Đám cưới
Một buổi chiều yên ả, Thẩm Văn Lang ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt sáng rực khi nhìn tấm sổ kế hoạch cưới trước mặt. Anh từng lên trong đầu cả ngàn viễn cảnh về tương lai cùng Cao Đồ, nhưng giờ đây, anh muốn biến nó thành hiện thực.
Anh đặt bút xuống, nhíu mày một chút nhưng trên môi vẫn nở nụ cười:
"Cao Đồ... chúng ta sẽ có một lễ cưới hoàn hảo. Không chỉ là một nghi thức, mà là nơi chứng minh rằng từ nay về sau, em luôn thuộc về anh, và anh sẽ bên em suốt đời."
Những ý tưởng hiện ra trong đầu anh: một buổi lễ vừa trang nhã vừa ấm áp, chỉ mời những người quan trọng; những chi tiết nhỏ, từ hoa tươi, ánh sáng, đến nhạc nền, tất cả đều phải làm sao để Cao Đồ cảm thấy hạnh phúc tuyệt đối.
Anh thậm chí lập hẳn một bảng phân công, từ việc chọn nhà hàng, thiết kế thiệp cưới, đến việc mời khách và chuẩn bị trang phục. Từng chi tiết đều được ghi chú cẩn thận, vì Thẩm Văn Lang biết, đây không chỉ là ngày trọng đại mà còn là minh chứng cho tình yêu anh dành cho cậu.
Nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chiều phủ lên, Thẩm Văn Lang thầm nhủ:
"Cao Đồ... anh sẽ làm tất cả để ngày đó, em sẽ cười hạnh phúc. Không ai có thể thay thế anh... và anh cũng sẽ không bao giờ để em rời xa."
Trong lòng anh, mỗi bước chuẩn bị đều là một lời hứa, một cam kết: từ nay, không còn giấc mơ đau lòng, không còn sợ hãi hay tổn thương – chỉ còn tình yêu, sự bảo vệ và ngọt ngào trọn đời dành cho Cao Đồ.
Ngày trọng đại đã đến. Không gian tổ chức lễ cưới được trang trí tinh tế, vừa sang trọng vừa ấm áp. Những nhân viên trong công ty, những người bạn thân thiết và vài người thân gia đình được mời đầy đủ. Không khí vừa vui tươi vừa trang nghiêm, tràn đầy niềm hạnh phúc.
Cao Đồ đứng bên cạnh Ứng Dực, người ba nhỏ của Thẩm Văn Lang, đôi tay hơi run nhưng ánh mắt sáng rực. Ứng Dực nhẹ nhàng nắm tay cậu, thì thầm:
"Cứ bước tới... Thẩm Văn Lang đang chờ con."
Cao Đồ hít một hơi thật sâu, tim đập dồn dập, rồi cùng Ứng Dực bước đi. Từng bước chân như chậm lại, nhưng trong lòng cậu là sự yên tâm tuyệt đối – biết rằng ở phía trước, Thẩm Văn Lang sẽ luôn ở đó, đón nhận mình.
Khi Cao Đồ tiến đến, Thẩm Văn Lang đứng đó, lịch lãm, ánh mắt tràn đầy trìu mến và khát khao. Anh dang rộng tay chờ cậu bước vào vòng tay mình.
Cao Đồ đỏ mặt, bước chậm nhưng chắc, rồi để Thẩm Văn Lang nắm tay, kéo sát vào ngực. Mùi xô thơm quen thuộc, hơi ấm và nhịp tim anh làm cậu cảm nhận trọn vẹn một cảm giác an toàn và hạnh phúc.
Thẩm Văn Lang nhìn cậu, giọng trầm ấm vang lên:
"Cao Đồ... từ nay về sau, em sẽ không còn một giây phút nào phải sợ hãi, không còn một giấc mơ đau lòng nào. Em là của anh, trọn đời."
Cao Đồ khẽ cười, áp trán vào vai anh, cảm giác cả thế giới xung quanh như tan biến chỉ còn lại hai người. Ứng Dực đứng bên cạnh, mỉm cười, hài lòng khi thấy con trai và người cậu yêu thương cuối cùng cũng bên nhau trọn vẹn.
Các nhân viên trong công ty và người thân xung quanh đồng loạt vỗ tay, không khí tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc, chứng kiến khoảnh khắc trọn vẹn của tình yêu mà Thẩm Văn Lang và Cao Đồ đã kiên nhẫn chờ đợi suốt bao năm.
Khi mọi nghi lễ đã gần xong, ánh mắt mọi người hướng về phía Thẩm Văn Lang và Cao Đồ. Hai người đứng đối diện nhau, tay nắm chặt tay, như thế giới chỉ còn lại họ.
Thẩm Văn Lang cúi xuống, ánh mắt tràn đầy yêu thương và quyết tâm:
"Cao Đồ... từ nay, không còn ai có thể tách chúng ta. Anh hứa sẽ bên em, che chở và yêu em trọn đời."
Cao Đồ đỏ mặt, tim đập rộn ràng, nhưng cậu cũng mỉm cười, áp trán vào ngực anh, giọng run run:
"Anh... em cũng sẽ luôn bên anh, mãi mãi."
Và rồi, giữa ánh mắt ngập tràn hạnh phúc của tất cả mọi người, Thẩm Văn Lang nhẹ nhàng cúi xuống, môi chạm vào môi Cao Đồ trong một nụ hôn đầy ngọt ngào và trọn vẹn. Nụ hôn ấy không chỉ là khẳng định tình yêu, mà còn là lời hứa vĩnh viễn: họ thuộc về nhau, không gì có thể phá vỡ.
Cả thế giới như lắng xuống, chỉ còn tiếng thở đều, nhịp tim hòa vào nhau, và những trái tim chứng kiến đều cảm nhận được tình yêu sâu đậm, thuần khiết và bất diệt.
Khi nụ hôn kết thúc, Thẩm Văn Lang kéo cậu vào lòng, thì thầm:
"Em là của anh, và anh là của em. Trọn đời, không gì có thể thay đổi điều đó."
Cao Đồ khẽ cười, vòng tay ôm lấy cổ anh, cảm giác hạnh phúc và an toàn tràn ngập toàn thân. Trong khoảnh khắc này, mọi gian nan, mọi giấc mơ đau đớn, mọi khó khăn trước đây đều trở thành quá khứ. Họ đã đến được bến bờ cuối cùng của tình yêu – nơi chỉ có hai người, nơi họ thuộc về nhau, trọn đời.
Căn nhà mới được bày trí giản dị nhưng ấm áp. Ánh sáng tự nhiên len qua rèm cửa, chiếu xuống sàn gỗ, phản chiếu trên những vật dụng nhỏ nhắn, tinh tế. Thẩm Văn Lang nắm tay Cao Đồ bước vào, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
"Nhìn này, từ nay sẽ là tổ ấm của chúng ta," anh nói, giọng trầm ấm mà dịu dàng. Cao Đồ mỉm cười, dựa sát vào vai anh, cảm nhận hơi ấm quen thuộc mà suốt bao năm qua cậu luôn khao khát.
Sau khi cất đồ xong, họ cùng nhau ngồi xuống sofa, tay trong tay. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhịp thở của nhau và tiếng gió ngoài cửa sổ. Thẩm Văn Lang nghiêng đầu, đặt môi lên trán cậu, thì thầm:
"Cảm ơn em đã không bỏ rơi anh."
Cao Đồ khẽ cười, mắt long lanh:
"Em cũng vậy."
Buổi tối, họ cùng nấu ăn, Thẩm Văn Lang phụ Cao Đồ từng bước, nhưng vẫn không quên những cử chỉ tinh tế: đặt tay lên eo cậu, hôn nhẹ lên tóc, hay cúi xuống thì thầm một vài câu ngọt ngào. Mùi xô thơm của Cao Đồ, hơi ấm của Thẩm Văn Lang, hòa quyện tạo nên cảm giác ấm áp, hạnh phúc trọn vẹn.
Trước khi đi ngủ, cả hai cùng nằm trong vòng tay nhau. Thẩm Văn Lang vuốt nhẹ mái tóc Cao Đồ.
Cao Đồ áp trán vào ngực anh, thầm nhủ: "Và anh cũng là của em."
Trong căn nhà nhỏ, giữa những khoảnh khắc giản dị, họ tìm thấy hạnh phúc hoàn hảo: không cần ánh đèn sân khấu, không cần những lời tuyên bố xa xôi, chỉ cần bên nhau, yêu thương nhau, và cảm nhận từng nhịp tim của đối phương – đó chính là cuộc sống trọn vẹn mà họ đã mong đợi bấy lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com