Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

* CHƯƠNG 14: TÌNH MỘT ĐÊM!? *

"Lệ tổng cẩn thận một chút, chú ý đường phía trước"

Đinh Vũ đỡ Lệ Húc đã say đến ngã trái ngã phải đi vào trong phòng khách sạn. Chuyến công tác này của Đinh Vũ và Lệ Húc vô cùng thuận lợi, rất nhanh liền cùng bên đối tác đạt thành hiệp nghị.

Đêm nay sau khi song phương kí kết xong hợp đồng, đối phương đặc biệt mở tiệc chiêu đãi Lệ Húc và Đinh Vũ. Trong bữa tiệc rượu thì khó mà tránh khỏi phải uống nhiều hơn mấy chén.

Lệ Húc lại thấy Đinh Vũ thực sự không uống được rượu liền thay y uống hết những chén rượu được kính tới, cuối cùng chính hắn lại là người say gần như bất tỉnh nhân sự. "Lệ tổng, ngài ngồi xuống đây trước, để tôi đem khăn ấm đến."

Đinh Vũ dìu Lệ Húc đến ghế sô pha cho hắn ngồi xuống, sau đó xoay người đi vào phòng tắm. Chờ đến khi y cầm khăn mặt đã nhúng nước ấm đi ra thì thấy Lệ Húc đang dựa vào ghế sô pha, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt hiện ra sắc ửng hồng do uống say, cravat bị tháo ra đặt ở một bên, mấy chiếc cúc áo ở trên đã bị cởi lộ ra vòm ngực màu đồng cổ.

Đinh Vũ đi đến trước ghế sô pha, cúi người dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau mặt cho hắn. Ngũ quan của Lệ Húc tinh xảo, hàng mi anh khí, cái mũi cao thẳng, đôi môi bởi vì say rượu mà có vẻ phá lệ hồng nhuận.

Đinh Vũ cúi đầu có chút si mê ngắm nhìn. Mặt của cả hai gần sát vào nhau, hơi thở mang theo mùi rượu nồng đậm tất cả đều phả lên mặt y. "Tiểu Thanh...."

Lệ Húc vô ý thức lẩm bẩm một tiếng. Đinh Vũ sửng sốt một chút, y đương nhiên biết Lệ Húc không phải đang kêu tên của mình. Nghệ Thanh, Đinh Vũ đồng âm bất đồng tự.

Nhưng như vậy thì đã sao, nghe vào tai chẳng phải là giống nhau đấy thôi? Huống chi người đang đứng trước mặt Lệ Húc lúc này là y, Đinh Vũ chứ không phải Nghệ Thanh vậy thì cứ coi như y được gọi là "Tiểu Thanh" đi.

Cũng biết đó là một suy nghĩ có bao nhiêu tự lừa mình dối người nhưng Đinh Vũ cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, cẩn thận giúp Lệ Húc lau hai gò má. "Tiểu Thanh....."

Có lẽ bởi vì cảm giác ấm áp ở trên mặt khiến cho Lệ Húc đang say rượu cảm thấy vô cùng thoải mái, vươn tay bắt lấy bàn tay của Đinh Vũ đang cầm khăn lau trên mặt mình, miệng lại mơ mơ màng màng hừ một tiếng. "Lệ Húc....."

Đinh Vũ nhìn tay mình đang được gắt gao nắm chặt, không tự chủ được hôn lên đôi môi của Lệ Húc. Mùi rượu lập tức vọt vào trong miệng khiến đầu y nhất thời mơ hồ một mảnh, chủ động đem đầu lưỡi vói vào dây dưa với Lệ Húc. "Ngô....."

Lệ Húc kêu rên một tiếng sau đó nhanh chóng hàm lấy vật mềm mại ở trong khoang miệng, bắt đầu điên cuồng mút vào. Lệ Húc......Lệ Húc......Đinh Vũ cuối cùng cũng không thể cố gắng kềm chế nữa.

Khăn mặt cầm ở trong tay bị ném sang một bên, hai tay vòng lấy cổ hắn, hai chân quỳ trên ghế sô pha, toàn bộ thân thể đều dính sát lên người Lệ Húc. Hai người miệng lưỡi dây dưa trao đổi hô hấp. "Tiểu Thanh..... Tiểu Thanh..... Tiểu Thanh...."

Dưới sự kích thích của cồn, ý thức hỗn độn, Lệ Húc cuồng loạn lặp đi lặp lại tên của ái nhân, kìm lòng nhịn không được màđè lên thân thể ấm áp dán trên người mình.

Đinh Vũ từ môi của Lệ Húc hôn xuống dưới, ở chỗ hầu kết liếm liếm một chút. Cảm giác được cánh tay của Lệ Húc ở trên người mình trở nên căng thẳng, y không tiếng động cười cười, tiếp tục hôn xuống dưới, tại bên cổ Lệ Húc hút một chút, duyệt ra dấu vết của chính mình.

Một trận tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên đánh vỡ không khí ái muội ở trong phòng. Đó là di động ở trong túi tiền của Lệ Húc, Đinh Vũ bối rối muốn tìm điện thoại tắt đi. "Ân..... Ồn chết mất..... Đau đầu quá đi....."

Lệ Húc nhíu nhíu mày, cố gắng mở ra hai mắt. Bàn tay cầm di động của Đinh Vũ cương lại giữa không trung mà di động vẫn đang không ngừng vang lên. "Đinh Vũ!"

cảnh tượng trước mắt khiến cho đầu óc của Lệ Húc lập tức tỉnh táo lại. Đinh Vũ ngồi ở trên đùi của hắn, hai tay của hắn lại đang ôm lấy eo của y, mặt của hai người cũng gần sát bên nhau. "A lô!?"

Lệ Húc chỉ có thể trước tiên cầm lấy chiếc di động đang không ngừng vang lên trên tay Đinh Vũ, thoáng xấu hổ nhìn y một cái. Đinh Vũ từ trên đùi của hắn đứng dậy.

Người gọi tới là đối tác, bọn họ thấy Lệ Húc hôm nay có vẻ đã quá say nên có chút không yên lòng mà gọi điện tới hỏi thăm huống một chút. Lệ Húc cùng đối phương hàn huyên vài câu sau đó tắt điện thoại. "Đinh Vũ, thực xin lỗi! Tôi say quá, đem cậu trở thành Tiểu Thanh, thực sự rất xin lỗi...."

Lệ Húc nhu nhu huyệt thái dương đau nhức, từ trên ghế sô pha đứng dậy, đôi mắt tràn đầy xin lỗi nhìn Đinh Vũ. Đinh Vũ cúi đầu nhìn mũi chân của mình không lên tiếng. "Đinh Vũ, tôi....."

Đinh Vũ lặng yên khiến cho Lệ Húc có chút chân tay luống cuống, muốn vỗ vỗ bả vai của y lại cảm thấy cũng không quá thích hợp, bàn tay nâng lên lại hạ xuống. "Lệ Húc, tôi thích anh!"

Đinh Vũ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lệ Húc. Tác giả chém gió: Nhất thời cảm thấy có cả một chậu cẩu huyết đổ vào đầu. "Đinh....."

Lệ Húc nhíu mày đang định mở miệng đã bị ánh mắt của Đinh Vũ ngăn lại. "Lệ Húc, tôi thích....... không, nói đúng ra hẳn là tôi đã thầm mến anh rất lâu rồi. Đại khái là từ lúc tôi vào năm thứ nhất đại học và được nghe các giáo viên thường xuyên nhắc tới anh đã từng vĩ đại như thế nào, sau đó vô tình nhìn thấy ảnh chụp tốt nghiệp của anh trong tủ kính của trường rồi trộm lấy nó giữ làm của riêng thì phân tình cảm này đã bắt đầu rồi. Thực nực cười đúng không? Khi ấy tôi căn bản còn chưa gặp được anh ngoài đời thực. Đúng rồi, tấm ảnh kia của anh tôi vẫn còn lưu giữ cho tới tận bây giờ, hiện tại nó đang nằm trong ngăn kéo bàn làm việc của tôi. Sau khi liều mạng cố gắng lấy được tấm bằng tốt nghiệp với thành tích xuất sắc liền không chút do dự đi phỏng vấn xin việc ở công ty của anh, cũng nghĩ hết mọi biện pháp để có được sự ưu ái của anh...."

Đinh Vũ tiến tới gần Lệ Húc, nói ra hết những tình cảm đã che giấu bao năm qua. "Đinh Vũ!"

Ngày thường Đinh Vũ luôn luôn bình tĩnh ổn trọng và kiệm lời, bây giờ lại đột nhiên tỏ tình với hắn khiến cho Lệ Húc trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người. Mãi cho đến khi trên môi truyền tới xúc cảm ấm áp, Lệ Húc mới bừng tỉnh kéo giãn khoảng cách giữa hai người. "

Lệ Húc, tôi biết anh đã có Nghệ Thanh, mà tình cảm cũng giống như thành tích học tập hay công trạng trong công tác, không phải cứ cố gắng là được. Nhưng Lệ Húc, anh là giấc mộng nhiều năm của tôi, tôi chỉ hy vọng có một cơ hội đạt được giấc mơ mà thôi, dù chỉ là 1 đêm cũng được...."

Đinh Vũ thì thào nói nhỏ, lại định hôn lên môi Lệ Húc. "Đinh Vũ, tôi lại chỉ hy vọng quan hệ giữa chúng ta sẽ vĩnh viễn là quan hệ bình thường giữa thủ trưởng và cấp dưới mà thôi"

Thanh âm của Lệ Húc trầm xuống, quay đầu tránh đi đôi môi của Đinh Vũ. "Quan hệ bình thường giữa thủ trưởng và cấp dưới?! Không phải lúc nãy anh cũng có phản ứng sao?"

Đinh Vũ ý vị nhìn chỗ giữa khố gian của Lệ Húc. Vừa nãy hai người ý loạn tình mê, Đinh Vũ ngồi ngay trên đùi của Lệ Húc đương nhiên có thể cảm nhận được biến hóa trên cơ thể của hắn. "Đinh Vũ, đừng để hảo cảm của tôi đối với cậu biến mất không còn chút nào!"

Lệ Húc phiền muộn gãi gãi tóc, say rượu khiến cho đầu óc mơ màng trầm trầm hơn nữa bị Đinh Vũ một phen càn quấy hiện tại càng khiến đầu hắn đau như muốn nứt ra. "Lệ Húc, tôi....."

Đinh Vũ nhìn Lệ Húc sắc mặt ngày càng âm trầm sợ hãi làm quá lại mất hết mọi thứ, nhất thời nghẹn lời, đôi mắt phiếm hồng. "Đinh Vũ, chuyện vừa rồi tôi đã giải thích rồi. Hiện tại tôi thấy rất mệt muốn được nghỉ ngơi"

Lệ Húc quay đầu không nhìn tới ánh mắt của Đinh Vũ, ngữ khí lạnh băng mang theo hàm ý đuổi khách rõ ràng. "Lệ.... Tổng, ngủ ngon"

Đinh Vũ do dự nửa ngày, chỉ đành không tình nguyện đi ra khỏi phòng Lệ Húc. Đáng chết!

Lệ Húc đi vào phòng tắm, khi đi ngang qua gương nhìn thấy hôn ngân Đinh Vũ lưu lại bên gáy của mình, trong mắt liền hiện lên chán ghét. Ngón tay dùng sức cọ cọ, mãi cho đến khi bên gáy trở thành một mảng phiếm hồng, hôn ngân kia cũng hoàn toàn biến mất mới chịu dừng lại. "Tiểu Thanh, anh rất nhớ em...."

Lệ Húc đứng dưới vòi hoa sen thì thào nói nhỏ. Dòng nước ấm áp giúp cho cơn đau đầu sau khi say rượu giảm bớt một chút. Nhắm mắt ngẩng đầu lên để dòng nước chảy xuôi theo hai gò má.

Trong đầu lại hiện ra hình ảnh Nghệ Thanh cẩn thận vì mình sửa sang lại hành lý trước khi chia tay, sau đó hai người cười đùa thành một đoàn, Nghệ Thanh ở dưới thân mình thở dốc, hậu huyệt hàm chứa côn thịt của mình, điên cuồng đong đưa. "Hô...."

Lệ Húc thở hổn hển từng ngụm, cúi đầu nhìn lửa nóng gắng gượng đã muốn đứng thẳng giữa khố gian. Lưng tựa vào vách tường phòng tắm lạnh lẽo, muốn bản thân tỉnh táo lại nhưng tưởng niệm lại như phụ cốt chi thư, trong đầu đều là gương mặt mị hoặc của Nghệ Thanh, thân thể trắng nõn, hai chân thon dài, rên rỉ ngọt nị. "Tiểu Thanh.... Tiểu Thanh.... Tiểu Thanh......."

Nhẹ giọng kêu tên của ái nhân, Lệ Húc vươn tay cầm lấy vật ở giữa hai chân. "Lệ Húc!"

Hôm nay là ngày Lệ Húc về nước, Nghệ Thanh vừa về đến cửa chưa nhìn thấy người đã hưng phấn hô một tiếng. "Ngô...."

Một bóng người đột nhiên đánh tới, "Phanh"

Một tiếng cửa bị đóng lại, trực tiếp đè Nghệ Thanh lên vách tường cạnh cửa, sau đó là một nụ hôn cuồng nhiệt.

Nghệ Thanh dựa vào tường, nhắm mắt lại, toàn tâm đón nhận Lệ Húc điên cuồng đoạt lấy, miệng lưỡi giao triền, hô hấp trao đổi. "Tiểu Thanh...Tiểu Thanh.... Muốn em.... Rất muốn...."

Cái trán, mi tâm, khóe mắt, cánh mũi, hai má.... Lệ Húc ở từng tấc da thịt trên mặt Nghệ Thanh hạ xuống vô số nụ hôn, thanh âm nỉ non khàn khàn biến mất giữa hai đôi môi tiếp xúc.

Lệ Húc hàm đầu lưỡi của Nghệ Thanh hấp duyệt, dây dưa lại như thế nào cũng hôn không đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com