu phu nhân từ khi nào lại biết những chiêu thức nguy hiểm chết người đó? Lẽ nào cô thực sự là gián điệp gài đến bên cạnh thiếu gia, nếu vậy thì cô chờ lãnh nhận hậu quả đi thôi."
"Ha, giám điệp à? Ông nói xem có gián điệp nào thảm như tôi không? Nói tôi là osin thì đúng hơn." Lee Min Hyun mỉa mai, chẳng quan tâm đến lời chất vấn của ông ta.
"Cô đừng đổi chủ đề, mau nói cô học võ ở đâu?" Daejeon nhe răng hỏi.
Lee Min Hyun lại chỉ nói ra mấy chữ: "Tôi nói ông cũng không biết."
"Thiếu phu nhân, cô nên thành thật chút, đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh." Daejeon có chút thiếu kiên nhẫn.
"Tôi rất thành thật, quản gia này, nếu không còn chuyện gì nữa tôi về phòng đây." Lee Min Hyun lười cãi tay đôi với ông ta liền lướt người muốn quay về phòng.
Thế nhưng nào có đơn giản như vậy, Daejeon lập tức ra lệnh: "Bắt lấy cô ta."
Hai tên vệ sĩ đi lên muốn đưa tay chạm vào người Lee Min Hyun nhưng rất nhanh bị cô tránh né.
Bọn họ vồ hụt liền tiếp tục tấn công, ra vài đòn đầu tiên, thân thủ cũng nhanh không kém.
Lee Min Hyun cau mày phản công, chế trụ từng chiêu một của đối phương. Hai vệ sĩ này phối hợp vô cùng ăn ý, ra đòn cũng quyết liệt lại chẳng đụng được một ngón tay của cô, bọn họ nảy sinh tức giận, tốc chiến tốc thắng, hai người hai bên tiến thẳng về phía cô.
Lee Min Hyun cũng không muốn dây dưa, trái phải cô đều có công kích nhưng cô lại chỉ cười một tiếng, lúc bọn họ sắp đến gần lại nhẹ nhàng ưỡn người ra phía sau.
Kết quả hai người đàn ông không hẹn mà va chạm nhau, bọn họ mỗi người một cú đấm mà lực lượng cũng không nhỏ thành ra cả hai vừa tiếp xúc chưa được liền kêu lên chói tai rồi ngã lăn ra đất.
Lúc này cô mới trở về tư thế ban đầu nhìn hai gã đàn ông sõng soài dưới đất, không khỏi chế giễu: "Các anh ấy à, cần luyện thêm một chút nữa, ra tay còn kém lắm."
Sau đó cô cũng đối diện với Daejeon hỏi: "Còn ông thì sao, muốn nếm chút tư vị cuối ngày không?"
"Cô, cô đừng có mà làm càn." Daejeon lên giọng cảnh cáo.
"Tôi chẳng làm càn, ai đụng tôi tôi sẽ trả lại, quản gia Dae, xin ông nhớ cho, không phải chỉ có mình ông mới biết cảnh cáo người khác được đâu." Lee Min Hyun lạnh giọng nói, sau đó lướt qua người ông ta rời đi.
Daejeon chỉ muốn thử Lee Min Hyun một chút ông ta cũng không muốn làm lớn chuyện, công phu của người phụ nữ này ông ta cũng đã nếm qua, không thể sánh bằng thiếu gia nhưng phải hơn hẳn đám vệ sĩ kia.
Lee Min Hyun một mạch đi về phòng không bị ai ngăn cản, lúc đi ra cô còn nhìn thấy mấy người hầu núp sau cửa hóng chuyện, cô liếc mắt một cái bọn họ liền sợ hãi rụt sau cảnh cửa, hiển nhiên ai nấy đều đã chứng kiến cảnh cô đánh hai tên vệ sĩ ra sao.
Sống ở đây cô chẳng có gì đảm bảo cho bản thân cũng chỉ có một thân công phu này thôi, nếu không thể dùng được nữa thì có khác nào phế vật mặc người dày vò.
"Cô ta, cô ta thật ghê gớm." Một người hầu lên tiếng nói.
"Hừm, cô sợ sao, chỉ chút công phu mèo cào mà thôi, chẳng nhằm nhò gì." Eun sẵng giọng nói, thế nhưng trong lòng cũng có chút đề phòng.
Cuối tuần, biệt thự Hoa Sơn Trà lại đón tiếp một vị khách quý, người này là một cô gái có vóc dáng thon gọn, xinh đẹp, khuôn mặt trắng trẻo rạng rỡ nụ cười.
Cô ta vừa đến tất cả người làm đều cúi đầu chào một tiếng: "Areum tiểu thư."
Cô gái vô cùng hưởng thụ cảm giác được người tiếp đón nồng nhiệt như này, hài lòng nói: "Tốt lắm, anh Kim đâu rồi?"
"Thưa tiểu thư, thiếu gia đang trong phòng làm việc, có căn dặn mọi người không ai được làm phiền cậu ấy." .
"Ây da, anh Kim thật siêng năng, cuối tuần rồi còn làm việc sao, thế còn quản gia và Jeju ở đâu?" Cô gái cảm thán một câu lại hỏi sang người khác.
"Bọn họ một người ở cùng thiếu gia, một người ở ngoài vườn hoa sơn trà." Người hầu lên tiếng trả lời.
"Vậy sao." Cô gái có điều ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Còn Oh Min Hyun, cô ta đang làm cái gì?"
"Dạ, Oh Min Hyun cũng ở vườn hoa nhổ cỏ." Người hầu nhanh nhảu nói.
"Nhổ cỏ à? Cô ta cũng nhổ cỏ sao? Hơn tháng không gặp để tôi xem cô ta tiến triển thế nào." Dứt lời cô gái nhằm vườn hoa đi tới.
Đám người hầu thấy vậy có người liền đi theo cô gái, bọn họ biết sắp có kịch hay để xem rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com