Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Càng văn Mộ Nhiễm [ 4 ]

2019-07-21 21:17:22

Càng văn Mộ Nhiễm [ 4 ]

Về đến nhà, mọi người đều tới rồi, cùng nhau chuẩn bị nấu lẩu, rất náo nhiệt, Trần Thần hai năm qua một mực ở nước ngoài, số lần trở về rất ít, cho nên chúng ta một đám người đây rất ít có cơ hội có thể tụ tập đầy đủ như hôm nay, tất cả mọi người rất vui vẻ, hàn huyên với nhau, đùa giỡn với nhau, bọn họ đều ở đây hữu ý vô ý tác hợp ta và Trần Thần, Trác Hoa luôn luôn nói đùa với ta:

"Ngươi vẫn không tìm bạn trai có phải hay không là đang đợi Trần Thần?"

Ta rất muốn đánh chết hắn, thật rất phiền, câu trả lời của ta vĩnh viễn đều là:

"Nếu quả thật có cái suy nghĩ này, hồi đó ta đây đã theo cùng hắn, còn ở chỗ này khổ sở chờ sao?"

Ngày đó đều uống một chút rượu, nói tới nói lui cũng liền mặc kệ, đầu tiên là Trác Hoa:

"Tiểu Mộ Nhiễm a, Tiểu Mộ Nhiễm, chỉ cần một câu nói của ngươi, ta xem Trần Thần hận không thể lập tức trở về ôm ấp tổ quốc chúng ta, ta cảm giác các ngươi chính là trời sinh một cặp, mọi người nói có đúng không? Gọi vợ cũng gọi hơn hai mươi năm, ta vẫn không hiểu nổi ngươi, rốt cuộc ở chỗ nào không được chứ?"

Sau đó là Đại Bân:

"Đúng a, người khác không biết, nhưng ta đây rõ ràng nhất, bốn năm đại học Trần Thần đều không liếc mắt qua những nữ nhân khác, trong đầu trong mắt đều tràn đầy là ngươi, một lòng một dạ, nếu đổi lại là ta khẳng định làm không được như hắn đâu, Mộ Nhiễm ta nghĩ ngươi thực sự nên hảo hảo suy tính một chút."

Trần Thần vẫn không nói chuyện, chỉ nhìn ta cười, hắn chóng mặt đi, hắn chưa bao giờ sẽ giống như những lời bọn họ nói như vậy, cũng sẽ không để ta vì hắn đi làm những gì đó, cũng sẽ không yêu cầu ta báo đáp lại những gì hắn bỏ ra cho ta, thậm chí là cho tới bây giờ cũng không có chính diện bày tỏ qua, nhưng là mọi người chúng ta trong lòng đều rất rõ ràng hắn có tình cảm đối với ta, bao gồm cả ta, ta a, đã từng biểu thị qua ý tứ của ta, hắn chính là một người ca ca của ta, ngoài ra không có những khả năng khác, còn đối với đám người kia nói cũng đã thành quen rồi, ta đùa giỡn trả lời:

"Cũng là bởi vì kêu vợ hơn hai mươi năm, cho nên không có khả năng"

Bọn họ đều biểu thị:

"Nghe không hiểu hay là vẫn không hiểu"

Tiểu Nhu coi như tốt, bởi vì nàng hiểu ta, hơn nữa chúng ta cũng thổ lộ tâm tình nói qua vấn đề này, nàng thay ta giải vây:

"Được rồi được rồi, mấy người các ngươi, đương sự đều không nói gì a, các ngươi cũng không nên hoàng thượng không vội thái giám nóng nảy, để cho bọn họ thuận theo tự nhiên đi, mấy người chúng ta cũng liền chớ quan tâm nhiều, được không?"

Ta cúi đầu, không muốn nói thêm gì, Trần Thần phỏng chừng cũng là nhìn ra ta không muốn bàn luận cái đề tài này, nói:

"Đúng a, các ngươi sống tốt cuộc sống của mình là tốt rồi a, chuyện của ta a, trong lòng ta hiểu rõ, Tiểu Nhiễm nàng hiện tại chính là muội muội ta, ta chính là anh của nàng, về sau...Chuyện của sau này ai biết được, chờ ta trở lại, chờ ta trở lại rồi hẵn bàn."

Nói xong ngửa đầu uống cạn ly rượu, sau đó nói sang chuyện khác:

"Tiểu Nhiễm, hai ngày nữa ta về nhà, ngươi có cái gì cần đưa cho thúc thúc a di không"

Cứ như vậy chúng ta lại vui đùa hàn huyên một hồi, sau khi đem bọn họ tống đi, trong nhà đột nhiên an tĩnh, vừa nãy bọn họ nói chuyện khiến đáy lòng ta có chút cảm giác nặng nề, đúng vậy, ta rốt cuộc mong muốn cái gì đây? Đi đến ban công, đốt một điếu thuốc, ta khi đó có thói quen hút thuốc lá, nhưng không có nghiện thuốc, chỉ là tâm tình không tốt hoặc là áp lực lớn trong thời gian dài, co ro chân ngồi ở trên ghế, rốt cuộc người như thế nào sẽ trở thành một nửa kia của ta sau này? Ta biết nhất định không phải là Trần Thần.

Trống rỗng một hồi, nghĩ tới Tô Ngôn, ngày hôm nay nàng thế nào? Trạng thái rõ ràng không đúng, biểu tình mất tự nhiên, thần thái hốt hoảng, hoặc là chỗ nào không thoải mái sao? Cầm điện thoại di động lên, gửi cho nàng cái tin nhắn:

"Ngươi đã ngủ chưa?"

Lẳng lặng đợi hồi âm của nàng, trong chốc lát điện thoại di động vang lên:

"Đang ngủ, bất quá bây giờ tỉnh"

"A, ngượng ngùng, là ta đánh thức ngươi sao? Ta không có chuyện gì, vậy ngươi ngủ tiếp đi"

"Không có gì, đã tỉnh."

"Ngày hôm nay ở trong siêu thị thấy ngươi, cảm giác ngươi giống như có chút không tốt, muốn hỏi ngươi một chút ngươi làm sao vậy?" Tận lực biểu hiện không mạo phạm, uyển chuyển hỏi nàng

"Không có việc gì, khả năng là có chút mệt, đau đầu, hiện tại không sao rồi"

"A a, không có chuyện gì là tốt rồi"

Đợi một hồi, nàng không có đáp lại ta, thế nhưng ta còn muốn cùng nàng trò chuyện một chút nữa, đắn đo suy nghĩ, suy nghĩ thật lâu mới nghĩ đến một đề tài, ném thuốc lá trong tay xuống:

"Chúng ta thêm wechat đi, thế này nói chuyện phiếm không có thuận tiện"

"Tốt"

Bỏ thêm wechat của nàng, nàng rất nhanh thì xác nhận, thấy nàng gửi tới khuôn mặt tươi cười, ta tưởng tượng dáng vẻ của nàng, cười rộ lên nhất định dễ nhìn, có chút hoảng hốt, có chút thất thần, nói với nàng:

"Vậy được rồi, như vậy liền thuận tiện hơn, ta trước đi tắm, hôm nào trò chuyện tiếp, ngủ ngon."

"Ừ ngủ ngon"

2019-07-21 21:17:31

Vội vàng kết thúc, mà ta cũng không có lập tức đi tắm, nguyên lai ta giống như nàng, đều cùng một lúc lật nhìn vòng trong bạn bè của đối phương. Bài đăng mới nhất trong vòng bạn bè của nàng đến bây giờ ta đều nhớ rõ, ý tứ đại khái là, 'Tâm mệt mỏi, biết rất rõ ràng là vô pháp với tới, nhưng không biết có nên nỗ lực hay không, rõ ràng từ đầu đến giờ không có phát sinh gì cả, nhưng rốt cuộc là vì cái gì có thể khiến ta vẫn nhớ mãi không quên? Suy nghĩ mâu thuẫn đem ta buộc chặc, muốn ăn lại sợ béo, ai có thể đến cứu vớt ta?', what? Thấy vậy ta giống như rơi vào sương mù, nàng là đang cười châm biếm sao? Giống như là nghiêm trang nói bậy, rồi lại làm cho người ta nhịn không được mà suy nghĩ nhiều.

Tiếp tục lật xem, hành trình bắt đầu từ khi nàng tốt nghiệp, cuộc sống của nàng, gia đình của nàng, tâm tình của nàng, cảm giác mình đang từng bước từng bước tới gần nàng, chậm rãi hiểu rõ nàng, chỉ là người nữ nhân này đúng là sẽ không cười sao? Mỗi một tấm hình đều rất nghiêm chỉnh, hơn nữa không có việc gì liền thích phát biểu cảm nghĩ cuộc sống, ta cuối cùng là muốn từ trong mỗi một câu cảm nghĩ của nàng đọc để thấu hiểu nàng, tưởng tượng nàng là đang ở trong trạng thái gì để nói ra những cảm nghĩ như vậy. Nghiêm túc nhìn rất lâu, cho người ta cảm giác chính là nàng là một người rất tinh tế, thái độ nghiêm túc, nữ nhân không kiêu không nóng nảy. Cuối cùng, ta đặt biệt hiệu wechat của nàng là tiểu tiên nữ. Đây là nàng mang đến cho ta cảm giác như vậy, tiểu tiên nữ tiếng xưng hô này cực kỳ thích hợp với nàng.

Nhắm mắt lại, một đêm kia, tựa hồ có chút nhớ nhung nàng.

Sau khi có wechat của nàng, sẽ không giống như trước nữa, ít nhất có thể để cho ta và nàng có phương tiện trao đổi, ta có thể biết được tình trạng gần đây của nàng, một điểm thuận lợi nữa là có thể làm cho nàng biết ta đang chú ý nàng, ta cũng biết nàng đang chú ý ta, thế nhưng ta không biết ta đối với nàng quan tâm cùng với quan tâm nàng đối với ta có phải là giống nhau hay không, lúc ta rảnh rỗi không có việc gì thì sẽ đi lật xem một vòng bằng hữu của nàng, nhìn qua một lần rồi lại nhìn một lần nữa, nếu như wechat có tính số lượt khách truy cập, ta nghĩ ta có phải hay không là số người truy cập vào wechat của nàng nhiều nhất, mà nàng a, có lẽ đối đãi với ta cùng bằng hữu khác như nhau, chỉ là cho ta một cái like, đoạn thời gian đó chính là thích suy nghĩ miên man như vậy, ta cũng hoàn toàn không có ý thức đến ta đối với nàng có chỗ khác biệt, hoặc có lẽ là không có chỗ nào khác biệt đi, chỉ là lo sợ không đâu mà thôi.

Chờ thời điểm ta trở lại đơn vị công tác, nghe được vài tin tức, trong đó có liên quan đến nàng, khoảng thời gian ta không có ở đây, nàng đại diện đơn vị chúng ta tham gia vài hạng mục thi đua, còn có hoạt động, đều giành được thành tích rất tốt, được khen ngợi liên tục, thế nhưng những chuyện này ta đều hoàn toàn không biết, nàng thật đúng là một người khiêm tốn, ta âm thầm khen ngợi nàng ở trong lòng. Ta a, bởi vì thời gian rời đi tương đối khá dài, mấy ngày nay công việc chồng chất có chút nhiều, có một ngày ta ở đơn vị tăng ca quá muộn, chưa có về nhà, dự định ở lại đơn vị, công tác mệt mỏi, bên ngoài trời cũng đã tối đen, đứng dậy muốn đi khu nhà trọ thay quần áo khác đi ra ngoài hít thở không khí, đi tới trên lầu khu trọ, đi ngang qua căn phòng của Tô Ngôn, phát hiện gian phòng của nàng đèn cư nhiên còn sáng, nàng ở? Có chút kinh hỉ nhỏ, thử thăm dò gõ gõ cửa phòng nàng, nghe được người bên trong cánh cửa hỏi:

"Vị nào?"

"Là ta, Mộ Nhiễm" thật đúng là thanh âm của nàng, nàng cư nhiên thực sự ở

"Chờ chút, chờ chút"

Nghe trong phòng có chút động tĩnh, qua một lúc lâu cửa mới được mở ra:

"Mộ Nhiễm? Sao ngươi lại tới đây?"

Nàng mặc một thân áo quần hưu nhàn ở nhà, buộc tóc lên, chưa từng có thấy qua trang phục như vậy của nàng, tựa hồ lười biếng rất nhiều, ta phục hồi tinh thần lại, trả lời nàng:

"A, ta ngày hôm nay tăng ca, không về nhà, còn ngươi? Thế nào cũng không về nhà?"

"Ta gần đây có một báo cáo phân tích phải hoàn thành, về nhà công tác hiệu suất quá thấp, nghĩ hai ngày này trước hết không trở về, muốn tăng ca"

"A, như vậy a, ngươi thật chuyên nghiệp, thực sự là một nhân viên giỏi."

Nàng có chút ngượng ngùng cười cười, nói:

"Ngươi không giống như vậy?"

"Ta đây là công tác chồng chất, cùng ngươi không giống nhau"

Ta nói xong liền thấy trên giường của nàng có một con búp bê phi thường khả ái, đó là một con mèo với thân hình trắng với đôi tai nâu, ta hỏi nàng:

"Ngươi thích mèo?"

"Ừ, từ nhỏ liền thích, còn nuôi qua một con"

"Thật sao, vậy bây giờ đâu?"

"Hiện tại không có nuôi, ra ngoài đi học không có phương tiện nuôi, mụ mụ cũng không phải quá thích"

"A, như vậy a, ta dị ứng, cho nên. . ." nói xong ta chỉ tay về phía con mèo khả ái kia của nàng hỏi:

"Ta có thể nhìn sao?"

"Đương nhiên"

Ta cầm lấy con búp bê kia nhìn, nhìn một chút tiếp tục hỏi nàng:

"A a, nó biểu tình sao nhìn dữ dội như vậy?"

"Bởi vì nói là zhuai mao a"

Ta không hiểu, nghi hoặc nhìn nàng, nàng giải thích cho ta:

"Mèo tên kêu là zhuai mao, là một thương hiệu búp bê"

"Nha nha, như vậy a, thật giống với ngươi"

Nàng nghe ta nói như vậy, từ trong tay ta đoạt lại món đồ chơi của nàng, nói:

"Ta chỗ nào giống?"

Ta cười nàng khả ái, nguyên lai nàng còn có một mặt như vậy:

"Không đúng không đúng, người đều không phải như vậy, ngươi là lãnh, ta đều phát run, cho nên. . .Ngươi buổi tối đều là ôm nói ngủ?"

"Cũng không phải mỗi ngày đều như vậy"

"Điều không phải mỗi ngày? Vậy tại sao đến đơn vị tăng ca còn mang theo nó a?"

". . ."

Nàng bị ta hỏi, chắc là trong lúc nhất thời không biết nên thế nào nói với ta, nhìn cái dáng vẻ kia của nàng, ta thế nào cảm giác nàng đang xấu hổ a? Ha ha, nàng một mặt như vậy ta thật là lần đầu tiên thấy, ăn mặc quần áo ở nhà trong lòng ôm búp bê, thấy thế nào cũng không thể liên kết với nàng của ngày thường được, để không cho nàng lại xấu hổ, ta nói:

"Ta một hồi trở về thay quần áo rồi đi ra ngoài một chút, ngươi muốn đi cùng không?"

Nàng suy nghĩ một chút, nói:

"Tốt, cùng đi đi"

"Vậy được, ta thay xong quần áo chờ ngươi dưới lầu sân bóng rỗ."

Nói xong ta liền trốn đi, đi tới cửa, còn muốn trêu chọc nàng một chút, quay đầu lại, chỉ về phía con mèo nàng đang ôm trong ngực nói:

"Đừng mang theo nó a"

Sau đó ta liền đi, lưu lại nàng một người có chút ngây ngốc ngẩn người tại đó, hình dạng vừa tức vừa muốn cười, rất là khả ái.

Sân bóng rỗ ngay dưới lầu khu trọ đơn vị chúng ta, ta thay xong quần áo, thời điểm đi tới sân bóng nàng còn chưa có đi ra, ta vòng quanh sân bóng một vòng một vòng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cửa sổ nàng một chút, nhớ lại cái dáng vẻ vừa nãy của nàng không tự chủ được mà cười ra tiếng, không biết ta đi được bao nhiêu vòng, ở cửa nhà trọ thấy được thân ảnh của nàng, áo sơ mi không tay màu cam, rất tùy ý thả vào trong đai lưng, quần denim ống rộng màu lam nhạt, thắt lưng rất nhỏ, cảm giác yêu kiều, thục nữ lại không mất đi vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, thả tóc, thân thể cao gầy từng bước từng bước hướng phía ta đi tới, ta ngây người nhìn, nàng. .. Hình như có chút đẹp, thẳng đến khi nàng đi tới bên cạnh ta, ta mới thu hồi đường nhìn, trêu ghẹo hỏi nàng:

"Tại sao lâu như vậy?"

"Ra khỏi cửa nhận được điện thoại"

"Bạn trai gọi sao?"

Nói xong ta ghẹo đầu, cười nhìn nàng, đợi câu trả lời của nàng, ta chỉ là muốn xác nhận nàng có bạn trai hay không, lúc đó không biết vì sao rất sợ nghe được lời thừa nhận có của nàng, hoàn hảo nàng trả lời là:

"Sai rồi, ta không có bạn trai, là mẹ ta điện thoại tới, hỏi ta buổi tối ăn cơm chưa."

Ta thở dài một ơi, ta cho rằng có qua thì có lại, nàng cũng nên hỏi ta có bạn trai hay không, thế nhưng nàng không có hỏi, hai chúng ta song song, vừa đi vòng quanh, vừa nói chuyện phiếm, bầu không khí rất thả lỏng, cũng rất thích ý.

"Ta đoạn thời gian trước đi ra ngoài đánh bóng, sau khi trở về chợt nghe nói về chuyện của ngươi, giành được rất nhiều vẻ vang, còn không có chúc mừng ngươi, ngươi thực sự rất ưu tú"

"Ta cũng chỉ là làm tốt phần công việc của mình thôi, nếu đã lựa chọn công việc này liền phải làm cho tốt không phải sao? Hơn nữa tự ta cũng xác thực muốn ở chỗ này làm ra một chút thành tích"

"Là muốn chứng minh cho ai nhìn sao?"

"Cũng không phải, mọi người đều muốn thăng tiến, công tác của ngươi cũng rất xuất sắc, ngươi sẽ không muốn thăng tiến sao?"

"Ta nha, ta càng thích tự do, làm việc tùy tâm, trong công tác a, liền thuận theo tự nhiên đi, ta không muốn gò ép"

"Như vậy cũng tốt, không phiền lụy, ta thích tính cách như ngươi vậy, tùy thời tùy chỗ đều tràn đầy sức sống, điều mà một thanh niên nên có"

"Nói giống như ngươi già dặn lắm ấy, ngươi cũng chỉ mới hơn ta hai tuổi mà thôi."

"Lớn hai tuổi cũng là lớn, ba tuổi đều có thể đánh nước tương"

"Ha ha, ngươi nói cũng phải"

Ta bị nàng nói đùa, nguyên lai nàng cũng sẽ nói giỡn.

2019.07.21

--Thấy được mặt khác của nàng, người cao lãnh đột nhiên trở nên khả ái làm cho người ta nào có thể cưỡng lại được, càng làm cho lòng ta lung lay và mê hoặc.

----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com