Phần 1:Chương 1
Một số chuyện lúc này đã có thể miễn cưởng nhớ lại được, bắt đầu vào một mùa đông nhợt nhạt tịch liêu.
Những ngày tháng ấy.
Hai mắt bị che bởi tình hình ảnh đứt đoạn, chỉ có thể nhìn thấy tương lai gần trong gang tấc.
Sương sớm giăng đầy trong con ngõ nhỏ bị ánh đèn đường dần dần sáng lên nhuộm thành từng khoảng màu vàng u ám.
Trời còn chưa sáng hẳn, trên bầu trời màu xanh lành lạnh vẫn có thể nhìn thấy một vài ngôi sao chưa chịu tắt.
Nhiệt độ mấy ngày nay giảm xuống rất nhanh.
Hà hơi thành sương.
Băng đóng ba thước.
Ký ức vẵn dừng lại ở thế giới tươi xanh dưới ánh mặt trời xa xăm.
" Jungkook, mang sữa đi uống này con! "
Đang chuẩn bị mở cửa thì mẹ đã từ trong phòng khách chạy ra, trên tay cầm theo một bịch sữa vừa hâm nóng trong nồi cơm điện bốc hơi nghi ngút.
"Mẹ bảo này, mấy đứa con trai như con là phải uống nhiều sữa vào, biết chưa? Không uống là không được đâu"
Nói xong,Mẹ liền đưa tay kéo mở phá cặc sau lưng Jungkook , ngước bịch sữa vào. Do thấp hơn con trai rất nhiều nên mẹ con phải kiểng chân lên. Cho bịch sữa vào cập xong, Mẹ nếu lấy cánh tay jungkook, lại bắt đầu ca cẩm:"Ôi, mùa đông mà ăn mặc phong phanh thế này làm sao được. Mình là con trai, đâu cần phải chú trọng việc ăn mặc quá thế?"
"Được rồi được rồi"Jungkook. Nhỏ giọng đáp, sau đó mở cửa ra."con đi học đây mẹ, không khéo lại đến vụ mắc".
Sương mù dày đặc tràn vào trong nhà.
Trên đầu là ánh sáng nhờ nhờ Lơ lửng đặc thù của mùa đông.
Trời vẫn còn rất sớm, ánh sáng chưa kịp chiếu hết cả con ngõ dài. Các loại hòm và nồi chắc đóng hai bên ngõ chỉ có thể đổ ra hình dáng Lờ mờ màu xám trong lớp sương mù.
Jungkook Đóng cửa lại nhốt tiếng ca cảm của mẹ vào nhà. Chỉ việc nghe thấy loáng thoáng nữa cầu sao "sau khi tan học nhớ phải...." ,Không khí lạnh của mùa đông đã ngăn cản tất cả.
Jungkook nâng quai cặp , thở ra một luôn khí trắng, nhún vai đi vào đầu ngõ.
Mới đi được vài bước đã suýt va vào Ji Eun vừa lão đão chạy ra khỏi cửa. Đang định mở miệng chào buổi sáng thì nghe thấy từ trong cửa phòng ra tiếng phụ nữ the thé:
"Hấp ta hấp tấp, mày vội vàng đi đầu thai à? Sao mày không đi chết đi, đồ lỗ vốn?"
Ji Eun ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt có chút lúng túng của Jungkook . Trong buổi sớm mùa đông thiếu ánh sáng, trên gương mặt trầm lắng của Ji Eun khôngkhông lộ ra biểu cảm gì.
Trong trí nhớ của jungkook thấy vẻ mặt của Ji Eun lúc đói mặc với mình luôn giống như cảnh quay chậm kéo dài cả thế kỷ.
"lại cãi nhau với mẹ cậu à?"
"Ừ"
"Chuyện gì thế"
"Thôi đừng nói nữa". Ji Eun xoa vết bầm tím. Trên cánh tay , Đó là do hôm qua bị mẹ cô nheo nhéo "cậu biết mẹ tớ là người mắc bệnh thần kinh mà. Tớ cũng chẳng buồn quan tâm đến bà ấy" .
"...Ừ. Cậu không sao chứ? "
"Không. Không sao. "
Sáng sớm mùa đông, cả con ngõ đều chìm trong im lặng. Như bị sương mù bao phủ, không một tiếng động nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com