Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 33

Cô Sáu vùng dậy lao tới,ngay lập tức nó vươn người,trưng bộ mặt đầy đáng sợ ra hù dọa. Cô Sáu hoảng hồn ngã ngửa ra sau,anh Dũ vừa chạy đến thì bất chợt,một cái gì đó từ đằng sau lưng vụt nhanh qua,lao đến chỗ con ma nữ đang đứng,giằng tay thằng Minh kéo lại.

- Hỗn xược. Không phải của mình sao lại muốn dẫn đi. Thả người ra. Nghe không.

Một giọng nói lạ hoắc vang lên,chưa kịp hiểu chuyện gì thì con ma nữ bất thình lình lao đến,một lưỡi kiếm sắc bén được giương ra khiến nó hoảng sợ lùi người lại.

- Chị.. Sáu.. Có sao không. Dũ.... Đỡ cô Sáu dậy. Mau lên.

- Chú Tư. Chú Tư. Sao chú Tư tìm được đến đây hay vậy

- Tao đây. Là cái bóng đen hộ pháp tìm đến dẫn đường. Mau lên. Có thầy Sáng ở đây rồi.

- Huhu... Huhu... Anh Tư ơi...cứu thằng bé...cứu thăng bé anh Tư ơi... Thầy ơi cứu con thầy ơi...

Người đàn ông gầy gò nhưng gương mặt vô cùng phúc hậu từ từ tiến đến,khẽ liếc qua bên trái,nơi mà vong hồn ông Đức đang đứng ở đó,rồi bất thình lình giương cái bát quái hướng về phía con ma nữ.

- Tại sao không phải con mình mà lại bắt đi. Có biết làm vậy tội nặng nghiệp lớn lắm không.

- Là con của tôi.. Là con của tôi. Các người không được đụng đến nó.

- Con của ngươi. Sinh ngày tháng năm nào... Giờ nào. Tên họ là gì. Nếu đọc đúng. Ta cho dẫn đi. Còn không thì để mạng lại.

Dương như nó vô cùng sợ cái bát quái trên tay của thầy Sáng,cũng như lưỡi kiếm mà ổng cầm ở tay còn lại. Điệu bộ nó rất dè chừng nhưng mắt không rời khỏi thằng nhỏ.
- Tên...tên...Minh....sinh...ngày...thìn...năm....mậu thân...

- Mậu thân lớn hay nhỏ.

- Lớn..

- Còn kia là một thằng bé vô tội. Hà cớ gì gán ghép nó vào rồi dẫn mạng nó đi. Hả. Có thả không. Có thả không....

- Đừng.... Đừng bắt con tôi mà.... Ba nó bỏ đi rồi... Ba nó bỏ đi rồi. Chỉ còn mình nó thôi,đừng mà...đừng mà... Huhu huhu

Con ma nữ tự dưng bật khóc,tay không ngừng vuốt ve thằng Minh. Cô Sáu lúc này cũng không thể kìm nén được,nhưng vì quá hoàng sợ mà không nói thành lời. Chỉ biết níu chân chú Tư cầu cứu. Lần đầu tiên trong đời chứng kiến một cảnh tượng hết sức hãi hùng và đầy vẻ ma mị như vậy.

- Tình mẫu tử thật thiêng liêng. Nhưng nếu dùng hạnh phúc của người khác mà vun vén cho của mình,nó sẽ trở thành một nghiệp chướng không hơn không kém.

-Đừng bao giờ mang nỗi bất hạnh của mình để áp đặt lên người khác. Khổ hạnh nhất của hai giới âm dương chính là dùng nỗi bất hạnh của người khác để biến thành niềm hạnh phúc cho mình. Sung sướng nhất thời nhưng nghiệp chướng cả một đời khó giải. Nếu hôm nay ngươi dẫn thằng nhỏ đi,thì người đàn bà này sẽ gặm nhấm nỗi đau đó,vậy với một người đã từng trải qua mất mát,ngươi có thực sự hạnh phúc không.

-Hay đó chỉ là một sự thỏa mãn nhất thời. Mưu cầu hạnh phúc không xấu,nhưng dùng nỗi bất hạnh của mình để đổi lấy hạnh phúc của người khác thì hoàn toàn trái đạo lý.

- Không... Không...đừng nói nữa.... Đừng nói nữa. .... Các người có nói gì thì đó cũng là con tôi. Không... Đi... Đi với má.. Con....đi.....

- Không...thầy...thầy ơi.... Cứu thằng nhỏ thầy ơi....

Thầy Sáng vẫn đứng ung dung mặc cho chị Sáu kêu gào thảm thiết. Con ma nữ vừa nắm lấy cổ tay thằng Minh,tính gieo mình xuống dòng nước chảy xiết thì bất thình lình,một cái bóng đen ập ra,giật phăng kéo lại.

Nó giữ thân thể con ma nữ lại mà cho nó vẫy vùng trong vô vọng,thầy Sáng đưa cây kiếm cho chú Tư tiến đến để hành quyết. Chú kéo thằng Minh ôm vào lòng,tính giương kiếm lên thì bỗng nhiên cô Sáu hét lớn...

- Anh Tư... Anh Tư...xin đừng... Hay cho cô ấy con đường sống.... Huhu... Thầy ơi...thầy ơi.....huhu.. Xin thầy đừng làm hại cô ấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com