Chương 45: Kế hoạch bỏ trốn
La Vân Hi cúi đầu nhìn thông tin trong tay, khi xem đến những trang cuối cùng, cảm giác thất vọng bắt đầu dần dần xâm chiếm tâm trí anh.
Những ngày kế tiếp, Bạch Lộc phát hiện thái độ của La Vân Hi có gì đó không đúng. Anh luôn vô tình hay cố ý tránh né cô, thậm chí lúc ở nhà cũng thường xuyên ngồi trong phòng làm việc riêng đến tận nửa đêm, dường như chờ cô ngủ rồi mới lên giường nằm. Khí sắc của anh cũng vì vậy mà trở nên không tốt… Có lẽ lúc ở trên giường là rõ ràng nhất, anh thô bạo không giống trước kia, mỗi lần đều mặc kệ cô phản đối mà điên cuồng giữ chặt lấy cô.
Năm ngày liền, Bạch Lộc không nói chuyện đàng hoàng được với anh.
Cách anh thường xuyên nhíu mày quan sát cô ở công ty, cách anh từ chối khéo những quan tâm nhỏ nhặt của cô thật khiến người khác khó chịu.
Bạch Lộc mang cho anh chút trà thảo dược, còn chưa kịp đưa cho anh đã nghe anh nói:
“Tôi không muốn uống trà, không cần em bận tâm.”
Cây kim trong bọc lâu ngày sẽ lòi ra, bí mật mà cô muốn che giấu không thể che mắt La Vân Hi được lâu. Trong lòng biết rõ là vậy, nhưng cảm giác ngực như nghẹn lại khiến cô không thể thở nổi. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, cô bất giác lui về sau một bước, cốc trà trên tay sóng sánh nước suýt tràn ra ngoài.
La Vân Hi ngẩng đầu nhìn cô, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, em làm phiền anh rồi.” Bạch Lộc bình tĩnh lắc đầu rồi quay trở lại chỗ ngồi, tự mình uống hết cốc trà trên tay.
Mặc dù không hiểu sao anh vẫn chưa làm rõ mọi chuyện, chưa đuổi cô đi, nhưng có thể chắc chắn cô đã bị lộ, vậy thì không cần tiếp tục giả vờ nữa.
Trưa hôm ấy, Bạch Lộc quyết định xin về sớm để đi thăm em gái và Từ Côn, chuẩn bị rời khỏi nơi này. Kết quả còn chưa bước chân ra khỏi công ty, Từ Côn đã liên lạc cho cô, lo lắng nói:
[Tôi vừa ra ngoài mua chút đồ thì không thấy em gái của cậu đâu nữa, con bé nhắn tin nói là muốn đi gặp bạn bè.]
Phản ứng đầu tiên của Bạch Lộc khi nghe được tin này cũng không phải lo lắng, mà là chán nản và thất vọng với em gái mình. Cô đã nhiều lần nhấn mạnh rằng vì an toàn, con bé phải ở cạnh Từ Côn, ít nhất là cho đến khi Trần Chính Hào thật sự bị bắt vào tù, nhưng cuối cùng thì sao? Một lần nữa, con bé lại tự làm theo ý mình.
Dự cảm chẳng lành nổi lên, mấy ngày trước phía cảnh sát cũng đã nhận được lệnh bắt giữ, nhưng Trần Chính Hào lại nhanh hơn một bước mà trốn thoát. Hắn lặng yên không một tiếng động biến mất, hiện tại Lâm Ngọc lại không liên lạc được, không khó để đoán ra được chuyện gì sẽ xảy ra.
Bạch Lộc cố gắng bình tĩnh lại, ôm may mắn mà thử liên hệ cho Lâm Ngọc, gọi liên tục ba cuộc vẫn không thấy ai bắt máy, khuôn mặt của cô dần lạnh xuống.
Trong công ty người qua người lại hối hả, Bạch Lộc mang giày cao gót chạy nhanh trên đại sảnh, va phải không ít nhân viên. Cô luôn miệng xin lỗi sau đó liên hệ cho Từ Côn rồi đeo tai nghe không dây lên tai, vừa vẫy xe vừa nói:
“Từ Côn, tôi nghĩ La Vân Hi phát hiện ra chuyện tôi mượn tay anh ta để gây chuyện với Trần Chính Hào rồi. Sau khi tìm được em gái tôi, chúng ta thực hiện kế hoạch bỏ trốn...”
Từ Côn theo không kịp tiết tấu của Bạch Lộc vội hỏi lại: [Không phải trước đó cậu nói muốn chia tay với La Vân Hi trong yên bình giống mấy cô bạn gái cũ của anh ta à?]
Bạch Lộc khựng lại trong chốc lát, khóe mắt cảm giác cay cay rồi mím chặt môi nhìn cảnh vật bên đường trôi qua bên cạnh mình, nói:
“Chỉ trong trường hợp anh không phát hiện ra, hiện tại biết tôi lừa anh ta như vậy, cậu nghĩ anh ta sẽ để yên cho tôi rời đi à? Mấy ngày này thái độ của anh ta dọa chết tôi rồi. Không nói nữa, cậu định vị được vị trí của Lâm Ngọc chưa?”
Vì để đề phòng trường hợp bất trắc thế này, Từ Côn đã gắn định vị vào điện thoại của Lâm Ngọc, hiện tại đang triển khai tìm kiếm.
[Được rồi, là ở quán cà phê gần trường đại học. Cậu đang trên đường à? Lâm Ngọc không sao, chúng ta nghĩ nhiều rồi.]
Bạch Lộc nghe được em gái an toàn thì thở phào một hơi, thần kinh có chút căng thẳng cũng ổn định lại. Một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng, mỗi lần nhắc đến Trần Chính Hào cô đều nghĩ anh ta sẽ chuẩn bị làm ra chuyện gì đó hại người. May mà lần này Lâm Ngọc không thật sự gặp bất trắc như lần trước.
Cô nói địa chỉ cho tài xế rồi dặn dò Từ Côn:
“Ừm, vậy thì tốt. Giờ tôi sẽ qua đó đón Lâm Ngọc, cậu đặt vé giúp tôi.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói: [Không đi có được không?]
Giọng của Từ Côn trở nên nặng nề, làm tâm trạng Bạch Lộc cũng trùng xuống. Cô nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở của mình rồi cười nói:
“Cũng được, ha ha, nếu La Vân Hi chấp nhận cho tôi hủy bản hợp đồng tình nhân kia. Dù sao thì hôm nay tôi xin nghỉ sớm rồi, đến chỗ Lâm Ngọc trước tính sau.”
Từ Côn ừm một tiếng vào điện thoại, trong mắt chất chứa sự quyến luyến. Đầu ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt của cô gái trên màn hình máy tính, đó là một cô gái khoảng mười bảy tuổi, tóc chỉ dài chấm vai. Mặc dù trong ảnh cô đang mặc đồng phục cấp ba, nhưng ngũ quan lại xinh đẹp và quyến rũ tựa như hoa hồng đỏ dưới ánh nắng, rực rỡ và hấp dẫn ánh nhìn của kẻ khác. Dưới môi của cô gái ấy… có một nốt ruồi nhỏ.
Bên cạnh trường đại học, tại một quán cà phê không gian rộng rãi, hai cô gái đang ngồi đối diện nhau trò chuyện vui vẻ. Cô gái mặc váy hoa bày ra vẻ mặt kinh ngạc, miệng mở to mà hỏi:
“Vậy là cậu lén trốn ra gặp tớ à? Cậu không sợ chị gái của mình giận hả?”
Lâm Ngọc nghĩ đến chị gái thì hơi sợ một chút, nhưng mấy ngày này quanh quẩn ở nhà không được ra ngoài dạo phố khiến trong lòng cô u uất vô cùng.
“Ra ngoài một chút chắc không sao đâu.”
Nói đến đây, người đối diện đột nhiên đảo mắt liên tục về phía sau làm Lâm Ngọc phải quay lại nhìn, miệng thì nói: “Có gì hay à?”
Vừa ngẩng mặt lên, Lâm Ngọc liền cứng đờ người. Bạch Lộc không biết khi nào đã đứng ở sau lưng cô, trên người mặc một bộ vest màu xanh nhạt, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc.
Bạch Lộc nhíu mày không vui: “Em nên cảm thấy may mắn vì lần này không bị Trần Chính Hào phát hiện.”
“Em… em xin lỗi.” Lâm Ngọc luýnh quýnh đứng lên, đầu cúi thật thấp.
Bạn của Lâm Ngọc cũng hơi sợ, không dám động đậy mà rụt rè nhìn về phía Bạch Lộc
Bạch Lộc cảm thấy thật bất lực với em gái, không biết nên nói thế nào cho con bé hiểu rằng thế giới này có quá nhiều nguy hiểm, lòng người có bao nhiêu thâm độc. Chẳng lẽ tỷ lệ tội phạm ở thành phố thấp thì bản thân không cần lo lắng gì cả? Huống chi con bé còn từng bị Trần Chính Hào nhằm vào.
Cô gật đầu chào cô gái ngồi đối diện Lâm Ngọc rồi nhẹ nhàng nói: “Chơi xong rồi? Về thôi.”
Lâm Ngọc ngoan ngoãn đứng lên, nhanh chóng nháy mắt với bạn mình rồi theo chân chị gái đi ra ngoài. Bước chân của người phía trước không nhanh không chậm, giày cao gót chạm xuống sàn nhà phát ra âm thanh cộp cộp vừa phải, rất có nhịp mà gõ vào tim của Lâm Ngọc.
Ra đến quầy, Bạch Lộc rút thẻ thanh toán tiền nước cho hai người rồi thong thả đẩy cửa rời đi. Sau lưng cô là Lâm Ngọc đang khép nép không dám nói nhiều.
Hai người bắt xe trở lại nhà của Từ Côn lúc cậu đang dọn vali quần áo cho Lâm Nhã. Thấy cái va li quen mắt kia, Lâm Ngọc hiếu kỳ nhìn chị mình:
“Chị định đi đâu à?”
Bạch Lộc nhức đầu nói: “Ừm.”
Nhưng chỉ khi nào Trần Chính Hào bị bắt, cô mới yên tâm rời khỏi đây. Hiện tại cô không biết phải đối mặt với La Vân Hi thế nào, cảm giác áp lực đè nặng lên vai.
Cô quay sang nhìn em gái rồi dặn dò: “Lâm Ngọc, thế sự vô thường, bất kể lúc nào cũng phải cẩn thận, chú ý an toàn của bản thân. Chị không muốn nhắc thêm lần nữa, em phải hiểu Trần Chính Hào còn đang trốn chui trốn nhủi ở đâu đó, hắn có âm mưu gì không ai biết được.”
Lâm Ngọc không trả lời, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của chị gái, cô cảm giác vô cùng có lỗi.
Trong căn phòng tối giản phối hai màu trắng xanh của Từ Côn chỉ có một chiếc giường vừa đủ cho họ ngồi, điều kiện gia đình cậu cũng không phải tốt, vậy nên vẫn đang ở trọ.
Bạch Lộc một tay xoa trán đi về phía giường ngồi xuống, Lâm Ngọc cũng dè dặt ngồi vào cạnh cô.
“Uống nước đi.” Từ Côn cầm lấy một chai nước trên bàn mở nắp rồi đưa qua.
Bạch Lộc nhận lấy rồi đáp: “Cảm ơn cậu. Từ Côn này, trước khi tôi xé rách mặt với La Vân Hi, tôi muốn mua cho bố mẹ và cậu vài thứ.”
Vừa nghe cô nói thế, Từ Côn lập tức lắc đầu: “Không cần đâu.”
“Biết trước cậu sẽ nói thế, dù sao tôi cũng mua rồi.” Bạch Lộc mỉm cười, từ trong túi rút ra hai tờ giấy nhà đất, một đưa cho Từ Côn, một đưa cho Lâm Ngọc.
Số tiền cô lấy từ La Vân Hi là rất lớn, nhưng cho đến giờ vẫn chưa thấy anh lên tiếng chất vấn cô về vấn đề đó. Cô chỉ có thể nghĩ đến một khả năng là La Vân Hi quá giàu, phần tiền mà cô sử dụng không đáng kể nên anh mới không chú ý đến.
Thứ duy nhất Bạch Lộc có thể bù đắp cho anh trong thời gian qua là những dự án làm ăn mà cô nỗ lực giành về, cộng thêm những nhân tài xuất sắc cô lôi kéo được. Mặc dù ở thời điểm này họ vẫn chưa thể phát huy ra được tài năng và giá trị thật sự của mình, nhưng về lâu dài, công ty anh sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn nữa.
Từ Côn và Lâm Ngọc phân ra cầm lấy thứ trên tay Bạch Lộc, sau đó cô lại rút ra thêm một đống thứ linh tinh khác.
“Mỗi người một chiếc ô tô, không phải loại đặc biệt đắt đỏ nhưng có còn hơn không. Đây là, ừm, một tòa chung cư mười tầng, sau này không cần phải vất vả nữa vẫn sẽ có nguồn thu nhất định.”
Nhìn cô vừa cười vừa đặt những thứ trên tay xuống giường, trái tim Từ Côn co thắt dữ dội. Cô chuẩn bị kỹ càng như vậy từ bao giờ? Thậm chí việc tiền nong mai sau của họ cô cũng chú ý đến. Chẳng lẽ cô muốn đi khỏi nơi này mãi mãi không quay về?
Lâm Ngọc ở bên cạnh họ thời gian này nên cũng hiểu được chị gái mình đây là bòn rút tiền của La Vân Hi, nhưng hiện tại mới biết là số tiền đấy không hề nhỏ chút nào.
“Chị… chị làm vậy anh ta có kiện chị không?”
Cô đột nhiên sợ chị mình bị kiện vì tội danh lừa gạt tiền người khác!
Bạch Lộc nhún vai: “Anh ta đưa thẻ đen cho chị, cho chị tùy ý sử dụng, dùng bấy nhiêu đây cũng không đến mức làm rầm rộ lên chứ? Những người bạn gái trước cũng tiêu rất nhiều, em không biết thôi.”
Đối với họ là nhiều, nhưng đối với La Vân Hi thì như là chín con trâu rụng một sợi lông, chẳng đáng kể chút nào. Gần nhất thu mua công ty của Trần Chính Hào mới thật sự là con số khổng lồ, hơn nữa còn có nguy cơ thua lỗ không hoàn vốn, nhưng anh ta… vẫn đồng ý giúp cô mua lại.
Sau khi bàn giao lại tất cả những thứ mình chuẩn bị sẵn, Bạch Lộc không trở về nhà La Vân Hi mà đến Vạn Mỹ gặp quản lý của họ. Các cô gái ở đây đều rất chuyên nghiệp, bốn người quyến rũ thành công Trần Chính Hào, bôi đen thanh danh của anh ta. Sau đó, lấy bằng chứng bản thân bị đem ra làm hàng hóa gửi cho cảnh sát, hoàn hảo kết thúc công việc của mình. Cô phải trả cho họ một phần phí phù hợp, còn cả Hạ Chi nữa, diễn không tồi.
Quản lý của Vạn Mỹ nhìn thấy Bạch Lộc ăn mặc quyến rũ xuất hiện trong phòng VIP, còn mang theo một cái thẻ chứa gấp đôi số tiền đã định, lòng như là nở hoa.
“Cô Bạch trẻ hơn tôi nghĩ nhiều lắm, cảm ơn vì đã tin tưởng Vạn Mỹ.”
Bạch Lộc cười đáp: “Nhờ chị chuyển lời cảm ơn đến Hạ Chi giúp tôi, mọi người vất vả rồi.”
“Ây da, công việc của bọn tôi mà. Lần sau có cơ hội sẽ tiếp tục hợp tác.”
Bạch Lộc đáp lại mấy câu rồi nhanh chóng rời đi, lúc cô đặt chân khỏi hộp đêm Vạn Mỹ, trực giác nhạy bén khiến cô cảnh giác giật lùi về sau hai bước. Một người đàn ông thân cao hơn mét tám đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, ngũ quan tuấn mỹ quen thuộc, đôi mắt đen sâu thẳm như chứa đựng ngàn lời muốn nói.
“Em không nghe máy.” Người nọ trầm thấp mở miệng, nhìn thẳng vào Bạch Lộc.
Cô nghẹn một hơi ở giữa ngực, rút điện thoại ra nhìn một chút. Có hơn năm cuộc gọi nhỡ từ La Vân Hi… Đây là lần đầu tiên anh gọi cho cô nhiều cuộc như vậy mà cô không bắt máy.
“Không nghe thấy.” Bạch Lộc lạnh nhạt đáp, khuôn mặt không có ý cười như thường ngày. “Anh tìm tôi có việc gì?”
Cô không biết bằng cách nào anh tìm được đến đây, chẳng lẽ mấy hôm trước phát hiện ra cô có ý đồ bất chính nên đã cho người theo dõi?
La Vân Hi thấy thái độ xa cách của cô liền nhíu mày không vui: “Trễ rồi mà em chưa về, tôi lo lắng.”
Câu nói của anh làm Bạch Lộc bất ngờ không phản ứng kịp, anh nói là lo lắng cho cô? Không thể nào, ắt hẳn cô nghe nhầm rồi. Nếu anh đã biết chuyện cô lừa anh, sao có thể vẫn giữ thái độ như cũ được chứ?
Cô hít sâu một hơi cố gắng khiến giọng mình không run rẩy mà nói: “Tôi sẽ không trở lại nhà anh nữa. La Vân Hi, anh hiểu ý tôi không?”
Anh phát hiện bản chất xấu xa giấu sau khuôn mặt xinh đẹp này rồi, hà cớ gì vẫn giả vờ như chưa nhận ra? Anh có biết anh diễn rất tệ không? Bạch Lộc thở nhẹ ra một hơi, chờ đợi câu trả lời từ anh.
La Vân Hi bất ngờ nắm lấy cổ tay cô: “Tôi không hiểu. Em trở về cùng tôi trước rồi nói.”
Anh nói xong xoay người, một tay lôi kéo Bạch Lộc, chỉ là đi chưa được mấy bước, cô đã giãy ra, nhíu mày nói:
“Anh không hiểu? Được rồi, trở về một chuyến đi, tôi giải thích cho anh hiểu.”
Cô vừa nói vừa lui về sau, không muốn để anh chạm vào mình, cố tình giữ một khoảng cách nhất định với anh, thậm chí lúc lên xe cũng ngồi ở ghế sau.
La Vân Hi thấy thế có chút tức giận lên tiếng: “Lên ghế trước ngồi.”
“Ngồi ở đâu không giống nhau? Ông chủ của tôi, anh đừng trẻ con nữa, lái xe đi.” Bạch Lộc tựa đầu ra sau, nhắm mắt lại không thèm chú ý đến anh, nội tâm lại đang run rẩy dữ dội.
Cô đang dao động, cô đang sợ hãi phải đối mặt với người đàn ông này. Khi chết đi sống lại một lần nữa, cô đã tự đặt ra mục tiêu cho bản thân, trả thù Trần Chính Hào, sau đó một mình đi du ngoạn khắp chốn, đặc biệt là sẽ không bao giờ yêu ai nữa.
Thế gian phong cảnh muôn vàn, sợ gì không tìm được nơi mình thuộc về.
Bạch Lộc vẫn luôn nghĩ vậy, cho đến khi đối diện với khuôn mặt lạnh lẽo không cảm xúc của La Vân Hi. Cô phát hiện bản thân không hề mạnh mẽ như tưởng tượng, trái tim trong lồng ngực mất khống chế mà điên cuồng nhảy lên, chùn chân không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
La Vân Hi im lặng lái xe đưa cô về nhà, sau đó không nói không rằng đi vào bếp pha hai tách trà từ nhụy hoa nghệ tây mang đặt lên bàn. Đây là loại trà mà trước kia anh cực kỳ không thích, còn cảm thấy khó uống và nhạt nhẽo. Dần dà, dưới sự nỗ lực không ngừng của Lâm Nhã, anh đã quen với vị của nó.
Nhìn người con gái với khuôn mặt thờ ơ đang an tĩnh ngồi đối diện, anh bỗng nhiên nhận ra mình không hề hiểu một chút gì về cô.
Bạch Lộc chậm rãi nhấp một ngụm nước trà, ung dung hỏi: “Anh định giả vờ không biết gì đến bao giờ?”
“Đến khi tôi hiểu rõ được lòng mình.” La Vân Hi cúi đầu nhìn nhụy hoa đỏ hồng bên trong tách trà, nó trôi nổi bất định như tâm trạng của anh hiện giờ.
Đối với người từng trải qua quá nhiều mối tình như anh, cảm giác khi thật sự yêu một người là thế nào anh cũng không rõ.
Bạch Lộc mân mê tách trà trong tay, nói với anh:
“Tôi nói thẳng với anh vậy, hiện tại tôi đã thực hiện được mục đích của mình, chúng ta kết thúc hợp đồng tình nhân kia đi.”
La Vân Hi vắt chéo chân, bất chợt nở nụ cười: “Em có quyền gì nói muốn kết thúc hợp đồng?”
Anh không cho phép cô đùa giỡn anh rồi đơn giản thoát khỏi anh như vậy.
Bạch Lộc tỏ vẻ không sao cả: “Anh biết mình bị lừa mà vẫn bình tĩnh nhỉ? Tôi thì không vấn đề gì, dù sao tiền của anh cũng nhiều thế kia mà, tiêu không hết, cảm giác rất thích.”
Nhắc đến tiền bạc, La Vân Hi sầm mặt nhìn cô. Chẳng lẽ trong suốt thời gian qua, cô chưa từng thật lòng quan tâm anh lấy một lần? Câu nói tiếp theo của Bạch Lộc càng khiến anh không thể bình tĩnh nổi:
“Nếu anh thích tôi ở bên cạnh anh làm bộ làm tịch thế thì được thôi, chúng ta tiếp tục làm một đôi uyên ương quấn quýt, chờ đến khi kết thúc hợp đồng.”
La Vân Hi nheo mắt nhìn cô: “Em dám nói mình chưa từng rung động với tôi?”
Người đối diện hơi khựng lại rồi lắc đầu:
“La Vân Hi, tôi và anh không phải người của cùng một thế giới. Gặp nhau là duyên, ở bên nhau hay không là lựa chọn. Anh không thể ép người khác yêu anh.”
Ý của cô chính là, không yêu, không rung động, anh đừng cố huyễn hoặc bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com