Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

150Thiên Khải Ám Dũng

Thiên Khải Thành.

Xe ngựa có nóc màu vàng xung quanh có quân đội vây quanh chậm rãi tiến vào hoàng thành, là một chi xảy ra bất ngờ quân đội, cửa thành Đô thống trước cũng không có được nửa điểm tin tức, nhưng hắn vẫn mang binh lính cung kính đứng ở hai bên cửa thành , cung thuận nghênh đón đoàn người chưa tới trăm người binh

Chỉ vì  trong tay bọn họ có xăm một con đại phong thần điểu màu vàng

Đại phong thần điểu , từng là gia huy của một thế gia , sau này, trở thành biểu tượng của cả phía Bắc . Thế gia này, họ Tiêu. Cho nên người có tư cách xăm đại phong thần điểu, chỉ có con em hoàng thất

"Gần đây có vị Vương gia muốn tới kinh sao?" Phó Đô thống của cửa thành nhỏ giọng hỏi.

Đô thống nhìn xa xa , bỗng nhiên thần sắc một bên: "Hẳn không phải là đất phong vương, đầu lĩnh sĩ quan kia, có thể là đại nội dũng sĩ Thượng úy Lê Trường Thanh?"

Phó Đô thống nhìn kỹ một cái sau đó cả kinh nói: "Đúng thật !"

"Không thể nào!" Đô thống lắc đầu nói, "Ngày hôm trước mới nhận được  lệnh, Thánh thượng hồi kinh, ít nhất là bảy ngày sau!  Lê Trường Thanh,  cho tới bây giờ không rời Thánh thượng !"

Hai người đang trò chuyện , kia dũng sĩ Thượng úy Lê Trường Thanh đã mang cả tiểu đội cùng chiếc xe ngựa kim đỉnh chậm rãi vào thành . Đô thống chỉ nhìn một cái, liền không do dự chút nào, dẫn đầu quỳ xuống.

"Cung nghênh Thánh thượng hồi kinh!"

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Tất cả binh buông xuống trường thương cầm trong tay , thành hàng quỳ lập, hô lớn: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn tuế!"

Không chỉ Lê Trường Thanh, trăm tên dũng sĩ kia. Trước mỗi vai người binh sĩ cũng thêu một con hổ thủ, chỉ có tả hữu hộ vệ Minh Đức Đế tả mới có huy hiệu như vậy , nghe nói Minh Đức Đế năm đó gửi trăm thiệp mời binh sĩ mới phá đường tới trước đại điện kia, hôm nay những binh sĩ kia đều đã già rồi, nhưng con cháu họ nhận lấy những đao kiếm kia, trở thành binh sĩ tùy thân mới của Minh Đức Đế. Minh Đức Đế liền ban chức hổ giáp, dũng sĩ cho bọn họ, cùng cấp quan với  du kỵ tướng quân.

Lê Trường Thanh lập tức, đem ánh mắt nhìn xuyên qua những binh sĩ đang quỳ lạy trước cửa thành , nhìn người cưỡi ngựa tới xa xa kia.

Người này mặc một kim y trường bào, khuôn mặt tinh xảo  hoa mỹ quý giá nói không nên lời, tuy rằng nhìn ra được là một người nam tử, nhưng so sánh với nữ tử bình thường , càng muốn kinh diễm hơn vài phần. Nhưng  nhìn qua chú là một nam tử nhu nhược thon gầy , bên hông treo một thanh trường đao. Bắc Ly chuộng kiếm, nam quyết thiện đao. Ở Bắc Ly, người dùng đao rất ít, nhưng bên hông nam tử này treo trường đao

Đây là một nam nhân quá mức đặc biệt , thế cho nên tất cả mọi người liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của hắn.

Có người kêu hắn là kim y hầu, bởi vì hắn mặc kim y trường bào, quý phái như vương hầu.

“Lan Nguyệt Hầu.” Lê trường thanh thấp giọng nói nhỏ.

Nhưng đây mới là danh hiệu của hắn. Lan sinh u cốc không người thức, thiên tử không tiếng động chuyển nguyệt bàn. Lan Nguyệt Hầu, là danh hiệu Minh Đức Đế ban cho. Cũng là huynh đệ của Minh Đức Đế hiện giờ còn sót lại ở ngoài Thiên Khải , là thập nhị vương tử năm đó, Tiêu Nguyệt Ly. Phía sau Lan Nguyệt Hầu , cũng không có quá nhiều tùy hầu quý tộc, chỉ có vài tên binh sị thân cận bên người đi theo một bên. Nhân duyên của Lan Nguyệt Hầu ở toàn bộ Thiên Khải đều phi thường hảo, đều không có tranh chấp với thế lực nào, nhưng , nếu thực sự có người nếu muốn ám sát Lan Nguyệt Hầu, như vậy trường đao trong tay hắn , sẽ trở thành ác mộng của người này

“Thần đệ cung nghênh thánh thượng hồi kinh.”

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Lan Nguyệt Hầu ngồi trên lưng ngựa, thanh âm lười biếng , tựa hồ cũng không có nửa phần tôn kính. Cầm đao lên điện, gặp vua không chào, cả đương triều Bắc Ly , chỉ có mỗi một người này.

Xe ngựa kia từ từ đi về phía trước, xuyên qua binh lính đang quỳ lạy ở cửa thành , Lê Trường Thanh dẫn theo trăm tên dũng sĩ theo sát sau đó

“Vất vả.” Thời điểm xe ngựa đi qua cửa thành ,  đô thống nghe được bên trong kiệu truyền đến một thanh âm thật thấp, sửng sốt mới phản ứng lại , thời điểm vội vàng chuẩn bị hô to “Tạ thánh thượng” , xe ngựa đã đi qua, đi tới trước mặt Lan Nguyệt Hầu

Lan Nguyệt Hầu như cũ xuống ngựa không quỳ, lười biếng mà cười. Thiên tử cho phép ngươi diện thánh không quỳ là một chuyện, ngươi thật sự không quỳ lại là một chuyện khác, chính là Lan Nguyệt Hầu cố tình cậy sủng mà kiêu, cho nên tuy rằng ở Thiên Khải nhân duyên rất tốt, nhưng  lại bị văn võ đại thần cho rằng tính tình không đủ trầm ổn, khó trọng dụng. Nhưng Lan Nguyệt Hầu vẫn luôn bị cho rằng khó trọng dụng, chỉ được phong hầu gia ,  chưa từng được phong vương , khi Minh Đức Đế đi Tây Vực, trong khoảng thời gian này, đã đảm nhiệm giám quốc chức, là một chức  trên vạn người dưới một người.
“Đi bạch vương phủ.” Bên trong kiệu truyền đến một thanh âm trầm thấp

“Tuân mệnh.” Lan Nguyệt Hầu quay đầu ngựa lại, bỗng nhiên đột nhiên vung roi ngựa,  thẳng đến bạch vương phủ mà đi, xe ngựa kim đỉnh chạy theo sau đó. Thế xe nhanh như chớp này, không giống đi thăm nhi tử, ngược lại giống đi ra chiến trường hơn. Bất quá chỉ sau một nén nhang , đại đội cũng đã chạy tới cửa bạch vương phủ .

Tổng quản Bạch vương phủ  run rẩy mà chạy ra quỳ xuống: “Không biết thánh thượng giá lâm, mong ngài thứ tội!”

“Sùng nhi đâu?” Lan Nguyệt Hầu giục ngựa về phía trước, hỏi.

“Vương gia bị bệnh, hiện tại còn ở trong phòng nghỉ ngơi.” Tổng quản nơm nớp lo sợ mà đáp.

Lan Nguyệt Hầu quay đầu lại, nhìn xe ngựa. Bên trong xe ngựa Minh Đức Đế trầm mặc , rốt cuộc xốc màn lên, từ phía trên đi xuống. Chỉ thấy khuôn mặt Minh Đức Đế cương nghị, ánh mắt như lưỡi đao sắc bén, mày hơi hơi nhăn, chỉ cần nhấc tay là đều có đủ chí khí vương giả , Lan Nguyệt Hầu hoàn toàn bất đồng. Minh Đức Đế một bước đạp hạ, mọi người đều cấm khẩu. Lan Nguyệt Hầu vẫn luôn lười nhác mà cười cũng thần sắc nghiêm túc đi lên

“Ta đi xem Sùng nhi.” Minh Đức Đế chỉ nói một câu, liền chính mình đi về phía trước

“Xếp hàng!” Lê trường thanh hô nhỏ một tiếng, các dũng sĩ lang đều chạy về phía trước tản ra, ở cửa bạch vương phủ xếp thành hai hàng. Dũng sĩ lang này phụ trách canh giữ ở cửa bạch vương phủ , mà Lê Trường Thanh cùng Lan Nguyệt Hầu là tả hữu tùy hầu của Minh Đức Đế , cùng tiến vào bạch vương phủ.

Tổng quản vương phủ sắc mặt có chút trắng bệch vội vàng đuổi kịp chuẩn bị dẫn đường.

Lan Nguyệt Hầu cười nhìn phía hắn: “Lý tổng quản, ngươi như thế nào lại  phát run a.”

Lý tổng quản lau mồ hôi một phen, đáp: “Thánh giá đích thân tới, khó tránh khỏi sẽ có chút kích động.”

“Được, coi như chưa thấy qua hoàng đế.” Lan Nguyệt Hầu khinh thường mà xua xua tay, “Từ nhỏ chúng ta đã biết ngươi, lúc ấy thấy chúng ta, ngươi tại sao không sợ hãi như vậy?”

“Nguyệt ly.” Minh Đức Đế thấp giọng hô.

“Được, không trêu ghẹo ngươi.” Lan Nguyệt Hầu nhún vai.

Minh Đức Đế bỗng nhiên dừng bước chân,  Lan Nguyệt Hầu cũng quay đầu, ngay sau đó khóe miệng hơi hơi giương lên, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường .

Chỉ thấy người kia trước mắt che một miếng vải trắng, một thân bạch y tố bào, không giống như là vương tử quý tộc , ngược lại lại thấy Vương gia giống như bạch y thư sinh trẻ tuổi  cung kính đứng ở nơi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com