Chương 18 :
Chờ nàng thay quần áo xong chúng ta liền ra ngoài ăn cơm, ta rất thích nhìn xem bộ dáng nàng lúc nàng ăn, đôi khi ta sẽ ngây ngốc nhìn nàng, giống như nhìn như thế nào cũng cảm thấy không đủ, dĩ nhiên là không thể để cho nàng phát hiện, cũng chỉ là len lén nhìn. Ăn cơm tối xong, chúng ta cùng đi ra ngoài tản bộ, đứng ở khách sạn này đều có thể nhìn thấy biển, mơ hồ có thể thấy trên bờ cát có vài người đang ở đó, may là bây giờ không phải là mùa du lịch, người cũng không nhiều, ta nói:
"Chúng ta đi tới chỗ đó đi?"
"Hảo."
Nơi này buổi tối sẽ không oi bức giống như ban ngày, khí trời hơi lạnh, chúng ta lại lẳng lặng tản bộ ở trên bờ cát, có gió biển thổi vào người, rất thoải mái, Mộ Nhiễm rất tự nhiên khoác lên cánh tay của ta, nhưng với ta mà nói xác thực rất đột nhiên, toàn thân cứng đờ, phát hiện biểu hiện mình quá mức rõ ràng, liền tận lực để cho tâm mình trấn tĩnh lại, toàn thân trấn tĩnh lại, trong đầu lại không thả lỏng được, rất khẩn trương, ta nghe nàng ở bên tai ta nói:
"Tô Ngôn?"
"Hử?"
"Ta về sau có thể hay không không gọi ngươi là Tô Ngôn, mà gọi ngươi là Ngôn Ngôn, có được hay không? Gọi Tô Ngôn ta cảm giác rất khách khí nha, ngươi cũng đừng gọi ta là Mộ Nhiễm, gọi Nhiễm Nhiễm đi, bằng hữu ta đều gọi ta như vậy."
"A? Tốt a. . . "Ta không nghĩ tới nàng lại đột nhiên nói cái này, trong lòng thầm vui vẻ.
"Ngôn Ngôn. . . " Nàng gọi đặc biệt e thẹn, chí ít trong mắt ta đúng là vậy.
"Nhiễm Nhiễm. . . " Ta cũng phi thường ngượng ngùng gọi nàng, kỳ thực, kêu bằng hữu bằng biệt danh rất là bình thường, ta trước đây cũng muốn gọi nàng như thế này, nhưng chỉ là ngại ngùng không kêu ra, có lẽ đây chính là ta đối với nàng so với đối với người khác không giống nhau đi.
Chúng ta nhìn nhau cười, tiếp tục đi, tay nàng còn đang khoác cánh tay ta, mọi chuyện đều tốt đẹp như vậy. Nhưng đột nhiên một chiếc điện thoại lại đem phá vỡ bầu không khí này, Mộ Nhiễm cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, buông cánh tay đang khoác trên tay ta ra, nhận điện thoại:
"Uy"
"Ân, đang là buổi chiều đi."
"Đã ăn xong cơm tối, đang ở bên ngoài đi dạo một chút."
"Không phải một mình, cùng đồng sự, hai người đã gặp nhau lần trước, Tô Ngôn."
"Hảo, ta đã biết, ngươi mau làm việc đi, ta lập tức đi về nghỉ ngơi."
"Ừ, hảo, tạm biệt."
Nàng cúp điện thoại, nói với ta:
"Là Trần Thần, lần trước các ngươi có gặp qua ở siêu thị."
"Ừ, ta nhớ rõ hắn" làm sao sẽ không nhớ rõ hắn, ta làm sao sẽ quên còn có một người như thế tồn tại.
"Hắn vẫn còn đang ở nước Mỹ."
"Nga, chúng ta trở về đi, có chút lạnh" không muốn cùng nàng đàm luận về hắn, ta rời đi trọng tâm câu chuyện.
"Ừ, được rồi."
Về đến phòng, hai chúng ta tắm lại một lần nữa, sau đó trò chuyện rồi nằm xuống, thế nhưng ta thế nào đều không ngủ được, Trần Thần và Mộ Nhiễm rốt cuộc là quan hệ thế nào? Có vẻ như họ rất thường xuyên liên lạc với nhau.
Mộ Nhiễm đưa lưng về phía ta nằm, ta không biết nàng có ngủ hay không, ta cứ như vậy nhìn bóng lưng nàng, không biết ngủ lúc nào không hay. . .
Hôm sau, so với ta dậy sớm hơn, kỳ thực lúc nàng thức dậy ta cũng liền tĩnh, nàng rất đi lại rất nhẹ nhàng, chờ nàng rửa mặt xong đi ra, sau đó đi tới giường của ta nói:
"Ngôn Ngôn, rời giường, còn không mau dậy đồ ăn ngon liền không còn" nàng nói đặc biệt ôn nhu, nói đến lòng ta mềm theo.
"Ưm~" ta làm bộ như vừa mới tỉnh dậy, híp mi mắt, nhìn nàng.
"Mau đứng lên" nói xong nhéo nhéo mũi của ta, rồi đi ra ngoài, mà ta xác thực sửng sờ tại chỗ, giống như cơ thể không động đậy, vươn tay sờ sờ nơi mà nàng vừa mới sờ qua, hình như độ ấm trên tay nàng vẫn còn lưu lại ở nơi đó. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com