Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

54. Xương gãy dập nát

54. Xương gãy dập nát 18



Editor: Hannah Nguyễn

Vì sao không biến về hình người, An Nhiên rõ ràng biết được nguyên nhân, nhưng sau khi nhìn hết cơ thể của Tần Mộ Ngôn y lại còn tiếp tục giở trò, nếu không phải y ép, Tần Mộ Ngôn sẽ biến thành thú hình sao?

Mẹ nó!

Dưới tình huống như vậy, thế nhưng y còn có thể mở mắt nói dối cùng Cố Viêm chọc cười hắn.


Quen biết người không tốt thật là thảmㅠ.ㅠ, Tần Mộ Ngôn lại bắt đầu sinh ra ý tưởng muốn dùng móng vuốt một lần đập chết ý tưởng của An Nhiên. Dĩ nhiên, hắn cũng chỉ dám đặt những suy nghĩ này trong lòng mà thôi, thú chi khế ước gì đó, cũng không phải là nói chơi.

"A Ngôn?" An Nhiên thấy Tần Mộ Ngôn không bình thường, còn tưởng hắn sinh khí, vừa định giải thích hai câu, liền nghe giọng nói của Tần Mộ Ngôn lạnh như băng: "Ai ở đàng kia? Cút ra đây nhanh cho ta!"

Hừ hừ, hắn không thể đập chết An Nhiên còn không thể dùng tên nghe lén này để phát tiết cơn giận sao?

Thanh âm Tần Mộ Ngôn cực lạnh, so với thời điểm Cố Viêm đem hắc báo kia về làm thí nghiệm còn lạnh hơn.

An Nhiên chỉ cảm thấy có cái gì đó trong rừng chợt lóe lên, nhưng vì quá nhanh nên không nắm bắt được. Trong lòng Tần Mộ Ngôn nghẹn một trận không phát tiết được nên rất khó chịu, hắn bật mạnh lên muốn đuổi theo, nào ngờ An Nhiên dùng thân mình nhích về phía trước chặn lại. Tần Mộ Ngôn không thắng kịp, chỉ có thể theo đà chuyển hướng sang một hướng khác, phịch một tiếng đụng vào gốc cây nơi khiến Lỗ Giang bị liệt và đã giết chết con hắc báo kia.

Va chạm này khiến Cố Viêm sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Hắn tuy rằng không thể thích Tần Mộ Ngôn, nhưng cũng không quen nhìn bộ dáng Tần Mộ Ngôn trước giờ băng lãnh nay lại biến thành sống không bằng chết, mặc dù trước đó việc Tần Mộ Ngôn một mình với An Nhiên khiến hắn không đồng ý, nhưng mà, trải qua khoảng thời gian ngắn chung sống ngắn ngủi này cũng đã làm cho bọn họ bắt đầu sinh ra một chút hữu nghị với nhau. Dù sao không phải tất cả mọi người đều có thể cùng sinh tử cùng hoạn nạn với nhau. Tần Mộ Ngôn đối với An Nhiên rất tốt, Cố Viêm tuy rằng không ưa hắn, nhưng cũng không thể phủ nhận ở chuyện này hắn rất dụng tâm.

Lôi Vân dực báo lạnh lùng là thế lại có thể làm tới mức này vì An Nhiên thì còn nói gì nữa? Nhưng trong nháy mắt, Tần Mộ Ngôn thế nhưng không chút nghĩ ngợi hướng phía trên cây phóng tới. Tốc độ cực nhanh, lực đạo lại rất lớn, trình độ thê thảm kia tuyệt đối không thể nào so sánh được với việc Lỗ Giang nhẹ nhàng dựa vào.

Lần đầu tiên, Cố Viêm cảm thấy hắn thực có lỗi với Tần Mộ Ngôn. Nếu không phải hắn muốn làm thí nghiệm, bọn họ đã sớm rời đi nơi này, nếu không phải hắn tìm hắc báo chọc giận Tần Mộ Ngôn, Tần Mộ Ngôn cũng sẽ không nổi giận, nếu Tần Mộ Ngôn không nổi giận, hắn cũng sẽ không làm ra chuyện xúc động như vậy. Thậm chí hắn có cảm giác, chính việc chết đi của hắc báo kia đã đem đến rủi ro. Cố Viêm cũng không cảm thấy dưới tình huống như vậy Tần Mộ Ngôn còn có thể sống sót, va chạm mạnh như thế, đợi đến khi độc tố khuếch tán hết toàn thân, chỉ sợ hắn sẽ gãy xương dập nát.

ㅠ.ㅠ, Như Lỗ Giang bị bán thân bất toại như vậy còn tốt, ít nhất so với một vỗ hai nửa đã tốt hơn rất nhiều. Hiện tại nên làm gì bây giờ? Cái cây đáng chết này như thế nào thăng cấp nhanh như vậy!

Tần Mộ Ngôn bị đụng có chút choáng, không ý thức được gì, Cố Viêm lại chợt nhào qua đem Tần Mộ Ngôn kéo ra khỏi cây kia. Miệng không ngừng la hét: "Tần Mộ Ngôn ngươi cứ yên tâm đi, ta nhất định tìm được tên vừa rình coi kia báo thù cho ngươi." Một bên nói một bên trong lòng cầu nguyện, thiên linh linh địa linh linh, chỉ hy vọng độc tố sẽ không lan nhanh như vậy.

Nhìn Cố Viêm như vậy, Tần Mộ Ngôn chỉ cảm thấy buồn cười, có lẽ giốngdáng dấp người sắp chết, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh tanh của hắn trước kia nhu hòa hơn rất nhiều. Cố Viêm chỉ trích hắn nói: "Ngươi sao ngu dữ vậy, Tiểu An Nhiên bị đụng một chút cũng sẽ không sao, dưỡng thương rồi sẽ khỏi, còn ngươi lần này ngay cả mạng cũng mất, ngươi nhìn ta đi, ngay cả bay một chút cũng không biết, nếu ngươi chết rồi ta như thế nào mang Tiểu An Nhiên ra ngoài được đây?"

Được rồi, đoạn đối thoại của hai thú nhân rất có điểm thương cảm, nhưng An Nhiên cứ thế ở bên cạnh nhìn thiếu chút nữa không nhịn được cười.

Ngươi có thể tưởng tượng một người bình thường ngồi xổm bên cạnh một hắc báo có cánh đa sầu đa cảm lưu luyến chia tay không?

......

"Hai người các ngươi, đủ rồi!" An Nhiên đến cạnh Cố Viêm ngồi xổm xuống, sờ vào hắc báo bị đụng choáng đầu. "Ai nói ngươi A Ngôn sẽ chết?"

"Chẳng phải cây này không dựa lên đươc sao? Lỗ Giang bị tàn, con báo nhỏ kia cũng chết rồi." Trong lúc nói, Cố Viêm chợt ngẩng mặt lên trừng mắt thật lớn như không thể tin được nhìn An Nhiên, nói: "Tiểu An Nhiên ngươi lừa chúng ta sao?"

An Nhiên ba một cái, thuận tay cho hắn một cái tát.

"Ai rảnh mà đi lừa ngươi, lão tử sớm đã cho hắn ăn tị độc đan, loại chất độc này, thấm tháp vào đâu."

Cố Viêm nháy mắt mấy cái, có chút không thể tin.

"Ngươi không phải nói không thể giải được sao?"

An Nhiên càng không ngừng xoa đám lông trên đầu hắc báo, gật gật đầu, nói: "Ta nói không thể giải, đây là dự phòng, dự phòng hiểu hay không? Ta cũng không lừa bọn họ." Vừa nói hai tay y cũng nâng đầu hắc báo lên, cẩn thận nhìn một chút, "Không sao chứ? Bị đụng có đau không?"

Biết Tần Mộ Ngôn vẫn ổn, trong lòng Cố Viêm lại thấy không công bằng, hắn ra vẻ một bộ oán trách An Nhiên đối đãi phân biệt, cho Tần Mộ Ngôn ăn tị độc đan cũng không cho hắn một viên. Còn để chính mình lo lắng vô ích một thôi một hồi linh tinh.

An Nhiên biết hắn lại khó chịu. Từ trong không gian tiện tay cầm ra một viên tị độc đan, sau đó ném tới trong lòng bàn tay hắn.

"Chít chít méo mó làm gì, không trúng độc không phải tốt hơn à? Chẳng lẽ ngươi hy vọng A Ngôn chết mới tốt sao?"

Cố Viêm nơi nào có ý tứ này, hắn bĩu môi đem tị độc đan nhét vào miệng. Lầm bầm nói: "Ai hy vọng hắn chết, ta nói Tiểu An Nhiên ngươi đó, thật phân biệt đối xử, ngươi cũng chưa từng để ý đối với ta như vậy bao giờ."

Thản nhiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Viêm, An Nhiên nói: "Ngươi có gì đáng giá để ta phải lưu ý tới ngươi?"

Cố Viêm trong lòng An Nhiên không chiếm được hảo cảm, liền chuyển ngay tầm nhìn đầy lửa giận về phía Tần Mộ Ngôn, thật là một người dễ bị coi thường mà, thời điểm người ta thảm, hắn chịu không được, thời điểm người ta thoải mái hắn cũng chịu không được. Thật là một loại tâm lý kỳ cục.

"Bán manh là loại rất xấu hổ! Hiện tại không lên đường nhanh còn ở đây làm gì, ngươi – một thú nhân to lớn mạnh mẽ như vậy, lại làm như mình đáng thương lắm vậy? Muốn câu dẫn Tiểu An Nhiên à?"

"Khụ khụ......" An Nhiên nói, "Ngươi không hiểu."

"Ta không hiểu? Ta chính là không hiểu hắn để một thân đầy lông muốn làm gì?"

An Nhiên giựt giựt khóe miệng, cảm thấy không thể không đem sự thật nói ra một cách rõ ràng. "Một thân lông lá vẫn tốt hơn không mặc gì."

Đây là ý gì? Cố Viêm mờ mịt.

"Ý ta muốn nói, quần áo của A Ngôn đã bị hủy, hắn không có quần áo mặc."

Cho nên chân tướng là như thế? Khó có thể tin được. "Thời điểm khi ta giao nhiệm vụ, rõ ràng đã nói thời gian là nửa tháng, hắn sao lại không mang một bộ quần áo nào để thay thế cơ chứ?"

Tần Mộ Ngôn suy nghĩ một chút, nói: "Khi nhận nhiệm vụ không phải dùng thú hình tương đối tiện hơn sao? Hơn nữa thông báo tới quá gấp, không có thời gian chuẩn bị kịp."

Hai thú nhân rốt cuộc đạt được hòa bình trong một thời gian ngắn, không ngờ mới một ngày tới rừng Khiếu Nguyệt thôi mà lại có thể gặp được nhiều chuyện ly kỳ như vậy, ba người đều có chút mệt mỏi. Theo ý An Nhiên là nên tìm một nơi cao ráo để hạ trại, vừa lúc đã đi bớt hai thú nhân, bọn họ ba người có thể mỗi người ở một cái. Đối với quyết định của An Nhiên, trước giờ Tần Mộ Ngôn chưa từng tỏ ra ý kiến phản đối, chạy trốn lâu như vậy, Cố Viêm cũng mệt, nên bọn họ cần dừng lại nghỉ ngơi và hồi phục. Quần áo Tần Mộ Ngôn vẫn còn ném trong không gian, An Nhiên cũng phải xử lý một chút, cũng không thể để hắn vẫn duy trì thú hình mãi được.

Hai người cùng một hắc báo, cứ như thế trò chuyện như một lẽ thường, tính ra chỉ có đại lục Thú Nhân mới có thể thấy được. (lời editor: ở đây ý nói là người và báo có thể nói chuyện với nhau đấy)

Tần Mộ Ngôn bị đụng một cú kia tuy rất đau, nhưng không có thương tổn đến căn cốt, chẳng qua là trên đầu nổi lên một cục u. Ba người di chuyển để tìm nơi hạ trại, vẫn như lúc đầu là Tần Mộ Ngôn mang theo An Nhiên, vốn Cố Viêm cũng tự đề cử để bản thân cõng. Nhưng An Nhiên trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, cẩu là dùng để dắt đi dạo, nên y không thể tưởng tượng được nếu để cẩu cõng đi chạy khắp nơi sẽ là cảnh tượng gì.

Phong tốc cẩu nào có uy mãnh so với Lôi Vân dực báo được chứ?

╮(╯▽╰)╭

Sau khi ăn tị độc đan, lá gan Cố Viêm càng lớn hơn rất nhiều, tranh giành muốn đi trước mở đường. Hắn tựa hồ quên, để vượt qua cánh rừng chỉ có một thứ, đó chính là đôi cánh của Tần Mộ Ngôn!

Ý An nhiên là, bọn họ không cần trở về, địa phương càng nguy hiểm càng an toàn. Nơi nguy hiểm nhất trong khu rừng này chính là những gốc cây kia, dù đụng một lần không chết thì cũng tàn phế. Hiện tại, loại cây này đối với bọn họ hoàn toàn không có ảnh hưởng, dĩ nhiên mọi việc sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Những con đĩa hút máu đã chiếm khu vực này, trừ thực vật biến dị hiện cũng chẳng còn loại sinh vật nào có sự sống ở đây. Vì thế cũng sẽ không dẫn người mang đến phiền toái gì thêm, điều này đối với bọn An Nhiên mà nói là lựa chọn tốt nhất. Tiến lên trước, Cố Viêm không yên lòng hỏi: "Thuốc ngươi cho ta, có thể kéo dài hiệu quả trong bao lâu? Sẽ không có gì ngoài ý muốn chứ?"

An Nhiên cưỡi ở trên người hắc báo nhấc chân lên đá vào trên bụng mềm mại của phong tốc cẩu.

"Làm ơn ghi nhớ kỹ trong cái đầu của ngươi, lão tử ở chỗ này sẽ không để ngươi phải chết!"

Sau khi đi một chặng đường coi như cũng thuận lợi, kèm theo không có gì ngoài ý muốn, cũng không bị ai theo dõi. Việc tìm nơi thích hợp để hạ trại để Cố Viêm đã mất sức có thể hồi phục là một điều cần thiết lúc này, An Nhiên thoải mái ghé vào trên lưng Tần Mộ Ngôn hát dân gian, Tần Mộ Ngôn nhàn nhã bay giữa không trung, thu hết vào đáy mắt tình hình của khu rừng. Cả một mảnh rừng lớn, không có một khu đất trống nào, cho nên bọn họ còn phải tiếp tục tiến về phía trước. Điều này An Nhiên đã sớm biết, y cũng không có ý định nhắc nhở Cố Viêm, đáng thương cho Cố Viêm ở bên dưới giống như ruồi bọ không đầu chạy tán loạn.

Cánh rừng như vậy, căn bản từ trước chưa có người nào có năng lực đi vào. Dĩ nhiên sẽ không có đường đi sẵn, nếu muốn tiến về phía trước, chỉ có thể dựa vào chính mình mở đường.

Chỉ là tìm một chỗ hạ trại thôi, đối Tần Mộ Ngôn mà nói, bất quá là phân một chút tâm tư tìm kiếm, An Nhiên vì phối hợp cước bộ của Cố Viêm, cứ thế kéo tới hai giờ. Chờ cả bọn tìm được nơi thích hợp, Cố Viêm đã mệt đến hết hơi nằm gục xuống đất.

Tần Mộ Ngôn đã biết chuyện không gian, Cố Viêm cũng thấy y làm qua ảo thuật. An Nhiên cũng không ngại ngùng nữa, vung tay lên liền đem tất cả ba đỉnh lều lấy ra, đều mở hết, tất nhiên muốn ở được còn phải do bọn họ dựng tiếp lên nữa. Cố Viêm đã mệt không dậy nổi, lẽ dĩ nhiên An Nhiên cũng sẽ không sai bảo hắn, ném qua vài trái linh quả mặc hắn nằm trên cỏ.

An Nhiên không tin thú hình của hắc báo có thể làm suôn sẻ những việc này, với lại việc dựng lều cũng không quá mệt mỏi, nên y quyết định tự mình động thủ. Sự thật chứng minh, An Nhiên đúng là quá xem thường Tần Mộ Ngôn rồi, thời điểm đêm đầu tiên hạ trại, Tần Mộ Ngôn bị An Nhiên phái đi thăm dò hoàn cảnh xung quanh, nên không có nhìn thấy hoàn toàn quá trình hạ trại. Lúc này, An Nhiên chỉ hơi chỉ điểm một chút, hắn thế nhưng lại có thể học ra khuông ra dạng. Thời điểm An Nhiên đem một cái dựng xong, Tần Mộ Ngôn thế nhưng đã đem hai cái còn lại dựng hết lên.

An Nhiên vừa lòng nhìn ba đỉnh lều vây quanh chung một chỗ, hướng Tần Mộ Ngôn giơ ngón tay cái lên, nói: "A Ngôn ngươi chú ý xung quanh, ta đi chuẩn bị một chút."

Nói xong cũng vào lều.

Lời này Cố Viêm nghe được chỉ nghĩ là dặn dò chung, hắn tưởng An Nhiên nói chú ý ở đây chính là chú ý an toàn.

Không biết rằng, An Nhiên nói đây là để Tần Mộ Ngôn coi chừng Cố Viêm, đừng cho hắn nhìn ra cái gì khác thường.

Hết chương 54

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com