Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 + 9

Chương 8: Chú cũng thích con đúng không?

"Chú ơi, con thích chú. Con thích chú nhiều năm rồi."

Phó Thành tháo mặt nạ, ôm chặt cơ thể trần trụi của anh, quyến luyến ngửi tới ngửi lui vùng cổ nhạy cảm, đầu lưỡi liếm xương quai xanh, tay vò đầu ngực, từ giọng điệu đến động tác không cái nào không nhuốm mùi tình dục. "Con nằm mơ cũng muốn làm chú, trong bồn tắm, trên bàn sách, ngoài ban công, ở phòng khách, trong nhà bếp, chỗ nào cũng được, chỉ cần người đó là chú. Con muốn chú, muốn tách chân chú ra đâm sâu vào, muốn chú khóc lóc cao trào, muốn trên người chú chỉ có mùi của con, khiến trong mắt chú không thể thấy ai khác ngoại trừ con."

Phó Tuyết Thâm bị lời nói trắng trợn của cậu làm bối rối, ngồi yên tại chỗ không biết làm gì, mặc cậu hết sờ rồi lại liếm.

"Con không dám thể hiện ra, con sợ chú bị dọa, sợ chú ghét con, đuổi con đi. Nhưng với mấy ngày sống chung vừa qua, con phát hiện thật ra chú cũng không ghét con, đúng không?"

Anh không dám lên tiếng, hiện tại Phó Thành đang trong trạng thái kích động vô cùng nguy hiểm. Nếu anh nói đúng chắc chắn đối phương sẽ càng hưng phấn, sau đó cái mông của anh sẽ gặp xui xẻo; nếu câu trả lời là không chẳng khác nào dội một chậu nước lạnh xuống đầu cậu, cậu mà giận thì chuyện đang đợi anh phía trước cũng không tốt lành gì.

Tốt nhất đừng nói, nghe cậu nói là được.

"Chú thấy cơ thể của con sẽ đỏ mặt, sẽ có phản ứng. Điều đó chứng tỏ chú có cảm giác với con, chú cũng thích con, đúng không chú?"

Phó Tuyết Thâm kiên quyết giả làm người câm.

"Không trả lời vậy con coi như chú đồng ý." Phó Thành tựa đầu trước ngực anh, há miệng ngậm một bên đầu vú. Phó Tuyết Thâm thở gấp, hoảng sợ lùi về sau nhưng lại vì phần eo bị nắm chặt mà không thành công, bàn tay bên hông dùng lực đẩy anh về trước, đầu lưỡi càn rỡ liếm láp, đầu vú bị mút đến phát ra tiếng.

Quá vô lý. Đến lúc này anh không thể nào giả làm người câm được nữa, biểu cảm hoảng loạn, đưa tay đẩy cậu ra, "Không được..."

"Chú đừng để ý đến thân phận của con, chú cứ coi con là người bình thường có khát khao giữ lấy người mà mình thích. Người đàn ông này không ham giàu sang, không trêu hoa ghẹo nguyệt. Trong mắt hắn chỉ có chú, hắn sẽ yêu và chăm sóc chú cả đời."

Phó Thành tiếp tục liếm đầu vú còn lại, trêu đến Phó Tuyết Thâm ngửa đầu rên rỉ, vòng eo run rẩy. Bàn tay nắm chân anh khẽ siết lại rồi buông lỏng, men theo cẳng chân hướng lên trên, lướt qua đùi đến mông, thăm dò hang động bí mật giữa khe mông. Bờ mông trắng mịn, lỗ nhỏ ẩm ướt ngượng ngùng đóng kín, bị ngón tay cậu ấn nhẹ vào bèn mở miệng ngậm lấy.

Hơn một nửa lý trí đã rơi vào tay giặc, đúng như lời cậu nói, anh thật sự có những suy nghĩ không nên có với cậu, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã chậm rãi thành hình. Lúc đầu, anh cho rằng cậu cũng như bao người khác đến lừa gạt số tài sản anh hai để lại, vì vẻ ngoài vừa mắt nên kéo lên giường, làm xong thì đuổi đi. Sau này hay tin cậu là con ruột của anh hai anh mới tự dặn lòng kiềm chế, một bên nhẫn nhịn một bên lại bị cậu hấp dẫn. Anh muốn người con trai trẻ tuổi khôi ngô này, thời gian sống chung càng dài dục vọng càng mãnh liệt, món đồ chơi kia cũng là vì không nhịn được nữa mới mua về.

Và ngay lúc này, món đồ chơi đó đã lặng lẽ nằm trong thùng rác, còn ngón tay cậu lại chôn sâu trong cơ thể anh. Phó Tuyết Thâm nhịn không được rên rỉ, dương vật giữa hai chân cương cứng, quy đầu chảy ra chất dịch màu trắng.

Hậu huyệt lại bị mở rộng, Phó Thành đút thêm một ngón tay vào. Anh nhíu mày nắm chặt vai cậu, khoảng cách gần giúp anh nhìn rõ đường nét như tạc tượng của đối phương. Anh cắn chặt răng, trừng mắt, không lâu sau đã buông vũ khí đầu hàng, dùng sức đánh vai cậu, mắng: "Thằng nhóc! Cậu đừng có hối hận!"

Cháu thì cháu, dù sao từ trước đến nay Phó Tuyết Thâm anh cũng không phải người tốt lành. Hơn nữa là Phó Thành tự đâm đầu vào, không phải anh cố ý dẫn đi sai đường, không thể trách anh.

Phó Thành biết anh đã hoàn toàn buông xuôi, cậu mừng rõ ôm anh, mặt cọ loạn trước ngực, "Chú ơi chú ơi... Con thật sự thích chú."

Vừa nãy rõ ràng là một chú sói, nháy mắt đã biến thành chó lớn dính người, làm nũng vẫy đuôi. Phó Tuyết Thâm vừa bực vừa buồn cười, gõ đầu cậu, "Thằng nhóc này..." Mới nói được một nửa đã bị cậu ôm nâng lên, bước về phía phòng tắm.

Anh giật mình, hai tay ôm chặt cổ cậu, "Cậu muốn làm gì?"

"Con muốn làm chú trong phòng tắm."

Chương 9: Chú ơi đừng khóc

Cậu xong đời rồi, Phó Tuyết Thầm nghĩ thầm. Trước đây từng có người nói câu tương tự, kết quả giống hệt nhau, đều bị anh tàn nhẫn đập cho một trận. Song khi nghe câu đó phát ra từ miệng cậu, anh không những không thấy giận mà còn có chút mong đợi. Anh nhớ tới cậu nhỏ của Phó Thành, nhiệt độ cơ thể tăng lên.

Anh muốn, muốn thứ kia tiến vào trong cơ thể, dùng sức đâm vào, mạnh bạo chơi anh.

"Mặt chú đỏ quá." Phó Thành khom lưng bỏ anh xuống nước, bàn tay vuốt ve gương mặt nóng đỏ, đặt một nụ hôn lên môi anh, "Chú ơi, chú thật là đáng yêu."

Anh đã ngại rồi còn bị cậu chọc cho nóng thêm, múc nước giội đối phương, "Đừng có kêu chú nữa."

"Con thích gọi vậy." Cậu cởi quần áo, nhấc nhân bước vào bồn tắm, anh thấy quần lót của cậu nhô lên, hô hấp rối loạn, lúng túng dời mắt.

"Chú ơi, chú có hài lòng với cái này của con không?"

Phó Thành bước nửa bước về trước, vật phía dưới sưng to như muốn chạm vào trán anh, hơi thở nam tính phả vào mặt khiến miệng lưỡi khô rát. Dù anh có thích cũng không nói ra, hiện tại anh đã nhìn rõ, Phó Thành vừa là một con chó săn lớn, vừa là một viên bánh trôi hạt mè.

Phó Tuyết Thâm quay đầu sang chỗ khác, "Cũng bình thường."

"Thật sao?" Cậu nghe vậy thì cởi quần lót xuống, ưỡn người về trước, "Thế chú nếm thử xem."

Phó Tuyết Thâm không vui há miệng, cậu không muốn bắt buộc đối phương nên quỳ xuống, vuốt ve hai chân rồi tách chúng ra hai bên, cười nói: "Không cần, dùng miệng dưới nếm thử cũng được."

Anh giận, giơ chân muốn đá cậu. Phó Thành đã sớm chuẩn bị, thấy anh đá tới thì thoải mái bắt mắt cá chân anh, cúi đầu hôn lên mu bàn chân. Anh nắm thành bồn, đỏ mặt rút chân về, "Đừng làm vậy."

"Con muốn hôn chú, có được không?"

Chuyện này còn phải hỏi? Giả ngây thơ cái gì không biết, Phó Tuyết Thâm liếc mắt trừng cậu.

Phó Thành bật cười, cơ thể tiến đến gần cùng anh hôn môi, vẻ "ngây thơ" của cậu chỉ miễn cưỡng kéo dài mười giây, sau đó liền lộ rõ bản chất. Bờ môi bị ngậm, mút mạnh, đầu lưỡi bị cuốn lấy liên tục dây dưa. Phó Tuyết Thâm không theo kịp nhịp điệu, nụ hôn của Phó Thành rất ngang ngược, nó giống như bàn tay siêt chặt eo anh, vừa cứng rắn vừa chứa đầy sức mạnh, như hận không thể xé anh ra nuốt vào bụng. Đầu lưỡi bị mút đến ngứa, không khí dần bị rút cạn, mặt nghẹn đỏ, thế mà cậu vẫn một mực ôm siết, anh chịu không nổi nữa bèn vươn tay đẩy cậu ra.

Cuối cùng Phó Thành cũng buông tay, cậu không cho anh chút cơ hội thở dốc nào đã nâng mông anh lên, hai ngón tay trực tiếp đút vào lỗ nhỏ. Phó Tuyết Thâm ngửa đầu rên lớn. Trán đổ đầy mồ hôi, cậu đã nhịn lâu lắm rồi, hiện tại không thể kiềm được nữa. Đến khi lối vào nhỏ hẹp có thể chứa ba ngón tay cậu mới rút ra, thay bằng dương vật cương cứng.

Vật của Phó Thành thật sự rất lớn, quy đầu khổng lồ vừa đâm vào anh đã không chịu nổi, mặt trắng bệch la đau. Thời điểm này không thể dừng lại, cậu kiên trì động viên anh, "Chú đừng sợ, thả lỏng, để con đi vào."

"Không được, không được, trước tiên cậu... A!" Cậu nhân lúc anh không chú ý bèn đâm nửa dương vật vào, anh ngửa đầu la đau, mắt đong đầy nước.

"Chú ơi, đừng khóc mà. Chú chịu một chút, sẽ thoải mái nhanh thôi." Phó Thành nói xong lại thẳng lưng thúc vào lần nữa, dương vật to dài nóng như lửa kéo căng hậu huyệt nhỏ hẹp, đâm vào nơi sâu nhất.

Hai mắt anh tối sầm, qua vài giây mới nức nở được vài tiếng.

Cậu biết anh đau, lỗ nhỏ quá chặt, chắc chắn phải chịu đau, lẽ ra cậu nên dành nhiều thời gian chuẩn bị nhưng cậu không nhịn được. Phó Thành cúi đầu hôn những giọt nước mắt đọng trên mặt anh, bàn tay phía dưới nâng mông anh lên, cẩn thận xem nơi hai người kết hợp. Nếp nhăn ngoài lỗ nhỏ bị kéo căng hết cỡ, miệng huyệt như sợi dây cột gốc dương vật, thịt huyệt non mềm như bị dọa sợ, co rút run rẩy cắn cậu, đè áp cậu, nỗ lực đuổi cậu ra ngoài mà không hề hay biết hành động phản kháng đó lại giống như đang lấy lòng. Gân xanh nổi trên trán, da đầu run lên, cậu xác định anh không bị thương thì không do dự nữa, thẳng lưng đâm rút.

Lúc đầu, dương vật ra vào với biên độ nhỏ đã khiến Phó Tuyết Thâm đau đến run cả người, giãy giụa cào cấu, để lại trên vai cậu vài đường máu. Động tác dưới thân vẫn không ngừng lại, cậu ôm anh, vừa đâm vừa dỗ: "Chú chịu đựng một chút, lát nữa sẽ hết đau, chú phải tin con."

Nhanh chóng tìm được điểm mẫn cảm, cậu hưng phấn công kích chỗ đó. Khoái cảm mãnh liệt kéo đến, cảm giác sung sướng này hoàn toàn khác xa thứ cảm xúc mà ngón tay mang lại. Anh run rẩy rít gào thành tiếng, hai tay dùng sức bám lấy thành bồn, cố gắng chạy trốn. Mắt cậu đỏ sậm, rốt cuộc anh cũng bị cậu chơi đến nổi lềnh phềnh trong nước, hậu huyệt không còn khẩn trương như cũ mà trở nên ẩm ướt, mềm mại bao bọc lấy cậu, khiến cậu thoải mái đến chết đi sống lại, cậu làm gì cho phép anh rời đi, một tấc cũng không được. Phó Thành kéo anh về, đổi tư thế để anh ngồi xổm trên đùi cậu, hai tay như gọng kiềm siết eo anh, từ dưới đâm lên.

Phó Thành cố ý, từng cái thúc vào như muốn mạng anh. Phó Tuyết Thâm cưỡi trên người cậu, bị động chịu đựng đối phương tàn ác xâm phạm. Cổ họng khô rát, eo mỏi chân run, xương cốt toàn thân như hóa thành nước. Anh muốn cậu dừng lại, cơ thể sắp hỏng không thể chịu được nữa, có điều lỗ nhỏ lại khát khao cắn nuốt dương vật thô bạo, miệng dưới run rẩy hút, hưng phấn co bóp, dùng hành động thực tế nói cho đối phương biết nó muốn nhiều hơn nữa.

Phó Thành quá dã man, mông anh bị cậu thúc đến đỏ bừng, thân thể như bị con quái vật tức giận kia cắt làm hai, cả linh hồn cũng vậy.

Anh hy vọng cậu nhẹ chút, chậm một chút, cho anh ít khoái cảm thôi.

Lại mong chờ cậu mạnh hơn, nhanh hơn, đem đến cho anh thật nhiều khoái cảm.

Phó Tuyết Thâm rối rắm đến phát khóc, cậu nhìn anh rơi nước mắt, không hiểu sao lại càng thấy vui sướng, cậu ôm anh, đâm sâu thúc mạnh vào trong cơ thể, vẻ mặt hưởng thụ, thở gấp nói: "Bây giờ chú có thể khóc, khóc lớn cỡ nào cũng được, nếu thích quá không chịu được chú cứ kêu tên con, vừa khóc vừa kêu."

Thằng nhóc này, mới có mấy tuổi đầu đã biến thái! Phó Tuyết Thâm tức giận đánh đối phương, cậu ngoài miệng la đau, dưới thân lại ra sức đâm vào.

"Ưm, a a..."

"Chú ơi." Phó Thành không biết bị cái gì kích thích, đột nhiên siết eo anh, dương vật sưng to hùng hổ nhồi kín cơ thể anh.

Anh nhíu mày, mồ hôi chảy dọc vùng cổ trắng mịn, "Cậu..."

"Chú ơi, giọng chú nghe hay quá, con thích lắm. Chú rên thêm mấy tiếng nữa đi, giống khi nãy đó."

Làm sao anh biết vừa nãy anh rên cái gì? Phó Tuyết Thâm mắc cỡ đỏ mặt. Thằng nhóc này! Đồ biến thái!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #đammỹ