C13: Tịch Nhiêu âm hiểm keo kiệt
Tiết Chi Hạo nở nụ cười, khẽ gật đầu, Tiết gia có chuyển biến như vậy, tự nhiên đều liên quan đến Bạch Phong Hoa.
"Được rồi, Phong Hoa, cháu muốn ta họa người nào, miêu tả bề ngoài hắn." Tiết Chi Hạo đi đến trước bàn học, trải rộng bức tranh giấy, lấy bút mực đến.
Bạch Phong Hoa gật gật đầu, đi tới, bắt đầu miêu tả dung mạo Mạc Thanh Tuyệt.Mà Tiết Chi Hạo là hạ bút ngưng thần, càng họa Bạch Phong Hoa càng sợ hãi than.Không ngờ có thể họa Thanh Tuyệt sinh động như thế.Nguyên tưởng rằng thế giới này tuyệt đối sẽ không có người đem phong thái Thanh Tuyệt bày ra.Nhưng mà, Tiết Chi Hạo hôm nay lại làm được.
Theo bức họa dần hoàn thiện, Tiết Thần ở bên cạnh sợ hãi than càng phát ra lợi hại.
"Oa, giống như thần tiên a.Trên thế giới này thật sự có người giống thần tiên sao?" Tiết Thần hai con mắt đều biến thành sao, còn kém chảy nước nước miếng.
"Là người yêu chủ nhân." Tịch Nhiêu nói thẳng.
"Oa, khó trách, khó trách." Tiết Thần nghịch ngợm lè đầu lưỡi.
Tiết Chi Hạo kinh hãi, cũng cười lên.Người yêu Phong Hoa sao? Thật xứng a.
Bức hoa rốt cuộc xong rồi, Tiết Chi Hạo cười xoay người từ phía sau ống đồng lấy ra một bức họa, đưa đến cho Bạch Phong Hoa.
"Đây là cái gì, cậu?" Bạch Phong Hoa nghi ngờ mở bức tranh, sau nhìn đến nôi dụng trên bức tranh, Bạch Phong Hoa ngây ngẩn cả người.Đây, rõ ràng là diện mạo của mình.Người trên mặt phong thái trác tuyệt, trông rất sống động.Tiết Chi Hạo chỉ thấy nàng tháo vòng tay một lần, cư nhiên đã đem bộ dạng của nàng ghi nhớ rõ ràng như vậy.
"Oa, không hổ là cha." Tiết Thần nghiêng đầu đến, nhìn bức họa Bạch Phong Hoa sợ hãi than.
"Lần trước họa, không chê liền tặng cho cháu." Tiết Chi Hạo mỉm cười nói.
"Oa, cậu, ngươi quá lợi hại.Cám ơn cậu." Bạch Phong Hoa vẫn là lần đầu tiên thấy có người có thể đem người họa được bộ dáng như vậy, cao hứng đem hai bức tranh đều thu lại.Có bức họa Thanh Tuyệt, đến lúc đó ủy thác người hỗ trợ tìm người thuận tiện hơn.
Cứ như vậy, Bạch Phong Hoa mang theo bức họa Thanh Tuyệt cùng bức họa chính mình rời Tiết gia, cùng Tiết Chi Hạo nói lời từ biệt, Bạch Phong Hoa trước đi đến gia gia, nói cho bọn họ một tiếng mình muốn xuất môn một chuyến, nhất định sẽ ở trước thời điểm thất quốc tỷ thí trở về.Để bọn họ thuận tiện nói cho chủ mẫu Bạch gia biết.
Khi xong mọi chuyện, Bạch Phong Hoa mang theo hành trang có thần khí cùng nhóm tiểu thần thú, cùng Tịch Nhiêu chuẩn bị xuất phát.
"Muốn đi Dị thú cốc sao?" Tịch Nhiêu nghĩ nghi minh bạch ý đồ Bạch Phong Hoa.
"Ừ." Bạch Phong Hoa gật gật đầu, muốn tra rõ thế giới này mười tám năm trước biến đổi rất lớn là vì sao, cũng chỉ có thể trước đến Dị Thú cốc tra xét."Ở trên đường giúp ta làm tỉnh bọn họ lại."
"Ừ." Tịch Nhiêu đồng ý, tự nhiên biết Bạch Phong Hoa chỉ mấy đầu thú trong túi hành lý to kia.
Khi hai người dắt ngựa đi vào cửa thành lại phát hiện đã có người đợi bọn họ.Người nọ đúng là Bạch Thiên Kỳ.
Bạch Thiên Kỳ nhìn thấy hai người đến, không rên một tiếng, trực tiếp lưu loát phi lên ngựa, đi tới bên người Bạch Phong Hoa, ý đồ không cần nói cũng biết.Bạch Phong Hoa liếc mắt nhìn Bạch Thiên Kỳ vẻ mặt thờ ơ, cũng không nói chuyện, tùy ý hắn đi theo. Hiển nhiên đây là ý tứ của Bạch gia chủ mẫu.
Cứ như vậy, ba người im lặng rời đi.Tịch Nhiêu mang theo hai người, nhắm thẳng Dị Thú cốc mà đi.Một đường này, Bạch Phong Hoa ngẫu nhiên cùng Tịch Nhiêu nói vài câu, không cùng Bạch Thiên Kỳ nói câu nào, mà Bạch Thiên Kỳ cũng bảo trì bình thản, chỉ yên lặng đi theo bên cạnh.
Một ngày này, ba người tại ngoài đường hạ trại nghỉ tạm, giữa mùa thu, đến buổi tối có chút mát.Nhóm lửa trại, Bạch Phong Hoa nấu canh, nướng cánh gà mình thích nhất. Mùi đồ ăn làm cho Tịch Nhiêu không thích ăn đều liếm liếm đầu lưỡi.
Bạch Thiên Kỳ nhìn Bạch Phong Hoa từ trong Càn Khôn túi lấy ra đủ loại dụng cụ, hơi nhíu mày.Không ngờ ngay cả bát đũa cũng đều mang theo, Bạch Phong Hoa xuất ra hai bộ bát đũa, mắt nhìn Bạch Thiên Kỳ, do dự, vẫn lại lấy ra thêm một bộ.Múc thêm một chén canh đặt ở trên mặt đất, khẽ hướng Bạch Thiên đẩy tới, Bạch Thiên Kỳ lặng đi một chút, lập tức giật mình, tiến đến bưng canh lên uống, uống một ngụm liền kinh ngạc nhìn Bạch Phong Hoa.
"Oa, chủ nhân, uống ngon, ngươi dùng cái gì để nấu a?" Tịch Nhiêu sợ hãi than truyền đến.Lúc này, Tịch Nhiêu đã tháo mũ che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt nữ nhân yêu nghiệt.Bạch Thiên Kỳ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt Tịch Nhiêu, nhất thời khiếp sợ.Hoàn toàn thật không ngờ người đi theo bên cạnh Bạch Phong Hoa hóa ra là xinh đẹp như thế.
"Bỏ thêm chút gia vị thôi." Bạch Phong Hoa uống canh, thuận miệng đáp.Nàng chính là góp nhặt một chút gia vị, mà chút gia vị này, người thế giới này còn chưa có phát hiện để dùng vào đồ ăn mà thôi.
Bạch Thiên Kỳ quay đầu nhìn Bach Phong Hoa, sau một lúc lâu không nói gì.
"Tịch Nhiêu, giúp ta đánh thức bọn họ." Bạch Phong Hoa không có che dấu gì trước mặt Bạch Thiên Kỳ, mà đem bốn tiểu thần thú đang mê ngủ ra.
Tịch Nhiêu tủm tỉm uống thêm một hớp to nữa, thế này mới buông bát xuống, tiếp nhận bốn tiểu thần thú, ở giữa ánh mắt kinh ngạc của Bạch Thiên Kỳ, đem yêu lực rót vào trong cơ thể bốn thần thú.
"Ngao ..."
"Nha ..."
"Rống ..."
"A .."
Bốn thần thú phát ra tiếng gầm nhẹ, tỉnh lại.Khi bọn hắn tỉnh lại hứng thú phấn khích muốn bay lên trời.Chỗ này nguyên khí dư thừa như vậy, khẳng định bọn họ trở lại thế giới kia.
Ai ngờ, một bàn tay nhanh nhẹn bắt được cả bốn bọn họ.
"Các ngươi dị thú thật sự không lễ phép, ta khiến các ngươi tỉnh lại, không ngờ một tiếng cảm ơn chưa nói đã nghĩ chạy?" Tịch Nhiêu giọng nói mềm mại đáng yêu mang theo bất mãn, quát lớn bốn thần thú.
Tứ đại thần thú thế này mới phục hồi lại tinh thần, thấy Bạch Phong Hoa cùng Tịch Nhiêu còn có Bạch Thiên Kỳ.
"A, Bạch Phong Hoa."
"Bạch Phong Hoa, chúng ta đã trở lại có phải hay không?"
"A, là vị này giúp chúng ta tỉnh lại sao? Thật sự cám ơn ngươi."
Tứ đại thần thú thế này mới bắt đầu nói lời cảm tạ, giọng điệu che dấu không được vui sướng.Đã bao nhiêu năm, rốt cuộc có thể trở lại cố hương, cuối cùng có thể nhìn thấy đồng bạn.
"Trước không cần cao hứng." Tịch Nhiêu tay túm lấy tứ đại thần thư không có buông ra, ngược lại dùng sức lắc lư, "Các ngươi trở lại thế giới này, nhưng cố hương các ngươi Dị Thú cốc, đã không còn một dị thú nào."
Bạch Thiên Kỳ nhìn một màn này cũng là kinh ngạc không thôi.Dị thú! Dị thú có được năng lực cường đại, vào mười tám năm trước liền toàn bộ bị diệt sạch, nay xuất hiện rõ ràng ở trước mắt hắn.Hơn nữa, nhóm dị thú rất cao ngạo, căn bản khinh thường cùng nhân loại tiếp xúc, theo giọng điệu của bọn họ cùng Bạch Phong Hoa rất quen thuộc? Đây là có chuyện gì?
"Cái gì?" Tứ đại thần thú sửng sốt, đều nhìn về phía Tịch Nhiêu, không rõ lời Tịch Nhiêu là có ý gì.
Tịch Nhiêu đem tứ chi bốn tiểu thần thú buông ra, không chút để ý trần thuật biến cố phát sinh vào mười tám năm trước.Sau khi nói xong, nhóm thần thú có phản ứng khác nhau.
"Không có khả năng! Ngươi gạt chúng ta! Làm sao có thể!" Chu Tước quát to, trong giọng tràn ngập phẫn nộ còn có bi thương dễ dàng phát giác.
"Ngươi là nói, đồng bọn chúng ta toàn bộ biến mất?" Thanh Long trầm ổn hơn, "Là thời gian mười tám năm trước toàn bộ biến mất."
"Chúng ta, tìm thời gian dài như vậy, cố gắng như vậy mới trở lại cố hương .." Bạch Hổ giọng nói đầy đau thương, thực đau lòng.
Huyền Vũ trầm mặc, tâm tình tự nhiên cũng rất nặng nề.
"Cho nên chúng ta hiện tại đang hướng nơi đó đến, xem có thể tra ra rốt cuộc nguyên nhân là sao." Bạch Phong Hoa chờ bốn thần thú đều an tĩnh lại, trầm giọng nói, "Các ngươi cũng không nên tùy tiện hiện thân ra.Hiện tại các ngươi là dị thú cuối cùng của Dị Thú cốc.Nếu bị người có hữu tâm phát hiện sự tồn tại của các ngươi sẽ thực phiền toái."
"Hừ! Cho rằng ta sợ người hữu tâm sao?" Chu Tước buồn bực vỗ cánh, dấy lên một cỗ gió cực nóng.
"Có thể làm cho nhóm dị thú cốc toàn bộ trong một đêm đều biến mất, hẳn cũng không phải người bình thường." Tịch Nhiêu chẳng hề đề ý xen vào một câu.
Chu Tước ánh mắt biến đổi, ảo não dâng lên.
"Trước khi chưa điều tra rõ ràng, liền rước lấy một ít phiền toái không cần thiết, không đáng." Bạch Phong Hoa nhìn ánh mắt tứ thần thú ảm đạm, nhịn không được lên tiếng an ủi, "Tóm lại chúng ta vẫn nên đi Dị Thú cốc điều tra chút."
Tứ thần thú rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa, gật gật đầu.
Tiếp theo tứ thần thú nói cho Bạch Phong Hoa một sự kiện.
Bọn họ vốn là bốn loại dị thú trong Dị Thú cốc, một ngày bướng bỉnh, không biết sao bị cuốn đến hạ giới.Nhưng bọn họ phát hiện ở thế giới đó lực lượng không mạnh bằng bọn họ, bọn họ ở cái Vị Diện đó vô cùng cường hãn.Cho nên bọn họ có chút đắc ý vênh váo.Dẫn đến thế giới hỗn loạn, cuối cùng bị người phong ấn.Mà bọn họ vốn tên cũng không phải gọi là Chu Tước, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, tên đó, là tên chung của bốn loại dị thú trong Dị Thú cốc mà thôi.Bọn họ đều có tên riêng của chính mình.Mà nói lên tên, bọn họ còn lại cự tuyệt lộ ra tên thật sự, làm cho Bạch Phong Hoa vẫn là y trước kia gọi bọn như vậy.
Một hàng ba người hướng Dị Thú cốc tiến vào, ở trên đường Bạch Phong Hoa thấp giọng hỏi Tịch Nhiêu: "Tịch Nhiêu, ngươi có biết cỏ Phong Tình, hoa Quế Tây, cỏ Băng khóa sao?"
Tịch Nhiêu sửng sốt, quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa: "Ngươi muốn dược thảo đó làm cái gì? Đó là dược thảo âm hàn vô cùng."
"Cho ngoại công chữa bệnh dùng a." Bạch Phong Hoa nói.
"Hoa Quế Tây cùng cỏ Băng Khóa đơn giản, Bạch gia có Hoa Quế Tây, cỏ Băng Khóa, ở Hắc thủy cốc có.Chỉ là Phong Tình cỏ phiền toái.Phong Tình chỉ có ở phía sau núi Dịch Phong phái mới có, sinh trưởng ở nơi cao nhất.Dịch Phong phái thủ vệ sâm nghiêm, ta cũng không nguyện ý đi đến cái chỗ quỷ quái đó.Ra vẻ ngụy quân tử đạo mạo ta nhìn thấy đã muốn nôn."
"Vậy, chúng ta trước hết lấy cỏ Băng Khóa đi." Bạch Phong Hoa nghĩ nghĩ hoa Quế Tây chủ mẫu bên kia có, chỉ cần mình mở miệng tự nhiên không thành vấn đế.Cỏ Phong Tình ...Dịch Phong phái ..Chính mình chưa gặp mặt tiểu cậu đã bị người Dịch Phong phái hại chết.Cỏ Phong Tình, bất kể như thế nào mình chính là tình thế bắt buộc.Làm cho Dịch Phong phái tự mình đến trước mặt của mình, hay là chính mình cường thế đi cướp lấy, nói sau đi.
"Có thể, trước đi Dị Thú cốc, sau đó đi Hắc Thủy cốc.Dù sao cũng là cùng một phương hướng." Tịch Nhiêu nhún vai, không sao cả đáp ứng xuống.
Tịch Nhiêu những lời này nói hơi lớn, khiến Bạch Thiên Kỳ nghe được.Bạch Thiên Kỳ kinh ngạc nhìn Bạch Phong Hoa, hỏi: "Bạch Phong Hoa, ngươi muốn đi Hắc Thủy cốc?"
"Như thế nào?" Lâu như vậy Bạch Thiên Kỳ lần đầu tiên mở miệng.
"Hắc Thủy cốc, nguy cơ trùng trùng.Có không ít yêu thú cường hãn tồn tại, chủ yếu nhất là yêu thú đều là loài hung ác cực kỳ.Hắc Thủy cốc một yêu thú cường đại nhất là một Cự Mãng, không ít người từng có chủ ý đánh hắn, cuối cùng đều không còn mạng ra Hắc Thủy cốc." Bạch Thiên Kỳ kiên nhẫn giải thích.
"Đó cũng là xứng đáng a, chính ngươi đều nói, là những người này đánh chủ ý lên hắn.Nhân loại đúng là tham lam xấu xí tự hại chết bản thân." Tịch Nhiêu chẳng hề để ý châm chọc một câu.
Bạch Thiên Kỳ nhíu mày, Tịch Nhiêu nói giống như hắn không phải nhân loại.Tuy nghe không lọt tai, nhưng sự thật là vậy.Nghe đồn Cự Mãng kia cả người đều là bảo khố.Da nó làm thành nhuyễn giáp, đao thương bất nhập, đối mặt công kích của cao thủ cường đại cũng có thể ngăn cản đại bộ phận bị thương tổn.Răng nó lại 'vô kiên bất tồi' (không có gì kiên cố mà không phá nổi), là nguyên liệu làm binh khí tốt nhất.Mà thịt hắn lại ngon đến cực điểm, ăn có thể làm cho người kéo dài tuổi thọ.Mà máu tươi để nữ nhân uống lại có thể bảo dưỡng dung nhan.Còn có mật xà, hiệu quả càng không cần phải nói.Những điều này đều là truyền thuyết, nhưng mọi người đều tin tưởng không nghi ngờ, cho nên tre già măng mọc bước vào phiến khe cốc kia.Cuối cùng kết quả tự nhiên là không có trở về.Hiện tại người đi đương nhiên ít đi.
"Sao, Cự Mãng kia có sức quyến rũ gì làm cho người ta điên cuồng như vậy?" Bạch Phong Hoa gọi hỏi.
Bạch Thiên Kỳ đem lời đồn đại khái nói cho Bạch Phong Hoa nghe, cũng là một lần theo dọc đường đi hắn nói nhiều nhất.
"A? Thực sự thần kỳ như vậy? Vậy đi thử!" Bạch Phong Hoa cười nói.
Tịch Nhiêu co rút khóe miệng, trong lòng bi ai thở dài, tội lỗi, tội lỗi, hết thảy đều là tạo nghiệt chính mình gây ra a.
Bên này, trên một gốc đại thụ ở Hắc Thủy cốc, một nam tử tóc đen tung bay theo chiều gió, hắn nhìn phong cảnh trong cốc.Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi qua, hắn bất nhã hắt xì hơi một tiếng.
"Chủ nhân, ngài không sao chứ? Ngài chẳng lẽ cảm lạnh?" Bên cạnh, một con rắn nhỏ, há mồm nói tiếng người hỏi.
Gân xanh từ cái trán nam tử hiện ra, nam tử tuấn mỹ quay đầu hướng về phía con rắn nhỏ tức giận mắng: "Ngu xuẩn! Yêu thú cũng sẽ cảm lạnh sao? Ít nói lời ngu xuẩn đó cho ta! Lăn xuống đi, đừng ở chỗ này gây cản trở ta."
Con rắn nhỏ kia bị dọa sợ bịch trượt xuống đại thu.Mà nam tử tuấn mỹ ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, ngẩng đầu nhìn hướng xa xa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tịch Nhiêu chết tiệt, tiện nhân này, chẳng lẽ hắn vừa ra ám chiêu đùa giỡn gì? Trong lòng cảm giác xấu trừ hắn ra còn ai vào đây?" Cũng không trách nam tử tuấn mỹ kia nhắc tới Tịch Nhiêu lại thống hận như vậy.Lời đồn cả người hắn là bảo khố đều là tên khốn khiếp đó truyền đi.Mà nguyên nhân chính là bởi vì bọn họ đồng thời nhìn trúng một quả táo, người đến hái trước chính là hắn, không phải Tịch Nhiêu.Sau đó khốn khiếp keo kẹt Tịch Nhiêu đi nhân loại phát tán tin đồn cả người mình đều là báu vật.Tuy rằng lời đồn cơ bản đều là sự thật, nhưng vừa nghĩ tới nhân loại tham lam vô sỉ kia một đoạn thời gian không ngừng bước vào Hắc Thủy cốc quấy rấy sự thanh tịnh của hắn, hắn chính là một bụng đầy hỏa.
Mười ngày sau, Bạch Phong Hoa một hàng ba người đi tới Dị Thú cốc.Bốn tiểu thần thú đều từ trong hành lý Bạch Phong Hoa chạy ra, vội vàng tìm kiếm nhà trong trí nhớ. Nhưng mà, bọn họ đối mặt là một mảnh hoang vắng.Cỏ dại mọc thành bụi, không có dấu hiệu của sinh mệnh nào.Nơi này là đống đá hỗn độn lớn nhỏ, mặt trên đầy cỏ rêu.Mơ hồ có thể thấy được, có chút cự thạch chồng lên thành huyệt động, nhưng mà cũng đã bị sụp xuống.
Bạch Phong Hoa ngồi xồm xuống nhìn đất màu nâu, bốc một nhúm, "Đất nơi này, trước kia màu đen phì nhiêu.Nhưng đêm hôm đó, bị máu nhóm dị thú nhuộm màu đỏ.Hiện tại biến thành màu nâu.Hơn nữa, không có tìm được một đầu thi thể dị thú nào." Tịch Nhiêu ở bên cạnh giải thích.
Bạch Phong Hoa ngẩng đầu nhìn tình cảnh đổ nát thê lương trong khe cốc, không ít cây cối cũng bị bẻ gẫy chặn ngang, đã héo chết.Có thể tưởng tượng lúc ấy tất nhiên ở trong này đã xảy ra một hồi ác chiến.
Bốn tiểu thần thú tìm thật lâu, cuối cùng tìm thấy nhà sụp xuống.Mà người nhà, lại sớm không có bóng dáng ai.Bốn tiểu thần thú vừa vội vừa tức, di chuyển lung tung, kêu gọi.Nhưng trả lời bọn họ là một mảnh tĩnh mịch.Bạch Phong Hoa cũng không lên tiếng ngăn cản bọn họ, mà là lẳng lặng đợi bọn họ bình tĩnh lại.
Qua thật lâu thật lâu, bốn tiểu thần thú rốt cuộc bình tĩnh lại, tinh thần chán nản bay đến bên người Bạch Phong Hoa.
"Các ngươi trong dị thú cốc, còn có nơi nào bí mật sao?" Bạch Phong Hoa lên tiếng hỏi.
Vừa hỏi xuống, bốn thần thú con ngươi sáng ngời, đều nghĩ đến một chỗ.Đó là Thạch u động, là cấm địa của Dị Thú cốc bọn hắn.Bon họ cho tới bây giờ vốn chưa có đi vào, bởi vì không có tư cách.Chỉ có tộc trưởng bọn họ mới có tư cách đi vào.
"Có là có, bất quá là không biết còn không? Hơn nữa chúng ta không có biện pháp mở ra." Thanh Long đáp.
"Cha ta trước kia là thủ vệ ở đó, bản thân ta vụng trộm nghe được một chút chuyện về Thạch U động." Bạch Hổ hưng phấn nói, "Nơi đó chỉ có tộc trưởng mới có thể đi vào, chúng ta dị thú bình thường không có cách nào đi vào.Bất quá có thể đi nhìn xem."
"Vậy, đi xem đi, có lẽ có manh mối gì đó." Bạch Phong Hoa nói.
"Ừ, ta dẫn đường." Bạch Hổ bay ở phía trước, lướt qua phế tích, hướng chỗ sâu nhất của khe cốc đi đến.Ở chỗ sâu nhất trong khe cốc, có một hồ nước thật lớn, mà trên hồ nước kia hình như là một cầu treo không nhỏ, hiện tại chỉ nhìn đến bên hồ có một mảnh gỗ bị tàn phá còn lại.Ở đối diện hồ nước, là một mặt thạch bích, thạch bích thực bình thường.
"Thạch U động ở ngay tại bên kia.Chúng ta là nhìn không thấy cũng mở ra không được." Bạch Hổ giơ móng vuốt chỉ vào thạch bích đối diện hồ nước nói.
Tịch Nhiêu cùng Bạch Thiên Kỳ đều giật mình, bởi vì bọn họ quả thật không thấy được cái gì.Cùng bốn thần thú giống nhau, bọn họ đều là nhìn thấy một mặt thạch bích bình thường.
Nhưng mà Bạch Phong Hoa lại ngây ngẩn cả người, bởi vì nàng thấy rõ ràng trên thạch bích có một cái miệng động.
C14: Động vật hi hữu
Bạch Phong Hoa nghi hoặc nhìn thạch bích, quay đầu nhìn thần thú cùng Tịch Nhiêu còn có Bạch Thiên Kỳ, khó hiểu hỏi: "Các ngươi, đều không nhìn thấy?"
"Thấy được?" Tịch Nhiêu biểu tình nghiêm túc.Bạch Phong Hoa còn chưa kịp hỏi thấy cái gì, Tich Nhiêu nghiêm túc nói, "Ta nhìn thấy một mặt thạch bích."
Bạch Phong Hoa co rút khóe miệng, không nói gì.
"Đi qua nhìn xem." Bạch Hổ nói xong dẫn đầu bay đến phía trước, ai ngờ bay đến trên mặt hồ, phía dưới giống như có một cỗ lực hấp dẫn vô cùng lớn trực tiếp kéo hắn té xuống.Ở mọi người kinh ngạc, nhìn đến Bạch Hổ bùm một tiếng hoa lệ tiến vào trong nước.Bạch Hổ giẫy dụa nửa ngày, chật vật lên bờ.
"Bạch Hổ, phụ thân ngươi không phải là thủ vệ cấm địa sao, không nói qua cho ngươi mặt hồ này không thể bay qua?" Thanh Long nhìn một màn này, lên tiếng hỏi.
"Không có!" Bạch Hổ đi lên, thân thể chật vật run rẩy, trên người ướt sũng.
"Kỳ thật ta cũng không biết.Khó trách nơi này thiết kế một tòa cầu nổi." Thanh Long bổ sung.
Tịch Nhiêu nghĩ nghĩ, đi tới bên hồ, tùy ý nhặt lên một mảnh gỗ hướng về giữa không trung trên mặt hồ, Vút! Một tiếng, mảnh gỗ kia trưc tiếp bị rơi xuống nước, lọt vào trong nước, lại nổi lên trên mặt nước.
"Có cấm chế?" Bạch Phong Hoa hiểu được, "Mặt hồ này trên không có cấm chế cấm bay."
"Ừ, vậy chỉ có tìm gì đó, trôi qua." Tịch Nhiêu lục mọi nơi, tìm được một đoạn cây khô, đẩy lên hồ, cầm lấy mảnh gỗ cao tầm cỡ nửa người, đem chặt đôi, đưa cho Bạch Thiên Kỳ.Làm xong hết thảy, chính mình dẫn đầu đứng trên cây khô.Bạch Phong Hoa cũng đứng lên, tiếp theo là nhóm thần thú, Bạch Thiên Kỳ không nói gì cũng đứng lên, cầm gỗ Tịch Nhiêu cho hắn, điều khiển dòng nước hướng đối diện chèo đi.
Cũng không lâu lắm, cây khô liền trôi tới đối diện hồ nước, mọi người nhảy xuống.
"Kỳ quái, không có gì đặc biệt.Là một mặt thạch bích thôi." Tịch Nhiêu vuốt mặt thạch bích, nghi hoặc nói.
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Bạch Phong Hoa, Tịch Nhiêu cùng Bạch Thiên Kỳ đều vuốt mặt thạch động kia, thạch động ở dưới tay họ tựa hồ tồn tại bình thường, phát ra tiếng vẫn là tiếng thạch bích.
Bốn thần thú đã sờ soạng nơi này không có cái gì bất thường.
"Các ngươi, nhìn không ra nơi này có huyệt động?" Bạch Phong Hoa nhịn không được, vươn tay chỉ vào huyệt động sâu thăm thẳm ngay cạnh Tịch Nhiêu.
"Huyệt động? Làm sao có a?" Tịch Nhiêu vươn tay, tự nhiên vuốt vuốt thạch bích bên cạnh.Ba ba tiếng vang truyền đến, đúng là thanh âm đánh vào mặt thạch bích.
"Làm sao có thể?" Bạch Phong Hoa nghi hoặc tiến đến bên cạnh Tịch Nhiêu, vươn tay sờ sờ cùng phương hướng, "Nơi này rõ ràng có một huyệt động."
Nói còn chưa xong, dưới ánh mắt khiếp sợ của Tịch Nhiêu, tay Bạch Phong Hoa cùng thân thể trực tiếp xuyên qua thạch bích, biến mất không thấy!
"Chủ nhân!"
"Bạch Phong Hoa!"
"Bạch Phong Hoa, ngươi ở đâu?"
Tiếng hô vang thảnh một mảnh.
"Ta ở trong này a." Bạch Phong Hoa đầu thò ra khỏi thạch bích dò xét, nhíu mày trả lời.
Một màn này ở trong mắt mọi người xem ra chính là nhìn thấy đầu Bạch Phong Hoa thò ra khỏi thạch bích.
"Gặp quỷ!" Chu Tước kêu lên.
"Quỷ cái đầu ngươi." Bạch Phong Hoa vươn tay, ngay tại đầu Chu Tước bắn một cái.
"A!" Tịch Nhiêu thế này mới phát hiện thân thể Bạch Phong Hoa lại hiện từ trong thạch bích ra, đầy đủ không sứt mẻ.
"Các ngươi đều nhìn không thấy huyệt động sao?" Bạch Phong Hoa đi ra, nghi hoặc lại vươn một bàn tay, đưa vào sâu trong thạch bích.
Mọi người kinh ngạc nhìn một màn này, thật lâu sau rốt cuộc hiểu được, bọn họ toàn bộ không nhìn tới huyệt động này, chỉ có Bạch Phong Hoa nhìn thấy, có thể tiến vào.
"Tại sao có thể như vậy?" Bạch Hổ thất thanh kêu lên, không thể tin nhìn Bạch Phong Hoa, "Ta nhớ ra rồi, chỉ có tộc trưởng có thể nhìn đến, chỉ có tộc trưởng có thể đi vào đi.Nhưng Bạch Phong Hoa, ngươi chính là nhân loại.Hơn nữa lần đầu tiên tới Dị Thú cốc của chúng ta, ngươi làm sao có thể nhìn thấy được? Lại làm sao có thể tiến vào?"
Bạch Hổ lời vừa dứt, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Bạch Phong Hoa, một câu cũng nói không nên lời.
"Ta cũng không biết a."Bạch Phong Hoa nhún vai, trong lòng cũng rất nghi hoặc.
Im lặng, một mảnh im lặng.
Bạch Thiên Kỳ trong lòng lại kinh ngạc đến tột đỉnh.Bạch Phong Hoa rốt cuộc là ai? Sự xuất hiện của hắn vốn thực thần bí.Tiếp theo bên người đi theo bốn dị thú, hiện tại có năng lực tiến vào cấm địa Dị Thú cốc, lại làm cho người ta cảm thấy 'bất khả tư nghị' (không thể tượng tưởng nổi).
Im lặng thật lâu, bốn thần thú nhìn nhau, tựa hồ ra quyết định gì đó.Thanh Long nhìn Bạch Phong Hoa, khẩn cầu: "Bạch Phong Hoa, chúng ta thỉnh ngươi một việc.Có thể mời ngươi đi vào trong giúp chúng ta xem bên trong có cái gì.Có lẽ có thể tìm được nguyên nhân khiến Dị Thú cốc biến thành như vậy."
"Có thể sao?" Bạch Phong Hoa nhìn bốn dị thú, nơi này dù sao cũng là cấm địa của Dị Thú cốc, hơn nữa chỉ có tộc trưởng có thể đi vào.
"Đương nhiên có thể, hiện tại cũng chỉ có ngươi đi vào được." Chu Tước lúc này giọng điệu cũng thập phần khẩn thiết, "Thỉnh giúp chúng ta đi.Chúng ta muốn biết thân nhân của chúng ta đi nơi nào, mà mười tám năm trước Dị Thú cốc rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
Bạch Phong Hoa nhìn bốn thần thú ánh mắt tha thiết, gật gật đầu: "Ừ, ta đây vào xem."
Bốn thần thứ trên mặt lộ ra vẻ mặt cao hứng, cũng gật gật đầu.
"Vậy các ngươi ở chỗ này chờ ta." Bạch Phong Hoa đối mọi người nói.
"Chủ nhân, chính ngươi cẩn thận một chút." Tịch Nhiêu lo lắng.
"Bạch Phong Hoa, chính ngươi chú ý một chút." Bạch Thiên Kỳ cũng mở miệng.Dù sao Bạch gia chủ mẫu chính là để mình chú ý đến hắn.
"Ừ, không cần lo lắng, ta đi tra xét xong sẽ ra." Bạch Phong Hoa mỉm cười, đồng ý.Dưới ánh mắt của mọi người xoay người tiến vào hang động.
Tiến vào hang động, hơi thở râm mát nghênh diện đánh tới.Hướng bên trong đi vài bước, hanh động sáng sủa lên.Nguyên lai bên trong hang động có không ít thực vật sáng lên.Này đó là thực vật đốt sáng toàn bộ hang động.Dọc theo dưới chân đường lạnh lẽo đi lên phía trước, càng đi càng sâu.
Chung quanh tĩnh lặng muốn chết, chỉ ngẫu nhiên có chút nước nhỏ giọt xuống, tí tách vang lên ở giữa hang động yên tĩnh, có chút quỷ dị.Dọc theo đường vẫn tiến lên phía trước, rốt cuộc đi tới một cái sân nhỏ, giữa sân nhỏ có một quả cầu phát ra ánh sáng trắng.
"Đây là cái gì?" Bạch Phong Hoa nghi hoặc chậm rãi đến gần quả cầu màu trắng kia.Bên trong, tựa hồ có đồ vật gì đó? Là cái gì vậy?
Bạch Phong Hoa từ từ tiến lại gần, quả cầu màu trắng kia mới đầu thì yên tĩnh.Nhưng khi Bạch Phong Hoa hoàn toàn đến gần về sau, lại nổi lên dị biến.
Khi Bạch Phong Hoa tiến gần quả cầu màu trắng kia, quả cầu màu trắng bỗng nhiên trôi nổi giữa không trung, bất động.
Bạch Phong Hoa sinh lòng đề phòng, cẩn thận quan sát đến quả cầu kia, thật lâu sau, quả cầu đang nổi giữa không trung vẫn không nhúc nhích.Đây là bảo vật Dị Thú cốc sao? Bạch Phong Hoa nghi hoặc nghĩ.Mang ra ngoài cho mấy dị thú kia nhìn xem? Nhưng phỏng chừng cũng sẽ không có kết quả gì.Mấy dị thú kia tựa hồ hoàn toàn không biết chuyện trong cấm địa.
Cái này, thoạt nhìn có chút bất thường a.Bạch Phong Hoa nghĩ nghĩ, ngồi xổm xuống vươn tay hái cỏ đang tỏa sáng, cẩn thận dùng cỏ đi đụng quả cầm màu trắng kia. Nhưng cỏ trên tay còn chưa động đến quả cầu, quả cầu kia bỗng nhiên nở rộ ánh sáng trắng.
Tiếp theo 'rầm' một tiếng vang lên, quả câu trực tiếp nứt ra.Ánh sáng mãnh liệt làm cho Bạch Phong Hoa cơ hồ không mở mắt ra được, Bạch Phong Hoa theo bản năng vươn mu bàn tay ngăn cản ánh sáng mạnh này.Đợi ánh sáng tản đi, quả cầu màu trắng đã không thấy, xuất hiện ở trước mặt Bạch Phong Hoa là một đóa hoa Sen trắng noãn, ở giữa không trung không ngừng xoay tròn.
"Đây là cái gì?" Bạch Phong Hoa ngẩn người, hoa Sen trắng, nhưng thật ra cùng Quang Liên lúc trước của thủ giới giả có chút tương tự.Bạch Phong Hoa từ từ vươn tay ra, muốn chạm hoa Sen trắng noãn kia, tay vừa chạm đến hoa Sen nho nhỏ kia, hoa Sen bỗng nhiên hóa thành một đạo ánh sáng trắng, bắn thẳng đến cái trán Bạch Phong Hoa, sau đó biến mất không thấy.
Bạch Phong Hoa hoảng sợ, theo bản năng vội che trán của mình.Nhưng mà, không có phản ứng dị thường gì.Không có một chút đau đớn, thật giống như vừa rồi không có chuyện gì phát sinh vậy.Cái gì vậy? Bạch Phong Hoa xoa trán mình, trong lòng nghi hoặc.Thân thể cùng tinh thần đều không có cảm giác được khác thường gì, nhưng hoa Tiểu Liên màu trắng kia, đúng là chạy vào cơ thể a.Bạch Phong Hoa gọi Bổn Bổn cùng Tiểu Mộc, hai luồng hỏa vừa chạy ra tới sơ run cả người, thế này mới một bộ chưa tỉnh ngủ nói: "Làm sao vậy? Bạch Phong Hoa, gọi chúng ta có chuyện gì a?"
"Vừa rồi, các ngươi có cảm thấy khác thường không, trong thân thể ta có thứ gì quái lạ tiến vào không? Theo trán tiến vào." Bạch Phong Hoa nghi hoặc hướng hai luồng hỏa hỏi.
"Kỳ quái?" Tiểu Mộc nghi hoặc.
"Không có." Bổn Bổn trả lời vô cùng khẳng định.
Bạch Phong Hoa trừng mắt nhìn, lại càng khó hiểu.
"Có chuyện? Nơi này thật không thoải mái." Tiểu Mộc run run nói.
"Không có, các ngươi tiếp tục ngủ đi." Bạch Phong Hoa lắc đầu.Dứt lời, Tiểu Mộc cùng Bổn Bổn tiến nhập vào trong cơ thể Bạch Phong Hoa, đi ngủ tiếp.
Đợi Tiểu Mộc cùng Bổn Bổn sau lại biến mất, Bạch Phong Hoa lại tiếp tục đánh giá chung quanh.Sân nhỏ này chính là chỗ sâu nhất trong hang động, đã không còn đường.Cũng không có bày biện gì, chỉ có tiếng nước mưa cùng thực vật phát sáng.Lại cẩn thận dò xét toàn bộ hang động, xác định không có gì khác, Bạch Phong Hoa mới đi ra hang động.
Ra hang động, đoàn người đã không kiên nhẫn chờ.Nhìn thấy Bạch Phong Hoa đi ra, vui sướng tiến lên đón.
"Chủ nhân, ngươi không sao chứ?" Tịch Nhiêu quan tâm nhất hiển nhiên là an nguy của Bạch Phong Hoa.Hang động cổ quái như thế, ngay cả hắn đều nhìn không vào được.
"Không có việc gì." Bạch Phong Hoa lắc đầu.
"Bên trong có gì?" Chu Tước cùng mấy thần thú vội vàng quay quanh hỏi.
"Ngạch, có ..." Bạch Phong Hoa trong lòng âm thầm toát mồ hôi, nếu hoa Bạch Liên là bảo vật Dị Thú tộc, nhưng vừa rồi vô duyên vô cớ bị chính mình làm biến mất.Vài thần thú nghe được sẽ nghĩ như thế nào? "Có một quả cầu màu trắng, nhưng quả câu liền rất nhanh biến mất.Sau đó không có gì khác." Bạch Phong Hoa nghĩ nghĩ, vẫn trả lời như thế.
"Thật sự là kỳ lạ." Bạch Hổ nghi hoặc nhìn thạch bích, "Ta còn tưởng rằng bên trong cấm địa sẽ có bảo vật gì."
"Ngu ngốc a, bộ tộc chúng ta cần cái gì bảo vật?" Chu Tước khinh thường châm chọc, "Bộ tộc chúng ta có sức mạnh cường đại, sinh mệnh lâu đời, chúng ta còn cần cái gì bảo vệ?"
"Cũng đúng." Bạch Hổ nghe xong gật đầu, nhưng ánh mắt trở nên mơ hồ, "Vậy nơi đó rốt cuộc có bí mật gì chứ? Vì sao chỉ có tộc trưởng mới có thể đi vào?"
"Này, có lẽ chỉ có tộc trưởng mới có thể giải thích." Thanh Long trầm giọng nói, "Bất quá hiện tại cũng không biết tộc trưởng bọn họ ở nơi nào." Nói xong, Thanh Long thở thật dài.
Bọn họ chịu khổ nhiều năm như vậy, rốt cuộc trở về cố hương, lại nhìn đến kết quả như thế, trong lòng tư vị không rõ.
"Nếu nơi này không có manh mối gì, chúng ta tới nơi khác tìm xem." Chu Tước ánh mắt ảm đạm.
"Như vậy... Cũng tốt." Thanh Long nghĩ nghĩ gật gật đầu, nhìn Bạch Phong Hoa, tự đáy lòng nói lời cảm tạ. "Bạch Phong Hoa, cám ơn ngươi dẫn chúng ta trở lại thế giới này, trở lại cố hương chúng ta.Đa tạ."
Ba thần thú khác cũng trịnh trọng nói lời cảm tạ.
"Các ngươi, muốn tự mình đi tìm thân nhân sao?" Bạch Phong Hoa khẽ nhíu mày, mi gian đang lúc hiện lên lo lắng nhàn nhạt.
"Phải!" Thanh Long gật gật đầu.
"Chậc chậc, vậy các ngươi nên hiểu.Các ngươi hiện tại nhưng là động vật quý hiếm, chỉ sợ không ít người nhìn đến các ngươi không phải chính là giết thì là bắt các ngươi.Thế giới này còn sót lại bốn cái đầu dị thú." Tịch Nhiêu ở bên cạnh châm ngồi thổi gió.
"Đúng vậy, Tịch Nhiêu nói đúng.Các ngươi tốt nhất cẩn thận một chút." Bạch Phong Hoa lo lắng dặn dò.
"Đã biết, cám ơn ngươi Bạch Phong Hoa." Thanh Long gật đầu, "Nếu ngươi cần chúng ta trợ giúp, liền kêu chúng ta đến." Thanh Long vươn móng vuốt ở cổ mình nhổ xuống một mảnh vảy, đưa tới trước mặt Bạch Phong Hoa.
"Đây là?" Bạch Phong Hoa nhìn vảy Thanh Long trên tay, nghi ngờ hỏi.
"Nếu thời điểm ngươi cần chúng ta, liền đem máu chính mình nhỏ trên vảy này, chúng ta sẽ truyền tống lại đây.Tuy rằng chúng ta không nhất định có khả năng giúp đỡ được ngươi." Thanh Long cười ngượng ngùng, hắn biết thực lực Bạch Phong Hoa hiện nay đã nâng cao một bước.Tuy rằng không nhất định giúp được, nhưng tốt xấu gì cũng chính là tâm ý của hắn.
"Cũng có thể đem ta truyền tống đến bên các ngươi sao?" Bạch Phong Hoa tiếp nhận vảy hỏi.
"Đúng vậy." Thanh Long gật gật đầu.
"Vậy giống nhau, nếu các ngươi gặp phiền toái, cũng gọi ta." Bạch Phong Hoa mỉm cười thu hồi vảy.
"Thật sự có thể?" Thanh Long cao hứng hỏi.Bạch Phong Hoa cùng bọn họ lại nói tiếp là không có giao tình, nếu nói là kéo quan hệ, cũng là bọn họ thiếu Bạch Phong Hoa ân tình.
"Ừ." Bạch Phong Hoa mỉm cười gật đầu, "Các ngươi dọc theo đường đi phải cẩn thận."
"Các ngươi phải cẩn thận yêu thú so với các ngươi cũng cường đại, nhất định phải cẩn thận nhân loại." Tịch Nhiêu miễn cưỡng bổ sung một câu.Những lời này lại nhắm trúng khiến Bạch Thiên Kỳ liếc mắt.
"Ừ, cảm ơn.Như vậy, chúng ta cáo từ." Bốn thần thú cùng Bạch Phong Hoa tạm biệt, như vậy rời đi.
Bạch Phong Hoa nhìn theo bóng dáng bọn họ biến mất trên không trung, về sau mới dần dần thu hồi ánh mắt.Chẳng biết tại sao, trong lòng có chút lo lắng bọn họ.
"Đi thôi, đừng nhìn." Tịch Nhiêu ở phía sau thình lình nói một câu, "Chúng ta hiện tại đi Hắc Thủy cốc đi.Đi hái cỏ Băng Khóa đi."
Bạch Phong Hoa chú ý tới giọng điệu vội vàng của Tịch Nhiêu, không khỏi nổi lên nghi hoặc.Vì sao Tịch Nhiêu nhắc tới đến Hắc Thủy cốc giọng điệu tựa hồ có chút bất đồng?
C15: Yêu thú Quân Mân
Ở trên đường đi Hắc Thủy cốc, Bạch Phong Hoa mới tìm một cơ hội đem chuyện trong hang động nói cho Tịch Nhiêu, để Tịch Nhiêu giúp phân tích.Kết quả hai người nghĩ nổ đầu cũng không phân tích ra nguyên cớ, chỉ có tạm thời từ bỏ.
Lại qua mấy ngày, đoàn người Bạch Phong Hoa đi tới miệng cốc Hắc Thủy cốc.Bạch Thiên Kỳ nhìn bốn phía, trong lòng tràn ngập đề phòng.
"Chủ nhân, một hồi cẩn thận đi theo ta, chúng ta hái được cỏ Băng Khóa lập tức rời đi." Tịch Nhiêu thái độ thập phần cẩn thận.
Thái độ Tịch Nhiêu lúc này ở Bạch Thiên Kỳ xem là bình thường, bởi vì Bạch Thiên Kỳ không biết thân phận thật sự của Tịch Nhiêu.Nhưng mà Bạch Phong Hoa cảm thấy kỳ quái.Tich Nhiêu là yêu thú thực lực cường đại, hắn cũng sợ? Sợ Hắc Thủy cốc hay là ai ở trong Hắc Thủy cốc?
Bạch Phong Hoa không hỏi ra, mỗi người đều có chính bí mật của riêng mình.
Tịch Nhiêu dẫn theo hai người lặng yên không tiếng động tiến vào Hắc Thủy cốc, ngựa quen đường cũ hướng bên trong mà đi.Hắn nhỡ rõ ngay tại bên cạnh miệng cốc dưới một gốc đại thụ còn có cỏ Băng Khóa.Dọc theo đường đi Bạch Thiên Kỳ lòng tràn đầy đề phòng, Tịch Nhiêu cũng không ngừng quan sát chung quanh.Bạch Phong Hoa đi theo phía sau Tịch Nhiêu, trong lòng nổi lên kinh nghi hoặc. (kinh ngạc + nghi hoặc)
Rất nhanh, Tịch Nhiêu mang theo hai người đến đích.Đập vào mắt Bạch Phong Hoa, là một gốc cây đại thụ thật lớn che trời, bốn người vây quanh mới có thể ôm hết.Phía dưới gốc cổ thụ có một hốc trống, vài cong thảo dược xanh mướt sinh trưởng khỏe mạnh.Bạch Phong Hoa tập trung nhìn vào, vài cọng thảo dược diện mạo hơi kỳ lạ, rìa mép đều là răng cưa, tràn ngập một cỗ hàn khí.Quả nhiên cùng sách ghi lại giống nhau, Bạch Phong Hoa trong lòng thầm than.
"Chính là nói." Bạch Phong Hoa chỉ vào dược thảo kia khẳng định nói.
"Hư, nhỏ giọng.Nếu kinh động tên kia sẽ không dễ làm." Tịch Nhiêu xoay người hướng Bạch Phong Hoa làm động tác chớ lên tiếng, nhưng mà hắn kinh ngạc nhìn đến sắc mặt Bạch Phong Hoa đã thay đổi, ở trong con ngươi Bạch Phong Hoa đã trong thấy cảnh tượng phía sau lưng hắn.Tiếp theo phía sau nổi lên một đạo kình phong.
"Ta đã bị kinh động, ngươi đồ ngu ngốc!" Ở phía sau Tịch Nhiêu, một mỹ nam tóc đen chợt quát một tiếng, một cái đá phi tới hướng Tịch Nhiêu.
"A nha!" Tịch Nhiêu kêu sợ hãi một tiếng, vội vàng lắc mình tránh thoát công kích sắc bén.
Bạch Thiên Kỳ cả kinh, định rút kiếm, Bạch Phong Hoa lại vươn tay giữ tay Bạch Thiên Kỳ rút kiếm.Bạch Thiên Kỳ khó hiểu nhìn Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa khẽ lắc đầu, ý bảo Bạch Thiên Kỳ không cần như vậy.Bởi vì Bạch Phong Hoa cũng không có cảm giác được trên người mỹ nam tóc đen kia có sát khí hay ác ý gì.
"Ha ha, ha ha, Quân Mân, đã lâu không gặp a, dạo này sông được a?" Tịch Nhiêu tránh né công kích của mỹ nam tóc đen, ngượng ngùng cười đánh tiếp đón.
"Tốt, rất tốt.Ngươi hẳn là so với ai khác đều biết ta sống được không a." Mỹ nam tóc đen kêu Quân Mân nghiến răng nghiến lợi từ hàm răng bật ra một câu như vậy.Ánh mắt lại đằng đằng sát khí nổi lên.
"Ha ha, đừng như vậy Quân Mân, ta hôm nay dẫn theo bằng hữu đến.Sẽ hái vài cọng thảo dược là tốt rồi." Tịch Nhiêu cười lấy lòng.Hắn đương nhiên so với ai khác đều rõ ràng lửa giận Quân Mân từ đâu đến.
"Bằng hữu? Ngươi người như vậy cũng có bằng hữu?" Quân Mân nghi hoặc theo tầm mắt Tịch Nhiêu xem qua, mới nhìn đến Bạch Phong Hoa cùng Bạch Thiên Kỳ.Ngay sau đó, hắn chau mày, trong mắt hiện lên nồng đậm khinh thường cùng chán ghét, "Nhân loại?"
"Đúng vậy.Cho ta vài cọng thảo dược, ta lấy liền đi." Tịch Nhiêu ngượng ngùng cười.
"Để cho người ta hái thảo dược?" Quân Mân nhìn Bạch Phong Hoa cùng Bạch Thiên Kỳ ánh mắt càng ngày càng không tốt, mi gian đang lúc này dần dần hiện lên một cỗ xơ xác tiêu điều, không đợi Tịch Nhiêu trả lời hắn quay đầu về phía Tịch Nhiêu, lạnh lùng nói, "Tịch Nhiêu, cho ngươi thời gian một khắc, lập tức mang theo nhân loại dơ bẩn cút khỏi địa bản của ta."
Tịch Nhiêu vò đầu, trong lòng âm thầm kêu khổ, Quân Mân đối nhân loại căm hận kỳ thật đều do hắn trực tiếp tạo thành, tuy rằng chính hắn cũng không thích nhân loại, nhưng mà Tịch Nhiêu so với Quân Mân lý trí hơn.Hắn biết không phải nhân loại nào cũng đều dơ bẩn xấu xa như vậy.
"Đi, đi, đi, vậy, thảo dược ..." Tịch Nhiêu liếc cỏ Băng Khóa dưới gốc cây đại thụ thật cẩn thận hỏi.
"Không có!Cút!" Quân Mân lớn tiếng quát, "Xem mặt mũi ngươi ta không có đối với nhân loại ra tay là tốt rồi!"
Bạch Thiên Kỳ chau mày, rất muốn lên tiếng phản bác, nhưng bị Bạch Phong Hoa lắc lắc đầu.
Tịch Nhiêu khó xử vò đầu: "Không được a, Quân Mân, dược thảo ta..."
Tịch Nhiêu lời còn chưa xong, một trận gió lạnh thổi qua, chung quanh chim chóc đậu ở trên cây toàn bộ vỗ cánh bay lên trời.Cùng lúc đó, tiếng vỗ cánh không dứt bên tai, chim chóc toàn bộ khe cốc đều bị kinh bay!
"Đáng chết, lại có nhân loại xâm nhập!" Quân Mân ngẩng đầu nhìn trời, oán hận phun ra một câu, quay đầu nhìn về phía Tịch Nhiêu, "Sau ta tìm ngươi tính sổ, ngươi hiện tại lập tức mang theo cái gọi là nhân loại bằng hữu cút ra ngoài cho ta!"
"Quân Mân, lần này người đến, chỉ sợ không đơn giản.Ta lưu lại giúp ngươi." Tịch Nhiêu nghe hơi thở trong không khí, sắc mặt không giống lúc trước ngả ngớn, thay thế là một mảnh ngưng trọng.
"Quân Mân nhíu mày, nhìn Tịch Nhiêu, lại nhìn phía xa xa, hừ lạnh một tiếng bỏ lại câu: "Tùy ngươi." Nói xong liền vội hướng khe sâu lao đi.
"Quân Mân chán ghét nhân loại cũng là do ta tạo thành.Tuy rằng nhân loại quả thực đáng ghét." Tịch Nhiêu thở dài, "Lần này người đến, thực lực không tầm thường.Quân Mân khả năng sẽ cố hết sức, ta đi nhìn xem.Ngươi trước hái dược thảo."
"Ừ, ta sẽ hái." Bạch Phong Hoa gật gật đầu.
Tịch Nhiêu ừ một tiếng nhún chân cũng hướng khe cốc lao đi.Đợi Tịch Nhiêu sau khi rời đi, Bạch Thiên Kỳ mới do dự hỏi: "Bạch Phong Hoa, Tịch Nhiêu này, chẳng lẽ không phải nhân loại?"
"Ừ!" Bạch Phong Hoa ngồi xổm xuống, thật cẩn thận thu thập cỏ Băng Khóa, "Đúng vậy,Tịch Nhiêu là yêu thú.Hy vọng ngươi tạm thời giữ bí mật."
"Được.Ta sẽ." Bạch Thiên Kỳ gật đầu, nhìn Bạch Phong Hoa thu thập dược thảo, do dự xuống, lại hỏi: "Bạch Phong Hoa, một lát, ngươi, phải giúp yêu thú sao?"
"Ừ!" Bạch Phong Hoa không có do dự, trực tiếp đáp ứng xuống.
"Nhưng mà, ngươi là nhân loại!" Bạch Thiên Kỳ nói nhỏ một tiếng, có chút không thể tin.
"Vậy thì thế nào?" Bạch Phong Hoa đã thu thập xong cỏ Băng Khóa, cẩn thận nhét vào túi Càn Khôn, ngẩng đầu nhìn Bạch Thiên Kỳ, "Nhân loại đương nhiên nên giết chết yêu thú, lấy máu uống, ăn thịt yêu thú?"
Bạch Thiên Kỳ chống lại đôi con ngươi trong suốt của Bạch Phong Hoa, giật giật môi, , ngập ngừng nói: "Nhưng mà, ngươi là nhân loại, nhân loại không nên giúp nhân loại sao?"
"Ngươi ngu ngốc sao?" Bạch Phong Hoa đứng dậy, không chút khách khí quát lớn Bạch Thiên Kỳ, "Ngươi phải giúp nhân loại giết chết yêu thú, sau đó đối phương muốn nuốt nội đan yêu thú, đem ngươi giết chết.Ngươi thực thích kết cục như vậy? Rất nhiều thời điểm, yêu thú so với nhân loại sạch sẽ hơn."
Bạch Thiên Kỳ ngốc ở tại chỗ, nhìn cặp con ngươi phát sáng, sau một lúc lâu nói không nên lời.
"Muốn hay không đánh cược?" Bạch Phong Hoa, "Chúng ta liền đánh cuộc nhân loại cùng yêu thú người nào dơ bẩn hơn."
Bạch Thiên Kỳ chằm chằm nhìn Bạch Phong Hoa, sâu một lúc lâu cũng không nói một lời nào.
"Bùm ..." Tiếng nổ đột nhiên theo khe sâu truyền đến, Bạch Phong Hoa trong lòng căng thẳng, không hề cùng Bạch Thiên Kỳ nói lời nào, vội chạy hướng miệng cốc mà đi.Bạch Thiên Kỳ cũng vội vàng theo ở phía sau.
Khi Bạch Phong Hoa đuổi tới miệng cốc, liền nhìn đến Quân Mân cùng Tịch Nhiêu cùng hợp lực công kích lão già mặc trường bào vàng.Lão già kia hai hàng mày nối liền nhau thành một đường, tướng mạo không tốt, cằm nhọn hoắt, giờ phút này sắc mặt đều nhỏ ra nước.Hắn bị Quân Mân cùng Tịch Nhiêu công kích đánh lui, trong lòng căm tức không thôi.
"Nhân loại dơ bẩn, cút khỏi Hắc Thủy cốc!" Quân Mân tức giận mắng, nhưng trong lòng hiểu được, người đứng trước mặt này thực lực không tầm thường, nếu hôm nay không phải Tịch Nhiêu đúng dịp ở trong này, hắn phỏng chừng cùng người nọ rơi xuống kết cục 'lưỡng bại câu thương' (cả hai bên cùng thiệt hại).
Tịch Nhiêu không nói lời nào, mà là ra tay càng 'ngoan' hơn.
Bạch Thiên Kỳ ở phía sau cũng chạy tới bên Bạch Phong Hoa, khi hắn nhìn thấy một màn này, kinh hô ra tiếng: "Tần trưởng lão."
Lão giả kia nghe được có người gọi, vội vàng hướng bên Bạch Phong Hoa nhìn lại, mi gian lập tức hiện lên sắc thái vui mừng: "Ngươi là đệ tử Bạch gia, tên là gì?"
"Vãn bối là Bạch Thiên Kỳ." Bạch Thiên Kỳ cung kính trả lời.
Còn không chờ lão gia kia nói chuyện, Tịch Nhiêu công kích một chiêu tàn nhẫn đã đánh úp đến trước mặt lão già, lão giả chật vật đỡ một kích này, thở hổn hển hướng Bạch Thiên Kỳ gào thét: "Bạch Thiên Kỳ, mau giúp ta.Sau khi chuyện thành công, ta lập tức nhận ngươi làm đệ tử Dịch Phong phái.Giúp ta lấy nội đan mãnh xà."
Bạch Phong Hoa ánh mắt lạnh lùng, lập tức hiểu được thân phận lão giả này.Trưởng lão Dịch Phong phái sao? Mục đích vẫn là Quân Mân a.
Bạch Thiên Kỳ do dự, tạm thời chưa có ra tay.
"Bạch Thiên Kỳ! Người còn phát ngốc cái gì! Ngươi thực không biết Bạch Ngọc Phi đã mất tích sao? Lần này thất quốc tỷ thí các ngươi Bạch gia không có Bạch Ngọc Phi, khẳng định xuống dốc không phanh!" Lão giả kia chật vật né tránh công kích của Quân Mân cùng Tịch Nhiêu, vội vàng hướng Bạch Thiên Kỳ gào thét, "Mau trợ giúp ta giết hai yêu thú này, sau khi chuyện thành công ngươi có nhiều chỗ tốt.Ngươi trở thành đệ tử Dịch Phong phái, còn có ai dám đánh chủ ý Bạch gia?"
"Nhiều lời vô ích!" Tịch Nhiêu móng tay thon dài mạnh mẽ cào trước ngực Tần trưởng lão, trực tiếp cắt qua y phục của hắn, xé rách da thịt của hắn.Nhất thời máu tươi tuôn ra, nhìn thấy ghê người.
"Bạch Thiên Kỳ! Ngươi muốn cho Bạch gia diệt vong phải không?" Tần trưởng lão kia bị thương, trong lòng bối rối không thôi, rống lớn hơn, thậm chí là uy hiếp.
Bạch Phong Hoa vẫn không nói gì, cũng không có động tác, đợi khi Bạch Thiên Kỳ rốt cuộc chần chừ nghĩ rút kiếm ra, Bạch Phong Hoa xoẹt một tiếng so với hắn rút kiếm nhanh hơn, đem kiếm chắn ở trước mặt Bạch Thiên Kỳ, âm lãnh gằn từng chữ: "Bạch Thiên Kỳ, nếu ngươi dám tiến lên trước, ta nhất định lấy mạng nhỏ của ngươi."
"Bạch Phong Hoa, ngươi ..." Bạch Thiên Kỳ nhìn trước mắt hàn quang Trường Không kiếm lóe lên, nhìn Bạch Phong Hoa mi gian hiện lên một mảnh lạnh lẽo, trong lòng phức tạp vạn phần.Bạch gia quả thật xuống dốc không ít, tuy rằng chủ mẫu vẫn kiên trì nói Bạch Ngọc Phi đang bế quan tu luyện.Nhưng là ai đều hiểu, Bạch Ngọc Phi đã mất tích, đã sớm không ở Bạch gia.Lúc này đây, Thất quốc tỷ thí đã làm cho chủ mẫu tâm lực (tâm tư+lao lực) tiều tụy.Tần trưởng lão Dịch Phong phái vỗn đều lấy lòng Bạch gia, nói đúng ra là lấy lòng Bạch Ngọc Phi.Bạch Ngọc Phi sau khi mất tích, Tần trưởng lão thường thường chạy tới Bạch gia, bởi vì hắn vẫn chưa từ bỏ ý định.Hy vọng có một ngày Bạch Ngọc Phi bỗng nhiên xuất hiện.Nếu bây giờ Tần trưởng lão quay đầu thương (cây giáo) nhắm ngay Bạch gia, chỉ sợ Bạch gia thật sự sẽ không gượng dậy nổi.Có điều, hiện tại tình huống này, chính mình nên làm như thế nào cho phải?
"Bạch Phong Hoa? Tốt, rất tốt! Bạch gia các ngươi hóa ra có tiểu bối xấu xa như vậy, dám cùng yêu thú cấu kết một ruột, ta sau khi trở về sẽ báo cáo, diệt trừ Bạch gia các ngươi!" Tần trưởng lão đem lời bên đó nghe rành mạch, hiểu được người ngăn cản Bạch Thiên Kỳ không ngờ là người của Bạch gia.Có thể nào không vừa thẹn vừa giận?
"Ai nha, ngươi còn muốn trở về?" Bạch Phong Hoa ha ha cười, tiếng cười tràn đầy châm chọc.
"Ngươi hôm nay liền vùi thân ở chỗ này đi!" Quân Mân giọng nói âm lãnh giống như sông băng vạn năm.
Tần trưởng lão tức giận sôi lên, tây chân luống cuống ứng phó Tịch Nhiêu cùng Quân Mân công kích, trong lòng đối Bạch Phong Hoa cùng Bạch Thiên Kỳ thầm hận không thôi.Nghĩ một khi thoát khỏi khốn đốn, tuyệt đối làm cho hai con chuột nhắt này sống không bằng chết.
"Ta hỏi ngươi, hơn mười năm trước, có phải ngươi giết người Tiết gia hay không?" Bạch Phong Hoa vung Trường Không kiếm nhắm thẳng mặt Tần trưởng lão phẫn nộ quát.
"Cái gì Tiết gia không Tiết gia, ta giết nhiều người, một lát nữa đến phiên ngươi!" Tần trưởng lão tức giận mắng.
Bên cạnh, Bạch Thiên Kỳ chấn động, hắn đương nhiên hiểu được người Bạch Phong Hoa nhắc tới là ai.Sự kiện kia hắn rất rõ ràng, khi hắn biết được chuyện này, nghĩ ngăn cản lại không còn kịp rồi.
Bạch Thiên Kỳ phản ứng rất nhỏ nhưng Bạch Phong Hoa cảm giác được, cũng xem ở trong mắt.Xem ra, chính là Tần trưởng lão này giết chết tiểu cậu mình chưa từng gặp mặt! Nếu là vậy, cũng không cần khách khí.
Bạch Phong Hoa không nói hai lời, vugn Trường Không kiếm lên, dưới chân nhún một chút, trực tiếp gia nhập cuộc chiến.
Bạch Thiên Kỳ sửng sốt, ngay sau đó hắn hiểu được, Bạch Phong Hoa làm sao có thể giúp Tần trưởng lão! Bạch Phong Hoa là muốn giết Tần trưởng lão.
Có Bạch Phong Hoa gia nhập, thế cục rất nhanh nghiêng về một phía.Vừa rồi, Tần trưởng lão còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, tuy rằng cả người bị đả thương không ít, nhưng tốt xấu có thể bảo toàn tính mệnh.Rất nhanh, Bạch Phong Hoa cùng Tịch Nhiêu còn có Quân Mân đem Tần trưởng lão bắt lấy.
"Ha ha, chủ nhân ra tay chính là lợi hại a." Tịch Nhiêu ngửa mặt lên trời cười ha hả.
"Các ngươi thôi đi, các ngươi cũng có thể giết chết hắn, đừng cho là ta nhìn không ra các ngươi vừa rồi đang đùa." Bạch Phong Hoa một cước không khách khí đem Tần trưởng lão đá ngã xuống đất.Tần trưởng lão trên người trói vài vòng Tử Đằng, hắn càng giãy dụa, Tử Đằng càng trói chặt.
Quân Mân sắc mặt phức tạp nhìn Bạch Phong Hoa.Bạch Phong Hoa là một nhân loại, lại ra tay giúp bọn họ tấn công nhân loại, hắn có chút nghĩ không thông.
Bạch Thiên Kỳ đứng xa xa, trong lòng càng thêm phức tạp.
"Lão già, ta hỏi lại một lần nữa, hơn mười năm trước, ngươi ở ngoài thành Nhạc Lâm quốc giết chết một thiếu niên? Còn đả thương phụ thân thiếu niên kia?" Bạch Phong Hoa ba ba nện Trường Không kiếm lên mặt nhăn nheo của Tần trưởng lão.
Nhục nhã như vậy làm cho Tần trưởng lão máu cả người đều vọt lên.Thân là trưởng lão Dịch Phong phái, khi nào chịu qua nhục nhã như vậy, còn là bị một cái hậu bối làm nhục!
"Tiểu tạp chủng Bạch gia, ngươi chờ đó cho ta, hôm ta ta khốn đốn, ngày khác, chính là tận thế Bạch gia các ngươi!" Tần trưởng lão nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hằn lên tơ máu, ác độc nhìn Bạch Phong Hoa.
"Ha ha..." Bạch Phong Hoa xoa thắt lưng ngửa mặt lên trời cười to, giống như nghe đươc chuyện cười hay nhất thế gian.
"Lão già, ngươi như thế nào còn chưa hiểu được thế cục hiện tại? Hiện tại ngươi là tù nhân! Ta nghĩ giết ngươi, đơn giản vô cùng.Ngươi lúc này còn nói lời ngoan độc, không phải muốn chết nhanh hơn sao?" Bạch Phong Hoa nhíu mày, mí mắt cũng không chớp, trực tiếp vung kiếm chém đỉnh tóc Tần trưởng lão, làm cho hắn biến thành nửa trọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com