Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3. Lý Ngọc

Hôm nay không cẩu huyết nha, lại chiếc fic ngọt sâu răng tới rồi ạ =)), các bạn hãy tự thôi miên rằng hai anh giai hổ báo cũng có thể ngọt ngào với nhau khi yêu đi ạ =))

"Vậy là ông đến tìm tôi trực tiếp luôn à?" Lý Văn Tốn nheo mắt, bộ dáng mang vẻ tôi không muốn cái thế giới này nó yên bình.

Anh ta đứng sát gần bên Giản Tùy Anh và nói, "Nhưng Thiệu Quần lát mà hỏi, thì sao tôi giấu được".

"Nếu Thiệu Quần hỏi ông, ông chỉ cần đáp lại không biết là xong!" Giản Tùy Anh nhấc lông mày lên.

"À, ông còn dám nói đấy, lúc nhỏ ông luôn là đứa nghe lời Thiệu Quần nhất đấy."

"Vậy ông sao lại luôn nghe theo lời anh trai ông như vậy?"

"......."

Lý Văn Tốn thấy Giản Tùy Anh ôm gối nằm trên sô pha, thở dài, ngồi thẳng dậy giải thích với Giản Tùy Anh: "Vừa rồi Thiệu Quần không nói với ông sao? Rõ ràng đều vì muốn tốt cho ông, ông không nghĩ vậy sao?"

Giản Tùy Anh bĩu môi: "Tôi không muốn anh ấy coi tôi như một đứa trẻ. Tôi là một người đàn ông trưởng thành, không có lý do gì để trốn tránh và phụ thuộc vào anh ấy như thế. Tôi mong muốn mình song hành đứng bên cạnh anh ấy, không chỉ đơn giản là một kẻ chỉ biết nhờ vả."

Ít nhất trong trái tim của Giản Tùy Anh, tình yêu chưa bao giờ là sự ban tặng và sự nuông chiều vô điều kiện từ một phía, mà là hai con người luôn cùng sát cánh bên nhau, chung tay vượt qua mọi khó khăn. Tình yêu luôn là sự bao dung, sự hòa quyện giữa những điểm mạnh mẽ và yếu đuối của hai người.

Giản Tùy Anh nhớ lại dáng vẻ của bố khi gặp mình hôm nay. Cậu định đi họp cổ đông và không dự định ở lại lâu. Cậu không gọi điện thoại cho Giản Đông Viễn và khi vào phòng, ông ta đã hỏi: "Mày đang làm gì vậy?"

Lửa giận bốc lên, "Tại sao mày lại thiếu lễ phép như vậy?" Giản Tùy Anh chưa kịp trả lời, ông ta đã tiếp tục: "Mày và gia đình Thiệu đang làm cái gì? Làm sao mày có thể hợp tác với người ngoài để ức hiếp em trai mày như vậy? Việc mẹ mày là tao làm không tốt, nhưng khi tao chết đi tao vẫn để công ty lại cho mày cơ mà?"

"Vậy còn Giản Tùy Lâm thì sao?"

"Mày không cần quan tâm. Tao sẽ cấp một số tiền và một căn nhà cho dì của mày và Tùy Lâm, đủ để họ sống thoải mái." Giản Đông Viễn không muốn nói thêm.

"Ồ, tôi hiểu rồi. Ông có thể công khai đưa tiểu tam và con trai bà ta vào nhà sau khi mẹ tôi qua đời, cho họ tiền và tạo điều kiện cho cuộc sống tốt đẹp của họ. Ông sẽ cảm thấy rằng mình đã làm tất cả những gì có thể rồi đúng không? Sau đó, ông sẽ cảm thấy mình có lỗi với tôi, và vì thế ông quyết giao công ty cho tôi, để rồi ông thấy mình đã trả đủ cho mẹ con tôi, thấy mình không còn nợ ai nữa, phải không?"

Giản Tùy Anh từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, "Cái gì khác tôi không quan tâm, cái gì của tôi đều là của tôi. Ông không cần giả vờ làm điều tốt cho tôi. Ông nghĩ mình không nợ ai là chuyện của ông, nhưng với tôi, ông mãi mãi nợ mẹ tôi."

Hét xong, cậu không thèm để ý đến vẻ mặt của Giản Đông Viễn mà đi thẳng ra ngoài, cậu đi rất nhanh, suýt chút nữa đụng phải Triệu Nghiên vừa mới đi mua sắm về. Triệu Nghiên cười với cậu: "Tùy Anh đến rồi! à" Giản Tùy Anh vội vàng rời đi, phớt lờ cô ta và lái xe đến công ty. Cậu nghe thấy rất nhiều lời tranh cãi ở cửa phòng họp, sau đó liền bị Thiệu Quần nhìn thấy.

Lý Văn Tốn không biết Giản Tùy Anh đang suy nghĩ gì, liền ngả người xuống ghế sô pha, "Ông đang nghĩ gì thì cũng nên nói cho Thiệu Quần biết, việc lớn như này ông còn biết nói với tôi, mà sao cứ bắt nó đoán mò."

Giản Tùy Anh cầm di động lên muốn gọi cho Thiệu Quần, không biết từ lúc nào mà thấy Thiệu Quần đã tự ý đổi tên chính mình thành "Chồng Yêu" trong di động của cậu. Cậu tức giận đến suýt đánh rơi di động.

Vừa định đổi lại tên, điện thoại lại vang lên, người gọi hiển thị là "Bảo bối tâm can Tiểu Ngọc Ngọc". Giản Tùy Anh không bắt máy ngay mà âm thầm chuyển tên thành "Lý Ngọc" sau khi cuộc gọi kết thúc.

Lý Văn Tốn sáng sớm đã dậy mở cửa cho Thiệu Quần, anh nhún vai, "Vẫn đang ngủ trong phòng khách, mãi mới về nước gặp nhau rồi thì tụi mày đừng có làm loạn lên nữa."

Thiệu Quần gật đầu, "Tao đi gặp em ấy." Lý Văn Tốn hờ hững phất phất tay, trở về phòng ngủ.

Giản Tùy Anh đang ngủ mê man, ngẩng đầu nhìn thấy Thiệu Quần, còn tưởng là đang ở trong mộng "Ca ca?", hai tay nhấc lên tính để Thiệu Quần ôm lấy mình, thì đột nhiên ý thức quay lại rõ ràng hơn.

"Anh muốn làm cái gì?", Giản Tùy Anh ngồi dậy thu tay lại. Cậu vốn muốn giọng mình mang tính quở trách, nhưng do vừa ngủ dậy, cổ họng vẫn chưa thông suốt nên giọng nói trở nên dinh dính, như đang cào nhẹ vào trái tim Thiệu Quần, khiến lòng anh trở nên mềm nhũn.

"Muốn xin lỗi baby của anh". Thiệu Quần xoa nhẹ mái tóc rối vì ngủ của Giản Tùy Anh.

Giản Tùy Anh lắc đầu, kéo tay Thiệu Quần ra khỏi tóc mình. "Anh thì có lỗi gì mà phải xin chứ?", cậu cố tình chọc Thiệu Quần.

Thiệu Quần nghiêm túc suy nghĩ, "Chuyện gì cũng không nên giấu em, sau này có chuyện gì chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc và giải quyết."

Thiệu Quần ôm chặt Giản Tùy Anh vào lòng, để cằm tựa trên vai cậu, ghé sát vào tai Giản Tùy Anh khẽ nói: "Không nên rời đi mà không nói rõ ràng với em, không nên để Tùy Anh của anh một mình cô đơn ở đây, không nên để Tùy Anh phải tự trưởng thành trong đơn độc. Anh trước đây luôn muốn em có thể tùy ý lựa chọn sống theo ý mình, thấy em trưởng thành mạnh mẽ tài giỏi như này, anh rất mừng".

"Nhưng anh vẫn thực sự không an tâm, nên anh muốn mình có thể ở bên em".

Giản Tùy Anh trầm mặc một lúc, ngón tay nhẹ xoa lên mu bàn tay Thiệu Quần, trầm giọng hỏi: "Vậy chúng ta là gì..."

Thiệu Quần lập tức nắm tay Giản Tùy Anh, "Em có muốn thử ở bên anh không? Nếu em muốn kết hôn, chúng ta sẽ ra nước ngoài kết hôn. Còn nếu em không muốn kết hôn, thì chúng ta cứ thế yêu nhau cả đời cũng được".

"Vậy anh có thương em không?" Giản Tùy Anh cố tình trêu chọc Thiệu Quần.

"Thương bao nhiêu cũng không đủ, đời này anh chỉ cần em thôi." Thiệu Quần bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tùy Anh.

"Được thôi." Giản Tùy Anh khóe mắt cong lên ý cười, lông mi cong lên, Thiệu Quần nhẫn nhịn nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cậu, cố lén hôn lên một cái.

Vài ngày sau, Lý Ngọc gặp Giản Tùy Anh vào một buổi chiều, nhưng Giản Tùy Anh không chỉ đi một mình mà còn đi cùng một người đàn ông cao lớn khác, đến khi họ đến gần, Lý Ngọc mới nhận ra đó là Thiệu Quần - thiếu gia nhà họ Thiệu quyền lực. Lý Ngọc đã từng nghe tới tên anh ta.

Lý Ngọc chào trước: "Anh Giản, anh Thiệu." Thiệu Quần gật đầu đáp lại, trong khi đó Lý Ngọc không thể rời mắt khỏi Giản Tùy Anh từ lúc anh xuất hiện. Giản Tùy Anh nhận ra ánh mắt đó và cười đáp lại Lý Ngọc.

Thiệu Quần bắt đầu đặt món và hỏi Giản Tùy Anh muốn gì thêm. Giản Tùy Anh nhìn menu mà không muốn ăn gì cả. Ngẩng đầu lên thấy vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào mình liền nói: "Thấy mình có lỗi với tôi à?"

Lý Ngọc ngỡ ngàng "Vâng".

Giản Tùy Anh đáp lại: "Nói ra cũng không có ích gì. Khi suy nghĩ lại, tôi hối tiếc mình không đánh cho cậu một trận." Lý Ngọc giơ tay định tự tát mình nhưng lại bị Giản Tùy Anh nắm lấy.

Trong tình huống bế tắc này, Thiệu Quần đứng lên "Cửa hàng này không có Tôm Càng cay, anh ra ngoài mua cho em." Anh gật đầu với Lý Ngọc, rồi cầm áo khoác bước ra khỏi nhà hàng.

Giản Tùy Anh hiểu rằng Thiệu Quần muốn để cho hai người có không gian riêng để giải quyết vấn đề và cảm thấy ấm lòng vì điều đó. Buông tay Lý Ngọc ra và nói: "Cậu hãy cố gắng học tập chăm chỉ, đừng để cha và anh mình lo lắng nữa, Tiểu Lý Tử."

Lý Ngọc nghẹn ngào: "Anh Giản, em đã làm sai và có lỗi với anh, nhưng anh một cơ hội bù đắp cũng không cho em. Xin anh nghe em giải thích về chuyện giữa em và Giản Tùy Lâm." Lý Ngọc thực sự hối tiếc. Hôm nay, khi nhìn thấy Thiệu Quần ở bên cạnh Giản Tùy Anh, cậu đã thực sự hoảng sợ rồi, cậu cảm thấy mình lần này sắp mất đi Giản Tùy Anh thật rồi.

"Tiểu Lý Tử, hãy bình tĩnh. Tôi không trách cậu. Nhưng hiện tại, chúng ta thật sự không phù hợp với nhau. Cậu không phải luôn ghét tôi sao? Ngay từ đầu tôi đã luôn mặt dày trêu ghẹo cậu, cậu dù nhỏ tuổi hơn tôi nhưng tôi cũng không đáng làm anh cậu".

Giản Tùy Anh nhìn mắt Lý Ngọc, sau đó nói: "Tất cả đều là sai lầm, giờ hãy để nó qua đi. Lý Ngọc, chúng ta sẽ ổn trong tương lai."

Lý Ngọc căng thẳng, hai tay đút túi quần, ngón tay cầm chặt hộp nhỏ vuông trong túi. Trong hộp đó là cặp nhẫn mà Giản Tùy Anh đã đặt riêng cho hai người. Nhưng cậu không lấy ra, việc làm đó giống như cố tình làm khó Giản Tùy Anh. Cậu biết rằng, khi Giản Tùy Anh nói mình không quan tâm nữa, điều đó có nghĩa mọi việc kết thúc thật rồi.

Sau khi bữa ăn kết thúc, Thiệu Quần vẫn chưa quay lại. Trước khi rời đi, Lý Ngọc kéo tay Giản Tùy Anh lại và nói: "Anh giản, thật xin lỗi. Và... cảm ơn anh. Anh Giản, anh đánh em đi."

Giản Tùy Anh nâng tay lên, vỗ vai Lý Ngọc nhưng cậu ấy vẫn không chịu buông tay. Giản Tùy Anh nhận ra rằng Lý Ngọc nhất định sẽ không chịu buông tay mình, vì vậy yêu cầu cậu nhắm mắt lại. Lý Ngọc nghĩ rằng Giản Tùy Anh sẽ đánh mình, nhưng thay vào đó, anh chỉ đẩy nhẹ vai cậu, cười và rời đi. Giản Tùy Anh nói nếu cần giúp đỡ, có thể tìm đến anh ấy hoặc anh Thiệu. Lý Ngọc nhìn theo bóng lưng của anh, trong ký ức của cậu, người đàn ông đó luôn đi theo chòng ghẹo cậu. Vậy mà cuối cùng, anh ấy đã ra đi. Trong con mắt của Lý Ngọc, có rơi nước mắt hay không, không ai biết chắc.

Thật ra, Giản Tùy Anh vẫn còn đói. Trong tâm trí, hương vị của nhà hàng Pháp sang trọng đó không thể sánh bằng một bát tôm càng cau. Ngay khi ra khỏi nhà hàng, cậu tìm xe của Thiệu Quần và thấy anh đang dựa vào xe hút thuốc.

Cậu vội vàng đi đến gần và nói: "Này, tôm càng của em đâu!" Thiệu Quần thấy cậu đang tới gần lại, liền tắt điếu thuốc và nói: "Mời thiếu gia vào trong xe".

Sau đó, anh liếc nhìn Giản Tùy Anh và nói: "Nếu em mà còn không chịu ra nữa thì tôm lạnh hết đó".

Giản Tùy Anh vui vẻ bắt đầu đeo găng tay chuẩn bị ăn món tôm yêu thích: "Thiệu tổng ghen sao?". Cậu không hiểu tại sao rõ ràng Thiệu Quần không muốn mình ở một mình với Lý Ngọc, vậy mà còn giả bộ hiên ngang đi ra ngoài cho hai người không gian riêng.

Thiệu Quần một tay lái xe, vươn tay kia búng vào trán Giản Tùy Anh "Em hư lắm".

Thiệu Quần ban đầu muốn xử Lý Ngọc, cho cậu ta biết thế nào là tận cùng khổ sở. Nhưng Giản Tùy Anh đã đánh hơi được ý định đó và nhanh chóng ngăn chặn Thiệu Quần. Cậu nói rằng cậu thực sự ổn rồi, một người đàn ông xuất sắc tuyệt vời như Giản Tùy Anh việc gì phải đi tính sổ với một đứa nhóc chứ. Thiệu Quần sau đó nghĩ rằng dù sao mình cũng quay lại rồi, sau này còn ai dám động vào Giản Tùy Anh nữa chứ. Liền tự cười và đáp ứng người yêu của mình.

__________________________________________________________________

Fic này nhẹ nhàng soft lắmmmm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com