Chương 94: Thai nhi, có thể giữ lại được không?
Đường Tâm Lạc được Lục Dục Thần bế lên xe, Mạnh Trạch tự mình lái xe, liền vượt mấy cái đèn đỏ một đường thông hành không bị ngăn trở, xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Bệnh viện Từ Ái đã sớm nhận được thông báo, viện trưởng Lâm cùng đội ngũ y bác sĩ đem Đường Tâm Lạc hơi thở thoi thóp, cơ hồ mất đi ý thức đẩy vào phòng giải phẫu.
Lục Dục Thần một mình ngồi ở bên ngoài phòng giải phẫu, phía sau lưng thẳng tắp, thân hình cao dài đĩnh bạt khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ uy hiếp.
Nơi này vốn chính là bệnh viện VIP, ở phòng giải phẫu, trừ bỏ bác sĩ hộ lý ngẫu nhiên ra vào, cơ hồ người không có không liên quan đều không được vào.
Nhưng cho dù như vậy, những người từ ngoài cửa cùng nhân viên y tế vẫn như cũ bước chân nhẹ nhàng đi qua, không dám phát ra âm thanh lớn.
Bởi vì bọn họ có một loại cảm giác, cảm thấy thoáng phát ra một chút tiếng vang, liền sẽ quấy rầy đến nam nhân chờ ở phòng giải phẫu, bị con mắt hình viên đạn lạnh băng của anh uy hiếp đến sinh mệnh.
Trừ bỏ nhân viên phòng giải phẫu ngẫu nhiên ra vào, ở bên trong "Cứu giúp" Đường Tâm Lạc viện trưởng Lâm một người xét ở sự toàn lực, dùng kinh nghiệm học được suốt một đời tranh thủ đem khả năng giải phẫu ở mức nguy hiểm đến khả năng thấp nhất.
Nói giỡn, đây chính là vợ mới cưới của Lục gia, vẫn là nên giải phẫu như vậy.
Mang thai mới hơn một tháng bụng liền chịu va chạm mãnh liệt, chảy nhiều máu như vậy, thai nhi muốn giữ được cơ hồ là không có khả năng.
Nhưng Lục gia nếu đem thai phụ đưa đến nơi này của bọn họ, liền tính là dùng toàn lực, bọn họ cũng muốn đem đem đứa nhỏ giữ được.
Bệnh viện Từ Ái không phải bệnh viện bình thường bên ngoài, gần nhất hai năm mới bị Lục Dục Thần thu mua thành bệnh viện tư nhân, từ bị Lục Dục Thần thu mua, sau này liền có rất nhiều tài chính từ nước ngoài dẫn vào có kỹ thuật cùng nhân viên y tế tiên tiến nhất.
Nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ, bọn họ cần phải làm là bảo đảm mỗi một người Lục gia sinh mệnh đều an toàn. Nếu là bảo đảm không được, kết cục không phải là điều bọn họ nguyện ý nhìn đến.
Bởi vậy, từ khi nhận được tin tức cho bọn họ bắt đầu chuẩn bị, cho dù là các vị chuyên gia kinh nghiệm lão luyện nhất, trong lòng cũng không khỏi nổi lên khẩn trương.
Bọn họ cần toàn lực cứu trị, chỉ có như vậy, mới có thể giữ được sinh mệnh của mình.
......
Lục Dục Thần ngồi ở ghế dài bên ngoài phòng giải phẫu, trên mặt vẫn như cũ, vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng tay hơi hơi có chút phát run, lại bán đứng cảm xúc của anh.
Đáy lòng anh thực loạn......
Trái tim, đang nhìn đến Đường Tâm Lạc trong nháy mắt lăn xuống xuống dưới, thế nhưng đã rất nhiều năm chưa từng có xuất hiện hoảng loạn như vậy.
Cái loại cảm giác này, tựa như tim đập lỡ một nhịp, lại bị người khác bỗng nhiên nắm chặt, không thể miêu tả, cũng không thể nói thành lời.
Ngửa đầu dựa vào phía sau tường, Lục Dục Thần có chút suy sụp nhắm mắt lại.
Anh yêu cầu thời gian, anh cần sự minh bạch, cái loại quái cảm giác kỳ quái này thực tế là cái gì.
......
Mạnh Trạch ở một bên thật cẩn thận quan sát đến biểu hiện của thiếu gia, Lục Dục Thần quanh thân lạnh lẽo, hai mắt nhắm lại, như cũ khí thế kinh người.
Sợi tóc cùng quần áo hơi hỗn độn lại làm anh thoạt nhìn, tựa hồ nhiều hơn một loại nhân tình vị.
Mạnh Trạch nhép nhép miệng, thiếu gia như vậy, đừng nói chính là cả lão quản gia là ba Mạnh của anh, phỏng chừng cũng chưa thấy qua.
Bất quá, làm Lục Dục Thần làm trợ lý được coi trọng bên người nhất, anh cảm thấy chính mình cần nhắc nhở thiếu gia.
Mạnh Trạch đi đến bên người Lục Dục Thần, cung kính đối với anh nói: "Thiếu gia, ngài muốn đi đổi quần áo sạch sẽ trước hay không? Ngài trên người đều bị máu của Thiếu phu nhân...... Ô uế."
Nói xong mấy chữ cuối cùng, Mạnh Trạch đã hối hận.
Bởi vì xem ra ánh mắt của Lục gia lạnh băng, vô tình, cơ hồ có thể đem người đông lạnh thành băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com