Chương 28
Cuối tuần, ta cùng Nhiên Nhiên đi dạo phố, muốn lựa chọn cho Mộ Nhiễm một món quà sinh nhật, thế nhưng lựa chọn rất lâu cũng không tìm được một lễ vật vừa ý, Nhiên Nhiên không nhịn được nói:
"Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn mua cái gì? Trước đây thế nào không phát hiện ngươi kén chọn như thế a? Mua lễ vật cho ta ngươi cũng không kỹ lưỡng như vậy phải không? Ta đoán chừng ngươi mua lễ vật cho ta có đúng hay không đều lười đi dạo phố, trực tiếp mua qua loa cho xong phải không? Trọng sắc khinh bạn."
"Nào có. Đối với ngươi ta cũng rất dụng tâm a? Ta đây không phải là nhìn mấy thứ đó đều không thích hợp sao, dạo xem một chút nữa đi" vì muốn cho cô ấy theo ta, liền dụ dỗ.
"Ai nha~ nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta tìm chỗ ăn chút đồ đi."
Nói xong, đi nàng qua một quầy hàng, ta vô tình nhìn thoáng qua, chỉ liếc mắt ta đã nhìn thấy vật mình muốn mua, đứng sững ở trước cái quầy kia, chăm chú nhìn vòng tay kia, đơn giản, tinh sảo, ta lập tức liền thích, nghĩ nó đặc biệt rất phù hợp với khí chất của Mộ Nhiễm, ta đến quầy hàng người chủ đem nó lấy ra, ta cẩn thận nhìn, thật tinh tế, bạch kim phối với kim cương, đúng là một chút cũng không hiện lên tục khí, Nhiên Nhiên ở bên cạnh ta nói:
"Ngươi xác định muốn mua cái này?"
"Ừ, ta thích, rất xứng với nàng" mắt còn nhìn chằm chằm cái vòng tay kia.
"Này, Tô Ngôn, ngươi thật sự cũng rất chịu chơi a. Ai~ ngươi nói hai ngươi có một ngày thật sự cùng một chỗ, làm sao chia ai là lão công ai là lão bà?" Cô ấy xấu xa cười nói.
Ta ngượng ngùng liếc mắt nhìn người chủ quầy, sau đó ném cho Nhiên Nhiên một ánh mắt, biết mình lắm mồn, lúc đó quả thực rất lúng túng, cô ấy vội vàng che đậy nói:
"Khụ khụ. . .Ừ. . . Cái kia. . . Thật là đẹp mắt. . . " Lời nói rất mất tự nhiên.
"Mỹ nữ, tính tiền giúp ta, ta lấy cái này."
Mua được lễ vật mình thích, ngực rất nhẽ nhõm, cùng Nhiên Nhiên tìm một cửa hàng ngồi xuống tùy tiện ăn chút đồ, Nhiên Nhiên nói muốn gặp Mộ Nhiễm, cô ấy hiếu kỳ vì sao Mộ Nhiễm có thể đem ta một người không màng danh lợi làm cho mê đến thất điên bát đảo.
"Đúng lúc là cuối tuần, ngươi hẹn nàng đi ra đi, buổi tối cùng ta ăn một bữa cơm."
Ta nhưng thật ra là có chút ngại ngùng, nhưng sau đó nội tâm rất muốn kêu Mộ Nhiêm đi, cười nhìn Nhiên Nhiên nói:
"Được không? Vạn nhất người ta có việc a."
"Trời ạ. . . Tô Ngôn a Tô Ngôn ngươi cư nhiên xấu hổ, ngươi cũng có ngày hôm nay, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng gặp qua bộ dạng này của ngươi, ta càng phải gặp nàng một chút, nhanh gọi điện cho nàng" bị nói như vậy, mặt ta càng đỏ hơn. Cuối cùng ta gọi điện cho Mộ Nhiễm, vừa lúc nàng cũng cùng Tiểu Nhu ở bên ngoài đi dạo phố, chúng ta hẹn xong địa điểm gặp mặt.
Ta và Nhiên Nhiên tới nhà hàng trước, đợi một hồi các nàng cũng tới, vừa mới vào cửa ta đã nhìn thấy các nàng, mỗi một lần nhìn thấy nàng ánh mắt sẽ bị nàng hấp dẫn, ngày đó nàng mặc áo trắng tay ngắn viền hoa, quần sooc đơn giản, thanh thuần sạch sẽ, chỉ là cái quần sooc kia có chút ngắn, ngắn đến không thể ngắn hơn, đôi mắt của ta bị hấp dẫn bởi hai cái chân trắng dài của nàng, nhìn bọn họ hướng ta đi tới, có cần phải ăn mặc thành như vậy không? Vừa nghĩ tới người khác cũng sẽ giống như ta nhìn chằm chằm nàng như vậy, trong lòng liền khó chịu. Nhiên Nhiên bên cạnh dùng tay huých ta một cái, ta phục hồi tinh thần lại, hai chúng ta đứng lên nghênh tiếp các nàng, cho Nhiên Nhiên và Tiểu Nhu giới thiệu với nhau một chút, chúng ta liền ngồi xuống, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, tâm sự công việc, bạn bè, Nhiên Nhiên rất biết xã giao, nhìn ra được cô ấy đối với Mộ Nhiễm đặc biệt cảm thấy hứng thú, luôn luôn sẽ hỏi nàng một vài vấn đề, Mộ Nhiễm trả lời cũng đều rất thân thiện, Nhiên Nhiên cũng sẽ không để Tiểu Nhu lãnh lạc, nói chung không khí bữa cơm này rất vui vẻ, trong bữa cơm ánh mắt của ta và Mộ Nhiễm đối lúc sẽ chạm nhau, sau đó sẽ lúng túng cười, trò chuyện một chút đột nhiên Nhiên Nhiên quay đầu hướng ta hỏi:
"Ai ~ Ngôn Ngôn, ngươi biết Vương Vĩ trở về chưa?"
"Hả?"Ta sửng sốt, không phản ứng kịp, Vương Vĩ đúng là bạn học thời đại học của chúng ta, cũng là người ở nơi này, đại học cũng từng thích qua ta, đoạn thời gian trước hắn đúng là có liên lạc với ta, nói là qua mộ thời gian ngắn sẽ trở lại đây phát triển sự nghiệp, thế nhưng Nhiên Nhiên tại sao đột nhiên muốn nói đến hắn? Ta vừa định nói không biết, Nhiên Nhiên kẻ hèn hạ này lấy tay bấm chân của ta một chút, ta nói:
"Làm sao vậy?"
"Ngươi nói hắn trở về có phải hay không là vì ngươi?" Nhiên Nhiên hỏi ta nhưng mắt cô ấy lại nhìn Mộ Nhiễm, ta cũng nhìn về phía Mộ Nhiễm, nàng cúi đầu, tay nghịch dĩa thức ăn của nàng, cũng không thấy nàng ăn cái gì.
"Đừng nói mò, hắn về là để phát đến, cùng ta có quan hệ gì?" Ta sốt ruột, rất sợ Mộ Nhiễm hiểu lầm.
"Thôi đi, ai mà không biết rằng ** thành có nhiều cơ hội hơn ở chỗ của chúng ta chứ? Ta xem hắn chính là vì ngươi mà trở về, lúc đại học người mù đều có thể nhìn ra hắn thích ngươi, nếu không có người đó, ngươi có thể hay không cùng hắn hảo? Hử?" Ta biết cô ấy là cố ý nói cho Mộ Nhiễm nghe.
"Làm sao sẽ? Ai~ ngươi có thể hay không đừng nói tới hắn" ta thật sốt ruột.
"Thiết~ vậy ngươi dám can đoan trong thời gian dài như vậy hắn không đi tìm ngươi đi?" Nhiên Nhiên chết tiệt không để ý tâm tình của ta nói tiếp.
Lúc này, ta nghe Mộ Nhiễm nói:
"Cái kia. . . Ta đi rửa tay, các ngươi tiếp tục trò chuyện đi" nói xong liền hướng toilet đi, ta liếc Nhiên Nhiên một cái, cô ấy còn đối với ta cười, ta theo sau Mộ Nhiễm đi toilet.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com