zz.duykhanh:
anh uống thuốc chưaaaa???
junpham:
anh nằm nghỉ chút là ổn à
zz.duykhanh:
không có ai đang ổn mà
lăn đùng ra ngất hết trơn á
bây giờ anh thấy thế nào?
em đi mua thuốc cho anh
junpham:
anh hơi ho chút thôi
lúc nãy anh khôi cho anh ít thuốc cảm rồi
zz.duykhanh:
anh nằm im đó nghỉ cho em
em mà thấy anh ở phòng tập
là em méc chị linh liền
junpham:
hết thằng thạch, nhỏ linh rồi đến mày
già đầu rồi còn bị bọn bây xem như trẻ con
zz.duykhanh:
già đầu còn sợ uống thuốc
già đầu còn không biết
quan tâm sức khoẻ của mình
zz.duykhanh đang soạn tin nhắn...
junpham:
nín đi khánh
nhức đầu quá
zz.duykhanh:
cạnh bên một người vô tâm
là nước mắt tuôn âm thầm
là yêu quá lâu một người đã chẳng còn chút động lòng
junpham:
thuốc anh khôi đưa anh còn chưa uống
muốn uống trước không?
zz.duykhanh:
không thể tin được
mới 24 tiếng mà hết bạn mình bị vụt què tay
đến anh mình trâu chó thế mà giờ lăn đùng ra ngất
thiếu bé thu là cả nhà loạn lên
làm ơn đi trưởng thành rồi biết nghĩ cho mình chút đi
junpham:
tao chỉ bị choáng thôi mà...
zz.duykhanh:
thôi đi đừng có điêu
soobin cõng anh chạy ra từ phòng tập
có đui đâu mà không thấy
junpham:
đáng lẽ lúc đó nên dứt khoát
cho nó một đấm vào mồm
nhờ nó dìu ra chút thôi mà nó tưởng mình
sắp ngoẻo đến nơi hay sao ấy
vừa chạy vừa la làng gọi anh long
zz.duykhanh:
jun
không có được bạo lực hoàng tử
junpham:
nó làm anh mày nhục muốn chết
zz.duykhanh:
em thấy dạo này anh quá sức lắm rồi đấy
junpham:
anh vẫn bình thường mà
zz.duykhanh:
anh lúc nào cũng vậy hết
cứ dịu dàng với ai đâu không á
còn với cảm xúc của mình
thì chưa thấy đối xử tử tế bao giờ
bình thường anh hay tổ chức đàm thoại
với mấy cái nhân cách của mình lắm mà
sao tụi nó chưa biểu tình đình công vậy?
junpham:
chà không ngờ sống được đến ngày
nghe con nha đầu nhà mình dạy mình
cách trân trọng bản thân =)))
mọi lần toàn là mình lên lớp nó
zz.duykhanh:
jun đừng có cợt nhã
em nghiêm túc rồi đó
junpham đã xem.
zz.duykhanh:
vì anh jun đã từng là
chỗ dựa duy nhất của em
trong những ngày tháng tồi tệ nhất
nên em cũng mong rằng anh jun
nếu có mệt mỏi thì hãy dựa vào em
junpham đã xem.
zz.duykhanh:
dù rằng lắm lúc có những chuyện em không hiểu nỗi
nhưng trời có sập xuống anh jun có làm gì sai
thì em vẫn bênh jun
junpham:
nghe cảm động ghê
nhưng mày nói như thể anh sống tệ lắm
zz.duykhanh:
lại chả thế (x)
ý là anh không tệ đến thế
cho đến dạo này em thấy thái độ
của anh với con hải ly
junpham:
anh làm sao?
zz.duykhanh:
không biết nữa
chỉ là em thấy anh khác với trước đây lắm
anh để tâm nhiều hơn, có nuông chiều, thi thoảng còn
hạ mình để dỗ dành nó
đâu phải lần đầu tiên em nhìn thấy anh được theo đuổi đâu
em cũng biết anh không còn hứng thú với
chuyện yêu đương nữa
nhưng vì phúc đến bên cạnh anh
với một tình cảm đơn thuần và trong sáng như vậy
nên em không mong rằng anh sẽ khiến trái tim nó tan nát
junpham:
khánh biết không
anh đã rất cố gắng
cố gắng dặn lòng đừng làm ra chuyện gì tồi tệ
để phúc cảm thấy ít ra anh vẫn còn chút xứng đáng
với tình cảm của em ấy
zz.duykhanh:
ngu ngốc hết sức
cả một đôi
con hải ly ngốc kia cũng từng nói
với em điều tương tự như thế
cái gì mà tao thích ảnh công khai chứ có mập mờ giấu diếm gì đâu
ảnh cũng nhìn thấy cũng biết hết cả mà
vậy là được rồi
sao làm người mà hay dễ dàng hào lòng quá vậy
😤
junpham:
ừ
nên là khánh không cần phải bất chấp để bênh anh làm gì
nếu anh thật sự khiến phúc tổn thương
thì chính anh cũng thấy mình thật sự đốn mạt
zz.duykhanh:
haizz hai đứa mình quả là anh em guột
phải lên ngay con mã 10 năm thôi
đúng là đồng bệnh tương liên
nhưng em sẽ không giống anh đâu
junpham:
khánh?
zz.duykhanh:
lần này em từ bỏ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com