Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Âm thầm

Cao Đồ năm nay 18 tuổi, ngoài việc đi học, cậu còn làm thêm bốn công việc cùng lúc để kiếm tiền trang trải học phí và chữa bệnh cho em gái. Cuộc sống với cậu không hề dễ dàng: cha là kẻ cờ bạc, từng lấy số tiền cậu dành đóng học phí để đánh bạc, còn mẹ vì không chịu nổi người chồng tệ bạc đã bỏ đi từ khi hai anh em vẫn còn nhỏ. Trước khi rời đi, mẹ để lại một lời nhắn khắc sâu vào tim cậu:

"Con phải giấu thân phận Omega. Sống như một Beta. Không thể để ai biết."

Và cậu đã làm theo.

Khi bước vào cấp 3, Cao Đồ gặp Thẩm Văn Lang, một chàng trai lạnh lùng, thông minh, nhưng đặc biệt ghét Omega. Biết được điều này, Cao Đồ càng thận trọng, luôn giữ im lặng về thân phận thật sự, để không bị Thẩm Văn Lang nhìn bằng ánh mắt khác, để không bị xa lánh.

Thẩm Văn Lang, trong khi đó, dường như chưa từng biết về những nỗi vất vả của cậu. Nhưng giấc mơ đêm mười tám tuổi đã cho anh thấy một tương lai nghiệt ngã: đêm tiệc, sự thật về Cao Đồ là Omega, và cuối cùng cậu rời đi vĩnh viễn.

Sáng hôm sau, trên lớp, Thẩm Văn Lang vẫn ngồi yên, ánh mắt lơ đãng nhưng dõi theo Cao Đồ. Anh thấy cậu gồng mình làm mọi việc, dù đôi tay còn non nớt, dáng người nhỏ bé nhưng đầy sức chịu đựng. Nhìn Cao Đồ tất bật với sách vở và công việc làm thêm , anh bỗng thấy tim mình nhói lên.

Những hành động nhỏ nhặt bắt đầu xuất hiện: đưa cậu cây bút khi thấy Cao Đồ quên, đi cùng khi cậu đứng chờ ở cuối hành lang, lặng lẽ quan sát từng nụ cười, từng cử chỉ. Tất cả đều xuất phát từ một nỗi sợ thầm kín: nếu một ngày những hiểu lầm chưa nói ra kia xảy ra, nếu bí mật về thân phận Omega bị lộ, Cao Đồ sẽ rời đi... và anh sẽ không thể tìm lại.

Trong lòng Thẩm Văn Lang, giấc mơ ấy trở thành lời nhắc nhở âm thầm: giữ cậu bên mình không chỉ là muốn, mà còn là nỗi sợ mất đi mãi mãi.

Thẩm Văn Lang đã âm thầm quan sát mọi việc của Cao Đồ. Anh biết cậu đang làm thêm bốn công việc để kiếm tiền trang trải học phí và chi phí chữa bệnh cho em gái. Nhìn Cao Đồ gồng mình chịu đựng, trái tim anh nhói lên.

Từ những khoản nhỏ lẻ, Thẩm Văn Lang âm thầm gửi tiền giúp cậu đóng học phí, mua sách vở, và chi trả cho các hóa đơn y tế của em gái cậu. Tất cả đều khéo léo, giấu đi dấu vết để Cao Đồ không hề hay biết. Anh muốn bảo vệ cậu, nhưng vẫn giữ khoảng cách, không để cậu thấy anh đang ra tay giúp đỡ—để cậu không cảm thấy mình bị thương hại.

Trên lớp, Thẩm Văn Lang vẫn giữ vẻ lạnh lùng, đôi mắt chỉ lặng lẽ dõi theo Cao Đồ. Khi cậu mệt mỏi hoặc phải đi thêm ca làm, anh luôn âm thầm chuẩn bị những thứ cần thiết: một ly sữa ấm, một hộp cơm nhỏ, hay khẽ nhắc nhở lịch trình, nhưng chỉ dừng ở mức tinh tế, để Cao Đồ không nghi ngờ.

Trong lòng, Thẩm Văn Lang vẫn còn nỗi sợ sâu kín: giấc mơ về tương lai vẫn ám ảnh anh, sự thật về Cao Đồ là Omega, và cậu rời đi mãi mãi. Anh càng không muốn điều đó xảy ra, càng muốn giữ Cao Đồ bên mình, dù phải âm thầm, dù phải chịu nỗi đau riêng trong im lặng.

Buổi sáng, trong sân trường nhộn nhịp, Cao Đồ tất bật vừa chạy tới lớp vừa ôm chồng sách nặng. Thẩm Văn Lang ngồi ở ghế cuối lớp, ánh mắt lặng lẽ theo dõi. Anh nhìn thấy bàn tay cậu rướn ra để giữ sách khỏi rơi, dáng người nhỏ bé nhưng đầy quyết tâm. Anh bước lại giúp cậu .

Cao Đồ sững người nhưng sau đó cũng cười rồi nhanh chóng nói cảm ơn , Thẩm Văn Lang chỉ lặng lẽ đặt sách xuống bàn rồi bắt đầu ghi bài. Thẩm Văn Lang nở nụ cười khẽ, thầm nhủ: "Cao Đồ cười lên thật đẹp."

Chiều hôm đó, khi Cao Đồ mệt mỏi sau ca làm thêm, Thẩm Văn Lang khẽ xuất hiện, đưa cho cậu hộp cơm ấm còn thơm mùi thịt nướng. Cao Đồ nhận lấy, hơi ngạc nhiên : "Cậu ... cái này... cho tôi hả ?"

Thẩm Văn Lang dựa vào cửa kiêu ngạo nói "Mua dư , cậu ăn hộ tôi đi"
Cao Đồ đang rất đói , nên cũng không khách sáo. Cậu gật đầu rồi ngồi sát bên góc cửa hàng ăn ngấu nghiến.

Thẩm Văn Lang đưa cho Cao Đồ chai nước chanh.
"Ăn từ từ thôi, uống đi không nghẹn"
Cao Đồ đưa tay nhận lấy chai nước chanh đã được mở sẵn nắp từ tay anh .

Cao Đồ bắt đầu nhận ra sự khác lạ trong ánh mắt Thẩm Văn Lang: không chỉ là sự quan sát bình thường, mà còn có gì đó âm thầm che chở, bảo vệ. Nhưng cậu vẫn giữ im lặng về thân phận Omega. Cậu không muốn Thẩm Văn Lang biết, bởi từ trước đến nay, anh vẫn luôn ghét Omega.

Trong lòng Cao Đồ, nỗi bất an và tự hào đan xen: cậu cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt, nhưng vẫn tự nhủ phải kiên cường, phải giữ vững hình ảnh Beta mà mẹ từng dặn. Cậu mỉm cười với Thẩm Văn Lang, trong ánh mắt vừa ấm áp vừa thận trọng, và tiếp tục bước đi trên con đường đầy khó khăn của mình, không hề hay biết rằng người con trai ấy đang âm thầm đứng bên, bảo vệ mọi thứ cho cậu.

Nếu nói nỗi sợ do giấc mơ mang lại là lời cảnh cáo cho Thẩm Văn Lang, báo hiệu cho sự việc đó xảy ra . Dù đúng hay không , Thẩm Văn Lang của năm 18 tuổi sẽ thay đổi tương lai đó.

Vì thế, Thẩm Văn Lang muốn hành động sớm, muốn ở cạnh Cao Đồ, muốn bảo vệ cậu bằng cách riêng, tinh tế nhất. Nhưng đồng thời, anh cũng giữ khoảng cách đủ để không khiến cậu thấy áp lực hay thương hại.

Mỗi lần Cao Đồ nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên pha chút tò mò, trái tim Thẩm Văn Lang lại nhói lên. Anh biết rằng nếu mình không cẩn thận, mọi thứ có thể thay đổi, có thể dẫn đến kết cục giống như giấc mơ. Nhưng giờ đây, anh quyết tâm: không để Cao Đồ rời xa, không để cậu tổn thương, không để mất cậu một lần nữa.

"Cậu... hôm nay hơi mệt sao?" Thẩm Văn Lang hỏi, giọng điệu bình thản nhưng đôi mắt lại chất chứa quan tâm sâu sắc.

Cao Đồ ngẩng lên, hơi ngạc nhiên, rồi lắc đầu: "Không sao đâu, chỉ hơi nhiều bài tập chút thôi."

Thẩm Văn Lang không nói gì thêm, chỉ khẽ nở nụ cười, rồi đi sát bên cậu. Dáng vẻ bình thường ấy khiến Cao Đồ không khỏi cảm thấy một điều gì đó khác lạ: anh ta luôn âm thầm lo lắng cho cậu, luôn xuất hiện vào những lúc cậu cần, nhưng lại không hề phô trương.

Thẩm Văn Lang cũng giúp Cao Đồ giành thêm học bổng để đỡ chi phí sinh hoạt. Mặc dù Cao Đồ học rất giỏi , nhưng thỏ con nhút nhát này sao có thể giành lại học bổng với mấy đứa kia.

Cao Đồ nhìn anh, trong mắt có chút lúng túng, pha lẫn tò mò: "Sao Thẩm Văn Lang lúc nào cũng biết tôi cần gì thế nhỉ?"

Anh chỉ nhún vai, vẻ bình thản: "Chắc... do tôi quan sát cậu nhiều quá."

Cao Đồ, dù nhận ra sự quan tâm đặc biệt ấy, vẫn giữ im lặng về thân phận Omega. Cậu mỉm cười, đôi mắt vừa ấm áp vừa dè dặt, vừa muốn trêu chọc, vừa cẩn trọng: không muốn Thẩm Văn Lang biết, không muốn tình cảm này bị định hình bởi sự khác biệt của bản thân.

Trong vài khoảnh khắc, hai người đi bên nhau như thế, ánh chiều tà rót xuống sân trường, lặng lẽ nhưng đầy sức nặng. Khoảng cách giữa họ dần được rút ngắn, nhưng bí mật và những nỗi sợ thầm kín vẫn tồn tại—để mối quan hệ ấy vừa gần gũi, vừa căng thẳng, và đầy triển vọng cho tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com