Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

176 Anh Hùng Quý Tính


Lôi Thiên Hổ tựa như ứng với Đại Gia Trường nói vậy, trong nháy mắt ói ra một hớp máu đen, hai đầu gối một cong, té quỵ trên đất. Lôi Oanh vội vàng đỡ hắn , xem mạch đập hắn một chút sau đó kinh hãi: "Đây là chuyện gì xảy ra?"

"Ta mới vừa cưỡng ép Ngũ Lôi Thiên Cương Quyền đệ cửu trọng." Lôi Thiên Hổ trầm giọng nói.

Lôi Oanh cả kinh nói: "Ngươi điên rồi! Quyền kia tổn thương người tổn thương mình,  thân thể này sao có thể tùy tiện vận lên đệ cửu trọng kia? Ngươi có thể biết triều đại Lôi môn gia chủ luyện Ngũ Lôi Thiên Cương Quyền, sau khi nhập đệ bát trọng liền ngưng! Cũng là bởi vì Diệt Thiên Tuyệt Địa, diệt không chỉ có thiên địa, còn diệt chính mình!"

"Lôi môn sinh tử tồn vong, không quản được." Lôi Thiên Hổ lắc đầu.

"Cái gì sinh tử tồn vong, có ta ở đây, Vân Hạc cũng trở lại!" Lôi Oanh nói.

Lôi Thiên Hổ ráng đứng lên, ngưng lưng, nói: "Nhưng ta là môn chủ a."

Lôi Thiên Ngân một mực thủ ở một bên  đã là lão lệ tung hoành: "Môn chủ!"

Đại Gia Trường đưa ra cặp bàn tay đáng sợ kia , lạnh lùng nói: "Cố gắng chống đỡ làm gì, không bằng tự đi kết thúc, chết cũng chết thoải mái chút."

"Diêm Ma Chưởng." Lôi Oanh cau mày nhìn Đại Gia Trường, "Khó trách ta cảm thấy trong người Thiên Hổ có một cổ chân khí âm tà. Ngươi lại có thể luyện ma công như vậy?" Ngay sau đó lại quay đầu một nắm chặt tay Lôi Thiên Hổ ,  lập tức độ khí cho hắn!

"Không có ích lợi." Lôi Thiên Hổ một  tay rút về, "Trúng Diêm vương chưởng, chân khí trong cơ thể cũng đã bị đánh loạn, cuối cùng kinh mạch đứt từng khúc mà chết. Ngươi độ khí cho ta, cũng áp không được cổ tà khí kia."

Lôi Oanh biết Lôi Thiên Hổ nói sự thật, tức giận giơ kiếm hướng về phía Đại Gia Trường: "Ngươi đáng chết!"

"Ta đúng là đáng chết, nhưng không phải bây giờ." Đại Gia Trường miễn cưỡng nói, "Nhưng hắn sắp chết."

Lúc này, con hạc vàng kia đã bay tới trước Lôi gia bảo .

Lôi Vân Hạc cưỡi ở trên hạc vàng liền thấy xa xa có người ở bên ngoài cửa đang đấu, nhưng đến gần mới nhìn rõ, ngoài cửa kia đó là đệ tử của Tuyết Nguyệt Thành .

"Lôi Vô Kiệt? Đường Liên?" Lôi Vân Hạc hỏi, nhưng ngay sau đó hắn vừa quay đầu, liền thấy người đàn ông cầm trường kiếm cùng Lôi Vô Kiệt giằng co  ông, đó là người hắn từng gặp rất nhiều năm trước

"Khôi?" Lôi Vân Hạc sững sốt một chút, "Ám Hà cũng tới Anh Hùng Yến?"

"Sư thúc, bọn họ là cùng Đường Môn liên thủ, đến gây phiền phức cho Lôi gia bảo!" Lôi Vô Kiệt vội vàng nói.

"Ám Hà cùng Đường Môn liên thủ?" Lôi Vân Hạc khẽ cau mày, "Tổ hợp như vậy,  không hẳn chỉ là đơn giản muốn gây phiền phức như vậy, xem ra các ngươi muốn tiêu diệt Lôi môn?"

Tô Mộ Vũ gật đầu: " Ừ."

"Ngươi cũng muốn diệt Lôi môn? Thật sự coi Lôi Vân Hạc ta đã chết?" Lôi Vân Hạc cười nhạt, "Đường Môn có ai tới? Đường Huyền? Đường Hoàng? Chắc là sẽ không có Đường Liên Nguyệt."

"Sư thúc, ngươi vào xem một chút đi. Nơi này liền giao cho chúng ta." Lôi Vô Kiệt nói.

"Các ngươi? Lấy võ công của các ngươi, cũng không phải là đối thủ của hai quái vật này. Sư phụ ngươi có tới thì cũng không khá hơn." Lôi Vân Hạc nói.

Lôi Vô Kiệt cười một tiếng: "không phải là đối thủ, thì cũng phải thử qua mới biết. Sư thúc ngươi cứ yên tâm đi!"

" Được ! Có sự kiêu ngạo lúc còn trẻ của ta! Không hỗ là người của Lôi môn !" Lôi Vân Hạc lãng tiếng cười dài, vỗ đầu hạc vàng kia một cái, "A Ly, ngươi đi trước. Chờ ta một hồi kêu ngươi." Sau khi nói xong tung người nhảy một cái, vượt qua tường cao kia, nhảy vào trong sân.

"Suy nghĩ một chút thì Đại Gia Trường cùng Mộ Vũ Mặc đang đối mặt với một đại nhân vật, còn ta nhìn lại trước mặt thì toàn tiểu mao hài." Tạ Thất Đao có chút tự giễu cười cười, "Quả thật có chút như đưa đám a."

"Bây giờ là tiểu mao hài, sau này có thể không phải ." Tô Mộ Vũ vung kiếm trong tay lên, "Thời gian kéo dài quá lâu, tốc chiến tốc thắng."

Lôi Vân Hạc kia tung người một cái rơi vào trong nhà, đầu tiên hắn nhìn thấy  Ám Hà Đại Gia Trường mang mặt nạ, không khỏi thất kinh: "Quái vật này cũng rời núi?" Nhìn những người phía sau nữa, trong lòng càng kinh hãi hơn: "Đường Huyền Đường Hoàng Đường Thất Sát, còn có -- Đường lão thái gia? Lão đầu tử này đúng là nhàm chán, từ đời ông nội ta liền bắt đầu cùng Lôi gia bảo làm khó dễ, Lôi môn ta đã qua hai đời người sao lão còn không mau vào đất vì an?"

"To gan!" Đường Huyền gầm lên.

"To cái gì gan! Chút bản lãnh kia của ngươi cũng dám ở trước mặt ta kêu!" Lôi Vân Hạc trừng hắn, "Xách giày cho ta cũng không xứng!"

"Vân Hạc." Lôi Oanh ở bên cạnh kêu hắn.

Lôi Vân Hạc quay đầu, nhìn Lôi Oanh cùng Lôi Thiên Hổ, vốn hắn đang nhìn bằng nửa con mắt ánh mắt bỗng nhiên mềm mại xuống: "Oanh ca! Thiên Hổ! Bao năm không thấy."

"Mấy năm này, Thiên Hổ một mực phái người tìm ngươi." Lôi Oanh nói.

"Ta biết, thật ra thì có mấy lần đã tìm được tới Tuyết Nguyệt Thành , Tư Không Trường Phong đã giúp ta tránh." Lôi Vân Hạc nhận ra được vẻ mặt Lôi Thiên Hổ có chút không đúng, vội vàng hỏi, "Thiên Hổ bị thương."

"Hạc ca!" Lôi Thiên Hổ bỗng nhiên đưa tay ôm lấy Lôi Vân Hạc, nước mắt đoạt khuông ra.

"Tuổi đã lớn khóc cái gì, đã không còn là tiểu hài tử năm đó, luyện công  không tốt liền ôm ta khóc." Lôi Vân Hạc cười một tiếng, tay nhẹ nhàng khoác lên trên bả vai hắn, dò xét chân khí Thiên Hổ , kết quả để là thần sắc hắn đại biến, "Hàn độc kia không ngờ lại thâm nhập sâu như vậy?"

"Mấy năm này uống thuốc cầm cự, mới vừa rồi Thiên Hổ cưỡng ép vận Ngũ Lôi Thiên Cương Quyền đệ cửu trọng, lại trúng Diêm Ma Chưởng. Sợ là..." Lôi Oanh ở một bên nhẹ giọng thở dài nói.

Lôi Thiên Hổ buông mắt, cười nói: "Cả đời này, huynh đệ ba người chúng ta  có thể lần nữa gặp nhau là tâm nguyện lớn nhất của ta. Hôm nay tâm nguyện đã xong, Thiên Hổ không có tiếc nuối."

"Bất quá chỉ là Diêm Ma Chưởng! Lấy ta cùng Oanh ca hợp lực, còn sợ không cứu được ngươi?" Lôi Vân Hạc vội la lên.

"Không còn kịp rồi. Huống chi, bây giờ cũng không có thời gian dừng lại chữa thương." Lôi Thiên Hổ đi lên trước một bước, mặt ngó Ám Hà Đại Gia Trường cùng đám người Đường Môn.

Đường lão thái gia như cũ phụt ra phụt vô khói mù, nhưng không lên tiếng.

Ám Hà Đại Gia Trường ánh mắt âm lãnh, cùng Lôi Thiên Hổ đối mặt.

"Lôi môn tổng quản Lôi Thiên Ngân nghe lệnh!" Lôi Thiên Hổ mãnh quát một tiếng.

"Thiên Ngân tại!" Lôi Thiên Ngân lau đi nước mắt, quỳ sụp xuống đất.

"Thay mặt Môn chủ Lôi môn thứ mười chín, Lôi Thiên Hổ, hôm nay vì bảo vệ Lôi gia bảo mà chết trận! Chức môn chủ truyền cho sư huynh Lôi Oanh! Đợi sau khi diệt địch, vào từ đường của Lôi môn , hành lễ, thay mặt môn chủ giao chức chưởng môn thứ hai mươi !" Lôi Thiên Hổ quát lên.

"Thiên Ngân tuân lệnh!" Lôi Thiên Ngân cũng cao giọng kêu.

"Chết." Đại Gia Trường nhẹ nhàng phun ra một chữ này.

Trong nháy mắt, mấy chục nơi trên người Lôi Thiên Hổ nổ bể ra, huyết dịch màu đen phún ra ngoài,  nhưng hắn vẫn đứng sừng sững, cứ như vậy đứng, tựa như những đau đớn kia đều không cảm giác được, cuối cùng chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Lôi Oanh đã biết không thể ra sức cứu Lôi Thiên Hổ, đứng ở phía sau, yên lặng không nói.

Hai người bọn họ ai cũng đeo đuổi yêu thích của mình, một người năm đó vi phạm tổ huấn luyện kiếm, gần như đạt thẳng tới Kiếm Tiên cảnh, một người lại có thể tái hiện Lôi môn Cửu Thiên Dẫn Lôi Thuật, đem một tòa núi Thanh Thành quậy đến gà chó không yên, lại như lộ vẻ thiếu niên anh khí. Hôm nay hơn mười năm trôi qua, bọn họ một người vẫn như cũ cầm kiếm, một người vẫn miệng ra cuồng ngôn, tựa như những thiếu niên chưa bao giờ già đi.

Mà Lôi Thiên Hổ, hắn không giống. Mười mấy năm trước, hắn ở Lôi môn một quyền một cước luyện võ thuật, thời điểm huynh đệ rời đi, chỉ có hắn lưu lại, che chở cả cái Lôi gia bảo. Sau đó hắn thành môn chủ, nhưng trên giang hồ nhắc tới Lôi môn, mọi người nghĩ tới đều không phải là hắn. Bởi vì hắn không đủ đặc biệt, không đủ tươi đẹp, thậm chí rất ít ở trên giang hồ đi đi lại lại, ngay cả võ công luyện cũng là Lôi gia bảo song chỉ tam quyền khó coi kia .

Cuối cùng, hắn chết. Lấy thân phận môn chủ Lôi môn thứ mười chín mà chết.

Nếu nói Lôi Oanh cùng Lôi Vân Hạc giống như thiếu niên không bao giờ lớn, cả đời chỉ đeo đuổi mộng giang hồ của mình. Như vậy thì Lôi Thiên Hổ cũng thế, là một anh hùng son sắt không đổi,  bảo vệ Lôi môn nhiều năm như vậy, lúc mọi người rời nhà đi , một mình lưu lại bảo vệ nhà.

"Cả đời này, ba người huynh đệ chúng ta có thể gặp nhau lần nữa là tâm nguyện lớn nhất của ta." Trước khi chết, hắn đối với hai huynh đệ mình nói như vậy.

Lôi Vân Hạc bỗng nhiên ngửa đầu, hướng bầu trời kia đưa tay trái mình ra.

Mây đen nổi vân đầy trời, sấm cuồn cuộn.

" Lên !" Lôi Vân Hạc giận quát một tiếng, mang bi phẫn tràn đầy!

Điếc tai nhức óc, cát bay đá chạy, trên trời một đạo kinh thiên vang tiếng sấm nổ lên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com