Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

57. Vui quá hóa buồn

57. Vui quá hóa buồn 15



Editor: Hannah Nguyễn

Cố Viêm hướng Tần Mộ Ngôn khiêu khích, nhưng Tần Mộ Ngôn chỉ thản nhiên lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, tiếp đóvô cùng nhàn nhã hướng trong miệng ném thêm một viên thuốc màu xanh nhạt, một chút đáp lại cũng không có.

An Nhiên cười cười, cũng hiểu được tư thái này của Tần Mộ Ngôn vốn là sẵn có.


"Cố Viêm ngươi chán sống rồi đúng không, muốn chết cũng nên đợi sau khi ra ngoài rồi hãy nói." An Nhiên đem giỏ thuốc đã chuẩn bị trước đó ném vào trong tay hắn, bĩu môi, nói:"Đó...... của ngươi...... Ngươi tưởng lão tử nói thật à? Chỉ đùa một chút với ngươi thôi."

"...... Ách." Thần sắc Cố Viêm có chút ngượng ngùng, nói chung chính mình cũng không phải không biết xấu hổ, hắn cởi bỏ nút thắt trên giỏ thuốc, đem nắp mở ra, một mùi thịt nồng đậm cứ như thế tràn đầy ra ngoài. So với phần phân cho Tần Mộ Ngôn còn nồng hơn. Màu sắc của thuốc cũng đậm hơn, An Nhiên tiến lên trước một bước từ bên trong lấy ra một viên thuốc có công dụng trị thương, bỏ vào trong tay Cố Viêm, nói:"Đây là thuốc trị thương, hiện tại vừa lúc phù hợp cho ngươi dùng, thuận tiện cũng có thể đo lường dược hiệu của nó."

Gật gật đầu một cái, Cố Viêm ngoan ngoãn nghe theo lời An Nhiên đem viên thuốc ném vào trong miệng, kế đómắt hắn trừng lớn như muốn lời ra.

"Khụ khụ, Tiểu An Nhiên."

"Như thế nào?" An Nhiên nhướn mày.

"Này thật là thuốc?" Mùi vị này, rõ ràng chính là món thịt kho tàu làm từ cô lỗ thú màAn Nhiên hay làm, điều này sao có thể? Cố Viêm tự nhận bản thân có kiến thức rộng rãi, nhưng cũng chưa nghe nói qua có loại thuốc nào mang vị thịt. Điều này chẳng phải lừa người sao.

An Nhiên không muốn cùng hắn giải thích vấn đề này, dù sao kỹ thuật chế thuốc không phải chỉ bằnghai ba câu là có thể nói rõ hết được, y không trả lờimà hỏi ngược lại:"Hiệu quả thế nào?"

Cố Viêm chậc lưỡi, gật đầu."Vừa rơi mạnh như vậy thế nhưng một điểm cũng không đau, hiệu quả thật không tệ."

Cố Viêm vừa thốt ra lời này, An Nhiên liền nở nụ cười. Y nói:"Chính ngươi cũng nói hiệu quả không tệthế mà còn nghi ngờ thuốc của ta, Cố Viêm ngươi đang đùa giỡn ta sao?"

"Đần độn cố mấy cũng chỉ đần độn." Tần Mộ Ngôn nói.

Người nào đó được ăn nên vô cùng thích thú, hoàn toàn không đem lời Tần Mộ Ngôn nói để vào tai, Cố Viêm lắc giỏ thuốc trong tay, lại hỏi:"Còn hai loại này là gì?" An Nhiên bĩu môi, nói,"Dĩ nhiên cùng A Ngôn giống nhau, dượccầm máu, dược bổ linh cùng dược trị thương, chỉ là khẩu vị khác nhau thôi."

"Đều là Tiểu An Nhiên ngươi làm?"

"Không phải ta làm chẳng lẽ là ngươi? Hừ......"

Vấn đề vừa hỏi cũng không chấm dứt được những câu hỏi tiếp theo, An Nhiên không chuẩn bị để trả lời mười vạn câu hỏi vì sao của hắn, đuổi Cố Viêm đang kích động đi nhặt nhánh cây khô để nhóm lửa, Tần Mộ Ngôn thì lưu lại bảo vệ an toàn của y. Cố Viêm vừa ra khỏi phạm vi trong tầm mắt, An Nhiên liền phất phất tay đem những thứ đã chuẩn bị tốt trong không gian lấy ra. Mặc dù trước đó An Nhiên đã từng làm dưới danh nghĩa ảo thuật trước mặt Cố Viêm, nhưng để y quang minh chính đại trước mặt Cố Viêm lấy ra thứ gì đó vẫn khiến y cảm thấy rất mất tự nhiên. Vừa lúc, đồ ăn phân cho Cố Viêm đã có sẵn, nhưng cháo Tần Mộ Ngôn cần phải nhóm lửa hâm lại, nên để Cố Viêm đi nhặt cành khô là vừa đúng.

Thời điểm Cố Viêm ôm một đống nhánh cây khô trở về, An Nhiên đã đem bữa tối hai người phân ra rõ ràng. Phân lượng phân cho Cố Viêm tương đối nhiều, hai chậu thịt còn thêm vài cái bánh bao lớn trắng trắng mềm mềm, bên này của Tần Mộ Ngôn có vẻ nghèo nàn hơn chút, chỉ có mấy trái bắp, nửa giỏ linh quả, cháo rau cảicũng chưa bắt đầu hâm lại.

Mặc dù như vậy, nhưng Tần Mộ Ngôn lại không có bất kỳ oán giận gì, hắn vẫn im lặng gỡ từng hạt bắp ra ăn, An Nhiên phát hiện, đây là việc Tần Mộ Ngôn yêu thích làm nhất, chỉ cần cho hắn một trái bắp đã nấu chín, hắn liền có thể ngồi gỡ từng hạt ăn đến cả sáng, là từng hạt một. Ý nghĩ của hắn so với Cố Viêm càng đơn thuần hơn, tuy rằng chỉ có bắp cùng linh quả, còn Cố Viêm lại có rất nhiều thịt, nhưng Tần Mộ Ngôn một chút cũng không cảm thấythiếu công bằng.

Có cành khô, An Nhiên rất nhanh đem lửa nhóm lên, sau khi quay lạiCố Viêm như không thể chờ bữa tối được nữa nên đã nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống trước. Thức ăn rất phong phú, nhưng hắn cũng không lang thôn hổ yết mà là ăn từng ngụm từng ngụm từ từ ăn, tựa hồ như biếtrừng rậm ban đêm cũng không có hoạt động gì, nếu ăn xong quá nhanh thì sau đó cũng sẽ không còn việc gì làm, điều này sẽ rất mau nhàm chán.

An Nhiên cho lửa nhỏ lạihâm nóng cháo, Cố Viêm cắn bánh bao thịt nhìn hắn,"Tiểu An Nhiên ngươi ăn cái gì?"

"Ta không kén ăn."

"Không kén ăn cũng phải ăn chứ?" Cố Viêm nhìn An Nhiên, An Nhiên cũng không nhìn hắn, tầm mắt An Nhiên không rời cái nồi được đặt trên đống lửa. Y không để ý lắm trả lời:"Ta chưa đói bụng, khi nào đói tất biết sẽ phải ăn."

Kể từ khi đồng ý làm người hầu của An Nhiên, Cố Viêm mỗi một bữa cơm đều được ăn rất ngon, hắn một lần nữa cảm khái chính mình lúc trước làm ra quyết định sáng suốt. Nhếch miệng cười, nhưng lúc này bụng lại có triệu chứngchọt bụng. Không thích hợp! Phản ứng này là do ăn đồ hư ư? Cố Viêm còn chưa biết phát sinh chuyện gì, nhưng Tần Mộ Ngôn đã nhìn rõ. Hắn nhìn chằm chằm Cố Viêm một chút, lại cúi đầu nhìn An Nhiên đanghâm nóng cháo, tựa như chuyệnđang phát sinh không liên quan tới mình, Tần Mộ Ngôn tuyệt đối không hề xem nhẹ một chút ý cười nơi khóe miệng của An Nhiên.

"Cô lỗ lỗ...... Cô lỗ...... Cô lỗ lỗ......"

Phản ứng trong bụng Cố Viêm càng lúc càng lớn, nếu không tìm địa phương giải quyết chẳng lẽ muốn xấu mặt trước Tần Mộ Ngôn. Đây là lần đầu tiên Cố Viêm gặp chuyện như vậy, vị thịt rất tốt không vấn đề gì, hắn cũng đã ăn tị độc đan nên không có khả năng trúng độc, vậy saolại đau bụng như vậy? Hắn không biết rằng, thịt đích xác là không có vấn đề, hắn cũng không có trúng độc, nhưng chỉ là An Nhiên thấy hắn cười nhạo Tần Mộ Ngôn nên nảy ra ý xấu, vì thế thời điểm làm bánh bao đã dộng tay động chân một tý. Tuy rằng quả tẩy tủy sản lượng không cao, nhưng sau khi hái xuống vẫn sẽ tiếp tục kết quả, đây là lý do vì saoAn Nhiên chịu lãng phí dùng trên người Cố Viêm như vậy.

"Ừm...... Cố Viêm ngươi muốn hay không trước đi giải quyết một chút, thịt nàycủa ngươi chúng ta sẽ không động vào, ngươi cũng biết rõ đây không phải là khẩu vị của A Ngôn." An Nhiên rất nghiêm túc hướng Cố Viêm đề nghị, ánh mắt mang theo rất chân thành, ngữ khí kèm theo rất thành khẩn, nếu không phải đã sớm biết rõ chân tướng, Tần Mộ Ngôn cũng sẽ bị lừa như ai kia. Mặc dù hắn biết rõ mọi chuyện, nhưng hắn cũng không có ý định nhắc nhở Cố Viêm, Cố Viêm người này, chính là loại chọc người ta sinh khí. Dù có thảm hơn nữa cũng không đáng đồng tình.

An Nhiên nói như vậy, Cố Viêm cũng cảm thấy có lý, hắn hai ba ngụm cắn hết nửa cái bánh bao trên tay, vội vàng nói:"Ta đirồi về lại ăn tiếp." Cố Viêm để lại một câu như vậy sau đó vội vã đi giải quyết vấn đề cá nhân, cho nêncâu nói sau cùng của An Nhiên cũngkhông nói ra.

Đã bị như vậy còn nhớ thương đồ ăn, thân ái, ngươi thật sự là cẩu, hay do trư đầu thai nhầm lên?

Tiêu chảy gì đó, cũng không phải do ăn đồ hư, An Nhiên cười hắc hắc, bản thân chính y rất chờ mong sau khi ai kia cũng trở thành bộ dáng giống Tần Mộ Ngôn sẽ có phản ứng gì.

Hết chương 57

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com