Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

TÔI KHÔNG THỂ NGỦ TỪ KHI DỌN DẸP NHÀ ÔNG TÔI

[CREEPYPASTA]
TÔI KHÔNG NGỦ KỂ TỪ KHI DỌN DẸP NHÀ ÔNG TÔI

Ông tôi vừa mất vài tháng trước. Ông ra đi một cách nhẹ nhàng - chỉ là một cơn đau tim, nhân viên điều tra nghĩ vậy. Hàng xóm đã gọi cảnh sát khi thấy có mùi lạ từ nhà ông.

Số người đến dự đám tang chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi cũng đến, nhưng tôi không nhận ra ai quen hết. Theo tôi biết thì tôi là người thân trong gia đình còn sống cuối cùng trong bang. Tôi 28 tuổi, thành thật mà nói thì tôi đã nghĩ ông sẽ mất khi tôi trẻ hơn. Ông trông đau khổ cả trong suy nghĩ và tinh thần nhiều năm trước khi chết. Tôi nhớ là đã nghĩ vậy 6 năm về trước, khi tôi thấy ông lần cuối, tại đám tang bà tôi.

Tôi đã rất ngạc nhiên khi biết trong di chúc ông để lại tất cả tài sản lại cho tôi, theo đúng nghĩa đen. Khoảng $15,000 trong tài khoản hưu trí, tất cả bộ sưu tập tiền xu, và ngôi nhà nhỏ ở khu đồi Finger Lakes, trung tâm New York. Thật tội lỗi khi tôi vừa cảm thấy phấn khích, vừa thấy hổ thẹn, khi luật sư nói chuyện với tôi qua điện thoại. Tôi chưa từng thực sự thân thiết với ông mình.

Vài ngày sau đám tang, tôi đến tìm căn nhà lụp xụp ở giữa đường ngoại ô, trông nó như trong một bộ phim năm 1950. Mùi cỏ mới cắt tươi mát, ánh nắng ấm áp, và tiếng chim hót líu lo đáng ra sẽ làm tôi mê mẩn, ngoại trừ cảnh ngôi nhà tang thương trước mặt tôi.

Cầm chìa khóa trong tay, tôi bước trên vỉa hè nứt nẻ, qua bãi cỏ mọc dài, đi lên bậc thang gỗ cọt kẹt của hành lang. Tôi bước vào nhà. Trái ngược với vẻ đẹp tươi xanh đầu hè, tôi bị choáng ngợp bởi một tổ hợp bóng tối, màu nâu vàng và xám. Rèm cửa chặn ánh sáng chiếu vào. Mốc meo kỳ quái, mùi chua bốc lên khi tôi bước qua cửa. Tôi kìm cơn buồn nôn khi tôi nghĩ đến xác của ông được tìm thấy.

Tôi che mặt và đi vào bếp, nơi tôi biết có thể tìm thấy cửa sổ ở trên bồn rửa bát và cửa dẫn đến sân sau. Đã rất lâu rồi từ khi tôi còn ở đây nhưng tôi nhớ bố cục ngồi nhà rất chính xác. Với chút cố gắng tôi đã mở được cửa sổ phía trên bồn rửa bát với một vết nứt rùng rợn. Tôi lòng vòng xung quanh và kéo mở cửa ra sân. Tôi chìm trong làm không khí trong lành như được giải thoát, sau đó nhìn xung quanh.

Mọi thứ thật kinh tởm. Ngôi nhà rõ là không được dọn dẹp trong nhiều năm. Màng mỡ mỏng bao phủ lên bề mặt mọi thứ trong khi lớp bụi dày bao phủ rèm cửa và đồ đạc. Cau có, tôi tập trung xác định bản kê khai ngôi nhà để biết mình phải đối mặt những gì. Tôi cố bật công tắc điện trong bếp nhưng vô dụng. Điện đã bị cắt. Thay vào đó tôi kéo tất cả rèm cửa và màn che dưới tầng trệt, bắt đầu từ phòng khách, rồi phòng làm việc, và cuối cùng là phòng ngủ nhỏ, nơi ông thường gọi là "thư phòng" của ông. Khi bật điện trong thư phòng, tôi nhận ra rằng tất cả mọi thứ đều ở sai vị trí. Tôi thấy ngôi nhà lộn xộn và dơ dáy, nhưng căn phòng này đúng nghĩa tồi tàn. Cái bàn gỗ sồi ở góc phòng bị lật lên. Đống giấy vụn bị vứt lộn xộn trên nền. Nền gỗ có những vết mực lớn. Kì dị hơn cả, một đống hộp đổ tràn ra ngoài tủ tường. Tôi đến gần xem kỹ.

Các hộp đều có nhãn. Tôi đưa hộp đầu tiên ra đọc. "BỆNH NHÂN 87-88".

"Ôi đệt!" Ông để bệnh án ở đây? Tôi thở dài, phải liên lạc với luật sư của ông lần nữa. Tôi không biết tôi phải làm gì với chúng, hay chúng phải được xử lý thế nào. Có vài luật về việc giữ bệnh án (của người khác).

Tôi cảm thấy buộc phải giữ nguyên tình trạng bố trí trong phòng. Tôi nhặt một cái hộp, đáy của nó đột nhiên bung ra, tài liệu rơi tung tóe trên sàn. Ném cái hộp rỗng qua 1 bên, tôi tới nhặt tài liệu. Tôi nhặt từng tờ, sắp xếp theo tên bệnh nhân trên nhãn. Một file rơi xuống chân, tôi nhặt lên.

Nhãn của nó ghi "NHÂN CÁCH HÓA" (PERSONIFICATION).

"Cái đéo gì đây?" Mở nó ra, tôi choáng váng khi thấy 1 hình vẽ về một thứ kiểu như ma cà rồng với móng vuốt ấn vào cửa sổ có thể là của 1 phòng ngủ. Bên dưới hình vẽ là dòng viết tay nguệch ngoạc, phải cố gắng mới có thể đọc được: "BỆNH NHÂN THẤY MỌI THỨ ĐỀU SỐNG. VÍ DỤ, CÂY TRỞ THÀNH NỮ THẦN BÁO TỬ. MỌI THỨ CÓ THỂ NHÌN THẤY CÔ ẤY."

Vượt qua cú sốc, tôi kiểm tra phía sau mảnh giấy nhưng chả thấy gì cả. Tôi đập xấp tài liệu đóng lại, ném lại vào hộp. Tôi cúi xuống tìm một tệp có tên kỳ lạ khác: "NỖI KHIẾP SỢ" (TERROR). Tôi định cất nó vào hộp, nhưng sự tò mò của tôi đã chiến thắng. Tôi mở nó ra, tìm thấy một hình vẽ xấu xí với một dòng ghi chú khác. Hình vẽ tả một phụ nữ mắt mở to nhìn ra cửa sổ. Mặt trăng được vẽ nghuệch ngoạc trên trời.

"ÁC MỘNG HÀNG ĐÊM, KHÔNG THỂ NHỚ CÁC GIẤC MƠ. LUÔN TIN RẰNG HIỂM HỌA SẮP XẢY RA - CÁI CHẾT TRONG NGÔI NHÀ"

"Cái đệt?!" Mắt tôi phóng vào hình vẽ để tìm manh mối. Tôi đột nhiên khao khát muốn hiểu ý nghĩa thông điệp bí mật đó. Nó có nghĩa gì? Ai đó đã chết trong phòng, hay trên bãi cỏ của cô ấy? Hay "CÁI CHẾT" là ẩn dụ? Cô ta đang nhìn cái quái gì vậy?

Tôi ném xấp tài liệu vào trong hộp và tiếp tục tìm xung quanh chân mình. "BẤT DIỆT" (ETERNITY).

Trước khi tôi kịp cân nhắc mình có thực sự muốn xem những gì bên trong thì tôi đã mở nó ra. Trong hình vẽ có một người đàn ông trong một cái hộp nhỏ - có thể là quan tài. Tay ông ta đẩy vào đỉnh hộp. Miệng ông ta mở to như đang hét. Dòng ghi chú được viết vừa đủ rõ để đọc được, rõ ràng là được viết trong sự xúc động.

"ÔNG ẤY ĐÃ CHẾT, ĐÃ ĐƯỢC CHÔN CẤT. THẤY CÁI KẾT TRƯỚC KHI HỌ MANG ÔNG ẤY TRỞ LẠI. GIAM GIỮ TRONG CÁI HỘP MÃI MÃI. CÁI XÁC KHÔ. GÀO THÉT TRONG SỰ ĐÀY ĐỌA."

Tim tôi lặng xuống và tôi ném nó ngay khỏi mình. Tôi nhét vội những xấp tài liệu vào các hộp. Tôi cố hết sức để lờ đi dòng chữ ghi trên chúng, nhưng tôi không thể không đọc thêm một nhãn dán nữa trước khi ném nó vào hộp: "TRUYỀN NHIỄM" (INFECTION).

Tôi không mở nó ra, nhưng tôi thề là tôi cảm thấy một dòng điện chạy qua cánh tay. Tôi cho nó vào hộp cùng với những xấp khác và đá về phía tủ tường. Tôi ra khỏi phòng ngay lập tức và bước huỳnh huỵch lên cầu thang đến các phòng trên tầng 2. Tâm trí tôi cố trấn tĩnh. "Trò đùa ngớ ngẩn. Những bệnh nhân kỳ quái, hay gì đó đại loại. Chỉ là những kẻ ngốc bối rối thể hiện bản thân thôi."

Chìm trong suy nghĩ, tôi không để ý rằng trên lầu tối hơn rất nhiều, tất cả rèm cửa vẫn đang phủ kín các cửa sổ. Không để tâm đến điều này, tôi bước vào phòng mà tôi nghĩ là phòng của chú tôi hồi nhỏ. Bỗng có một tiếng động lớn phát ra từ góc phòng. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cho đến khi tôi nhận ra điều gì đã xảy ra. Cánh cửa mở ra vô tình làm cái gì đó rơi xuống nền. Mắt tôi điều chỉnh để thích nghi với bóng tối, tôi đã thấy hình bóng của một cái quạt rất cũ, cao đang lung lay nằm ngang dưới nền. Tôi nháy mắt vài lần để cố nhìn nó rõ hơn, và tôi nhận ra tôi đã sai. Đó là một con búp bê. Một con búp bê lớn bất thường.

Tôi bước thêm vài bước vào phòng để nhìn nó rõ hơn. Nó nhìn vào tôi. Nó xoay cổ, vẫn nằm trên sàn, nó nhìn vào tôi. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh ma cà rồng bên ngoài cửa sổ. Sự nhân cách hóa.

Tôi quay đầu chạy nhanh nhất có thể, đóng sầm của phòng ngủ lại. Tôi chạy xuống dưới và ra cửa chính, khóa nó lại ngay sau khi tôi đóng sầm nó. Tôi bước chỉ mất 4 bước dài ra xe. Tôi nghĩ là hàng xóm định nói gì đó với tôi, nhưng tôi không rõ.

Như đã nói, đó là vài tháng trước. Kể từ đó tôi không thể ngủ. Tôi không ngủ, và tôi không thể làm thế nào được. Tôi đã cố nhưng nó quá đáng sợ. Mỗi khi tôi cố ngủ, tôi tỉnh dậy chỉ sau vài phút. Tôi liên tục gặp ác mộng, nhưng khi nỗi sợ lắng xuống, tôi không thể nhớ được tôi mơ thấy gì. Tôi cố chống lại, thực sự - bởi vì tôi nghĩ nếu tôi nhớ được một lần, có thể nó sẽ cho tôi biết điều gì đang xảy ra, và làm cách nào để dừng chúng. Gần đây tôi đã không đi ngủ nữa, ít nhất là có chủ định.

Mỗi lần thức dậy, tôi cảm thấy có một bóng dáng. Đôi khi nó rất gần. Đôi khi nó cách xa, nhưng nó tồn tại, ở đó, nó chỉ có thể đến gần tôi hơn. Tôi thấy sự hiện diện của khuôn mặt ở tất cả mọi thứ. Nó biến mất theo thời gian, nhưng tôi biết sẽ có lúc nó tiến đến tôi. Và khi đó, tôi biết điều gì sẽ xảy ra.

Đôi lúc tôi băn khoăn liệu mình có nên quay lại ngôi nhà. Có thể tôi sẽ biết được điều gì đó có thể cứu lấy mình trước khi quá muộn.
#ThầnSầu
Nguồn: reddit vn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com