Càng văn Mộ Nhiễm [ 11 ]
2019-08-23 10:09:36.
Càng văn Mộ Nhiễm [ 11 ]
Nàng ở trong văn viết đến cái áo khoác, chuyện là như vậy, ngày đó ở hậu trường có chút lạnh, ta ăn mặt lại ít, kỳ thực ta có áo khoác, bởi vì ta phải nhiều lần lên xuống đài, ngại phiền phức, cho nên ta liền đem nó đặt ở trong phòng thay đồ, ta ở phía sau đài chuẩn bị lời thoại, thấy nàng vội vã đi tới, sau đó lại vội vã đi ra ngoài, tưởng nàng đang đang bận rộn, thời điểm nàng đi ra ngoài, ca ca cùng ta dẫn chương trình nhìn thấy ta ăn mặc như vậy, hảo tâm đem âu phục của hắn cho ta mượn, cho nên đợi đến lúc nàng trở lại lần nữa liền thấy trên người ta đã khoác áo của người khác, ta quan sát được nhất cử nhất động của nàng, ta nghĩ nàng vội vã đi ra ngoài chắc là đi lấy áo khoác cho ta, nàng cầm áo của nàng đứng ở nơi đó giống như vừa có chút xấu hổ, vừa không biết làm thế nào, thế nhưng lúc đó vừa vặn tiết mục đang diễn kết thúc, đến phiên ta lên đài giới thiệu chương trình, chờ lúc ta trở lại nàng đã đi ra ngoài rồi, mà ta ở trên kệ áo thấy được cái áo khoác của nàng, không chút suy nghĩ liền lấy áo của nàng khoác lên người, không có ý gì khác, chính là vừa nghĩ tới hình dạng có chút mất mác của nàng, đặc biệt không đành lòng, áo khoác là nàng đã mặc qua, trên đó phảng phất còn lưu lại mùi hương của nàng, không biết có phải là do ảnh hưởng của tâm lý, cái này liền đủ để ta cảm thấy ấm áp, tiếp tục xem văn bản trong tay, trong chốc lát hình như nàng lại có chuyện gì đó nên trở lại, ta ngẩng đầu vừa vặn thấy nàng đang nhìn ta, đường nhìn của nàng rơi vào trên áo khoác ta đang mang, ta cười cười, theo bản năng mà nắm chặc áo khoác trên người, đi tới hỏi nàng:
"Áo này là của người sao? Ta vừa mới thấy ngươi cầm vào, nghĩ chắc là của ngươi, ta vừa vặn có chút lạnh, mượn khoác, có thể cho ta mượn dùng một chút được không?"
"Ừ, có thể, đương nhiên có thể" nàng nở nụ cười, dáng vẻ tựa hồ rất vui vẻ, cảm giác mất mác hồi nãy hoàn toàn tan thành mấy khói.
Buổi diễn xuất trải qua một nửa, liền đến giờ ta biểu diễn, cùng thời điểm chủ trì không giống nhau, ta thích nhất chính là lúc này, buông thả, tự do, tập trung tinh thần, theo nhịp điệu của âm nhạc, cảm giác hoàn toàn phóng thích chính mình, cùng âm nhạc dung hợp, cùng tiết tấu cộng hưởng, giống như toàn bộ sân khấu đều là của ta, chúa tể của một mảnh đất nhỏ, ta hưởng thụ tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô của người xem, càng hưởng thụ cảm giác mang đến vui sướng cho người khác, ta biết nàng nhất định còn ở vị trí kia nhìn ta, sự tồn tại của nàng khiến ta nhảy
càng thêm sung sức, ta muốn cho nàng biết ta còn có một mặt như vậy, không biết nàng sẽ thích không a? Sau khi kết thúc động tác cuối cùng, âm nhạc dừng lại, đem hình ảnh của động tác cuối cùng dừng lại, kèm theo tiếng nhảy nhót tiếng vỗ tay của những người dưới đài, còn có một câu đặc biệt phát ra "Mộ Nhiễm, ta yêu ngươi", không ai khác, chủ nhân câu nói kia chính là Trác Hoa, tuy rằng biết hắn không thấy rõ biểu tình trên mặt ta, thế nhưng ta vẫn là hung hăng trợn mắt liếc hắn. Cúi người lui ra, nhìn về phía nàng đứng, cười với nàng, thế nhưng nhân gia hình như không phát hiện, cũng không đáp lại ta, ta hảo xấu hổ.
Lúc ở phía sau đài liền không thấy Tô Ngôn xuất hiện nữa, diễn xuất kết thúc thuận lợi, tẩy trang, thay xong áo quần, thuận tay cầm lấy áo khoác của mình đặt trong phòng thay đồ, muốn mặc vào, lại nhìn áo khoác của nàng bị ta để ở một bên, dừng lại động tác, bắt được một đồng sự tương đối quen thuộc đang thu thập đồ ở sân, bởi vì nàng ở chỗ này làm việc, nói:
"Làm phiền ngươi giúp ta cất quần áo của ta, ta đi làm sẽ sang lấy, cảm tạ"
Sau đó mặc vào áo khoác của Tô Ngôn, làm nhiều chuyện như vậy, chỉ là ích kỷ muốn mặc áo của nàng lâu một chút, bây giờ nghĩ lại, lúc đó thật sự là có chút ấu trĩ. Thời điểm ta đi ra ngoài, Trác Hoa và Tiểu Nhu ở bên ngoài chờ còn chưa có đi, Trác Hoa bắt đầu đưa qua một bó hoa, vô lại nói:
"Tiểu tức phụ, chúc mừng ngươi diễn xuất thành công, nói trước, điều không phải ta tặng, ta là thay người khác tặng ha."
Tay kia cầm điện thoại của hắn cho ta nhìn, nguyên lai hắn đang cùng Trần Thần video call, ta cùng Trần Thần chào hỏi, Trần Thần cười nói:
"Chúc mừng ngươi"
"Cảm ơn"
Sau đó đơn giản nói vài câu, liền cúp, ta cùng bọn họ nói một hồi phải cùng các đồng nghiệp đi ra ngoài chúc mừng, để bọn họ về trước, hôm nào sẽ tìm bọn họ chơi, trước khi đi, Trác Hoa quay đầu lại nói:
"Còn có a, vừa nãy câu ta yêu ngươi kia cũng là thay người khác nói, ngươi đừng vọng tưởng ta thích ngươi."
Ta thật muốn đem hắn kéo lại, đánh một trận. Cãi nhau ầm ĩ một đường đuổi theo hắn đến bên ngoài, thấy Tô Ngôn một người đứng ở bên đó, đang nhìn điện thoại di động, không nhìn về phía chúng ta, ta lập tức dừng lại, đưa bọn họ đi, hướng nàng đi đến, vỗ nàng một cái, có chút đùa giỡn hỏi nàng:
"Ngươi là đang đợi ta sao?"
"Ừ, ngươi đừng lái xe, ngồi xe của ta đi" nàng bị ta dọa một chút, trả lời ta
"Ừ, cũng tốt, vừa vặn ta thật sự có chút mệt a, ngươi thất tốt" nói xong ta liền rất tự nhiên khoác lên cánh tay của nàng.
"Vậy chúng ta đi thôi, bọn họ đều đã đi trước, bận rộn một ngày đều đói rồi"
Lúc ăn cơm, chúng ta đều uống rượu, nàng nâng rượu nói chuyện ta sẽ nhìn nàng chằm chằm, nàng nói với người khác ta cũng sẽ nhìn nàng chằm chằm, nàng uống rượu, ăn cái gì, ta đều muốn nhìn nàng, thế nhưng lại không thể biểu hiện quá mức rõ ràng, chỉ có thể thừa dịp nàng không chú ý mới len lén nhìn, trộm nhìn một lần
còn muốn trộm nhìn lần thứ hai, nàng thật sự rất hấp dẫn ta. Ngày đó không biết có phải là do thật vui hay do uống chút rượu, mà rất muốn rất muốn cùng nàng thân cận, rõ ràng nàng an vị ở bên cạnh ta, thế nhưng ta vẫn cảm thấy nàng cách ta rất xa, ta cảm thấy không đủ, cho nên ta đưa ra đề nghị với nàng cùng đi ra ngoài một chút, ta đi ra khỏi gian phòng đó trước, đứng ở cửa chờ nàng, ta chính là cố ý muốn đi ra ngoài trước, ta muốn dắt tay nàng, như vậy mới cảm thấy tự nhiên, không phải sao?
Nàng khả năng không có chú ý tới, đoạn trước khi cầm tay nàng ta đã khẩn trường đến xuất mồ hôi, tay nàng lành lạnh, nhỏ nhắn mịn màn trơn bóng, làm cho ta rất thoái mái, thế nhưng nhịp tim chết tiệt của ta đập dồn dập là thế nào a? Nắm tay nàng cũng không biết là muốn đi đâu, không thể làm gì khác hơn là đi đến ghế sa lon ở phòng khách của nhà hàng ngồi xuống, tựa trên bả vai nàng, thế giới rốt cục an tĩnh, ta cùng nàng cự ly cũng gần, thế nhưng vì sao ta không cảm thấy thỏa mãn, lòng tại sao là trống rỗng? Nhắm mắt lại, nhớ lại từ lúc cùng nàng nhận thức tới hiện tại, những chuyện đã xảy ra giữa hai chúng ta, nhớ đến hình dạng cao lãnh an tĩnh lúc mới quen nàng, nhớ đến hình dạng nàng mỗi lần hướng ta cười, nhớ lại bộ dáng khả ái ngốc ngốc những lúc nàng bị ta trêu chọc không thể làm gì, nhớ đến hình dáng nghiêm túc của nàng, nhớ lại mỗi lần ta nhìn nàng, nàng cũng đang chăm chú nhìn ta, từng bộ dáng của nàng đều khắc thật sâu vào đáy lòng ta, rời khỏi nàng, ta tại sao cảm thấy mất mác thương tâm? Vì sao luôn mong đợi gặp mặt nàng? Lúc không thấy nàng tại sao sẽ thường xuyên nhớ tới nàng? Ta nghĩ, ta hình như thực sự thích nàng rồi, cái kiểu thích này vượt ra khỏi bằng hữu, ta yêu nàng.
Nghĩ tới đây, ta rất sợ hãi, sợ loại cảm giác này, sợ chính mình sẽ yêu nàng, sợ tình cảm như vậy phát sinh giữa hai chúng ta, thế nhưng lại rất nhớ nàng, muốn gọi tên của nàng:
"Tô Ngôn"
"Hửm?"
"Ta nên làm cái gì bây giờ?"
Ta chính là muốn gọi tên của nàng, ta không biết thế nào lại thuận theo trái tim mình mà hỏi ra một câu như vậy để cho nàng không tìm được đầu mối, nàng khi đó hỏi lại ta: Cái gì làm sao bây giờ, ta không biết nên thế nào cùng nàng giải thích, cho nên chỉ có thể trầm mặc, thời gian phảng phất dừng lại, bầu không khí đột nhiên thay đổi, ta cảm giác được hơi thở của nàng, là ấm áp, ta không dám mở mắt ra, cũng không dám động đậy, sau lại liền rõ ràng cảm giác được nàng cách ta rất xa, bởi vì ta không có lại cảm giác được hơi thở của nàng. Kỳ thực ta vẫn không có ngủ, ta đang đợi nàng gọi, ta không biết nên đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt này như thế nào, không nhớ rõ qua bao lâu, may là điện thoại di động của nàng vang lên, ta nghe nàng nhỏ giọng nói:
"Được, chúng ta lập tức trở lại"
Ta nắm lấy cơ hội, giật giật, đứng lên, làm bộ không có việc gì, cười nói với nàng:
"Được rồi, chúng ta trở về đi, ta bình thường rồi, chúng ta trốn cũng đủ lâu rồi"
"Ừ, chúng ta trở lại"
Thời gian đăng bài: 2019-08-23 10:10:09
Sau khi trở về, tâm tình của ta cùng trước đó tưởng như hai người, không có tinh thần hưng phấn như trước, mất mác và lo lắng đột nhiên xông tới, lúc này thật sự bị đè nén đến thở không được. Sau khi kết thúc tiệc rượu, nàng cố ý muốn đưa ta về nhà, ta không có lý do gì mà cự tuyệt, dù sao mỗi một lần tụ hội chúng ta đều là cùng nhau về nhà, bắt xe, chúng ta ngồi ở hàng sau, một người ngồi một bên, có chút cố ý cùng nàng duy trì một khoảng cách, có suy nghĩ như vậy đối với nàng, ta có chút không biết làm sao, ta thật sự không biết nên cùng nàng nói cái gì, liền đơn giản nhắm mắt lại, toàn bộ hành trình chúng ta đều không nói một câu nào, thẳng đến sau khi ta xuống xe, ta mới chậm rãi thở ra một hơi, buông lỏng tâm tình cẳng thẳng trong lòng.
Sau khi vào cửa, đem mình quăng trên ghế sa lon không muốn động đậy, thân thể mệt mỏi, tâm cũng mệt mỏi, ngực rất loạn, cái gì cũng không muốn nghĩ, không muốn suy xét, giống như đang trốn tránh đề tài nhạy cảm này, không biết nằm bao lâu, trong thời gian này nhận được điện thoại báo bình an của nàng, sau lại thì nhận được điện thoại của Trần Thần:
"Về nhà rồi sao?"
"Ừ, đang ở nhà"
"Ngày hôm nay vui vẻ không?"
"Rất vui vẻ"
"Trác Hoa quay trực tiếp ngươi hôm nay diễn xuất phát cho ta, ngươi rất tuyệt"
"Ta ngày thường không tuyệt sao?"
Cùng hắn nói chuyện phiếm rất thả lỏng, cũng có thể không chút kiêng kỵ mà đùa giỡn
"Đúng đúng đúng, Nhiễm vợ ta mỗi ngày đều rất tuyệt"
"Cảnh cáo ngươi ha, đã cùng ngươi nói bao nhiêu lần rồi, hiện tại không thể kêu loạn ta bằng vợ, ngươi cứ như vậy về sau ta làm sao lập gia đình? Ảnh hưởng đến hạnh phúc chung thân của ta"
"Không quan hệ, cái này ngươi không cần lo lắng, ngươi không ai thèm lấy còn có ta tiếp nhận"
"Đừng lắm lời nữa, ngươi còn như vậy ta thực sự nổi nóng với ngươi đấy"
"Hảo, nghìn vạn lần đừng nổi nóng, ta tận lực sửa"
"Ừ"
Chúng ta trầm mặc một hồi, hắn thấy ta không nói lời nào nữa liền hỏi ta:
"Muốn nghỉ ngơi sao?"
"Ừ"
"Vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai ta lại gọi điện cho ngươi, trước như vậy?"
"Trần Thần?"
"Hửm, ta ở đây, làm sao vậy?"
Ta dừng lại một chút, cuối cùng vẫn là nói:
"Không có việc gì, ngươi chắc là không ngủ rồi, một hồi còn phải làm việc a, nhanh đi làm việc của ngươi đi"
"Ngươi có tâm sự?" Hắn hình như nhận thấy được tâm tình của ta
"Không có việc gì, có thể chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi"
"Ừ, nhanh đi ngủ đi, ngủ một giấc liền tốt lên"
"Ừ, tạm biệt"
"Tạm biệt, ai? Chờ một chút, ngươi ngày hôm nay rất đẹp"
"Ta ngày nào chả đẹp?"
"Ha ha, đúng đúng đúng, ta lại nói sai, ngươi ngày nào cũng đều đẹp, treo thật đây, ngủ ngon"
"Ừ"
Thời điểm cùng Trần Thần gọi điện thoại thật có chút mà muốn nói với hắn lời trong lòng, nói một chút tâm tình ta bây giờ, thế nhưng nghĩ lại, vẫn là thôi đi, có thể nói với hắn như thế nào đây? Vẫn là tự mình im lặng chịu đựng đi.
Ngày đó ta mất ngủ, lần đầu tiên vì một người mà mất ngủ, nghĩ đến nhiều nhất là sau này phải làm thế nào khi ở chung với nàng, ta không xác định được nàng đối với ta là một dạng tình cảm gì, như là bằng hữu, nhưng mơ hồ lại không giống như
vậy, ta sợ chính mình sẽ càng lún sâu, ta sợ bởi vì loại tình cảm này của ta mà ảnh hưởng đến nàng, có quá nhiều không xác định được, tiếp tục như vậy nữa, loại quan hệ lúc gần lúc xa giữa chúng ta này sẽ làm ta phát điên mất, ta nghĩ thử bứt ra, bởi vì ta sợ chính mình sẽ mất đi khống chế, ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của nàng sẽ không tốt, như vậy ta chính là một tội nhân. Cho nên, ta quyết định cư xử lạnh lùng, tự nói với chính mình, rời khỏi tầm mắt của nàng đi, không nên quấy rối nàng nữa. Như vậy, đối với ta, đối với nàng đều tốt.
Sau đó ta liền không có chủ động liên lạc đến nàng, thỉnh thoảng nàng sẽ tìm ta trò chuyện vài câu, nhưng đều là kiểu không mặn không nhạt, ta cũng sẽ đáp lại nàng, cùng trước đây không giống nhau, trong lòng của ta có điểm mấu chốt, có ràng buộc, không dám lại mở rộng cửa lòng như trước, có chút kiêng kỵ khi nói chuyện với nàng, ở giữa mối quan hệ giữa chúng ta, ta cố ý vẽ một đường ranh giới, ta thời thời khắc khắc đều nhắc nhở chính mình, không thể vi phạm, tuy rằng liên lạc, thế nhưng quan hệ tựa hồ rất xa. Đoạn thời gian đó, ban ngày đi làm, tận lực để cho mình bận rộn lên, mới có thể không thèm nghĩ đến những chuyện có liên quan đến nàng, công việc nàng giao phó cũng không tiến hành đối đãi đặc biệt như trước nữa, ép buộc chính mình phải dựa theo nặng nhẹ, tận lực để cho nàng ở trong lòng ta không còn chiếm một vị trí đặc biệt nữa. Buổi tối đa số thời gian đều là tìm hai ba người bằng hữu cùng đi ra ngoài vui chơi giải trí, để cho bản thân ầm ĩ vui đùa, tận lực che giấu nội tâm sầu bi của mình. Đã từng cùng các bằng hữu đùa giỡn mà nói:
"Bên người các ngươi có nam sinh nào phẩm chất tốt không, giới thiệu cho ta đi"
"Ngươi đùa sao, ngươi còn cần chúng ta giới thiệu? Ngươi quay đầu lại đếm một chút có bao nhiêu người đang xếp hàng a? Thế nào? Muốn yêu đương?"
Đúng vậy, ta là muốn yêu đương, ta yêu một người không thể yêu, hoặc nói là mê luyến? Yêu hay là mê luyến? Ta vẫn là không xác định được, hoặc giả như ta và Tô Ngôn đều xác nhận quan hệ có phải hay không là bắt đầu một sai lầm?
2019. 08. 22
—— nếu như nàng không thích ta, ta lại si tình với nàng, đây là quấy rối; một khi biết mình yêu một người không thể yêu, có can đảm quyết tâm rời đi, cũng là một loại biểu hiện của sự trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com