Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Chúng ta cứ như vậy mà giao trái tim cùng thân thể của mình cho đối phương, nàng giống như một con mèo ngoan ngoãn ngủ thật say trong lòng của ta, có lẽ là do vận động tiêu hao sức lực nên chúng ta không ly khai được thân thể của nhau, cũng có thể là do đối phương tồn tại cảm giác ấm áp. Ngày hôm sau ta dĩ nhiên ngủ thẳng tới gần buổi trưa mới tỉnh lại, khi ta mở mắt ra, một gương mặt xinh đẹp phóng đại đang nhìn ta chăm chú, ta giơ tay lên nhẹ nhàng sờ mặt nàng nói:

"Nhìn cái gì chứ? Hử?"

"Nhìn ngươi"

"Nhìn ta cái gì? Ngươi đều không phải mỗi ngày đều nhìn ta, vẫn nhìn chưa đủ sao?" Nói xong nhéo nàng một lần nữa.

"Không giống nhau, ngươi ở đây. . . Ở đây. . . Ở đây. . . Hiện tại đều là của ta" nàng vừa nói vừa ở trên người ta chỉ chỉ, từ khuôn mặt bắt đầu dời xuống, "Ở đậy cũng là. . . " Nói xong đưa tay đặt ở chỗ phía dưới của ta, ta khẩn trương nhìn nàng, đè cái tay không thành thật của nàng, nàng cười xấu xa nhìn ta nói:

"Thế nào? Sợ? Hử? Ngày hôm qua ngươi cũng không như thế a" nguyên lai nàng cũng là nữ nhân xấu xa.

Cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi nàng, đem tay nàng đặt ở vị trí tim của ta nói:

"Trọng yếu nhất là ở đây, bây giờ và về sau cũng đều là thuộc về ngươi."

"Ừ" nàng lúc này đàng hoàng ghé vào trên người ta không còn lộn xộn, chúng ta cứ như vậy nhắm mắt lại an tĩnh ôm nhau, một lát sau, nàng đột nhiên nói:

"Ngôn Ngôn, tuy rằng ta hiện tại rất không muốn từ trên người ngươi ly khai, thế nhưng ngươi vẫn là nên rời giường đi soi gương một chút đi" nói từ trên người của ta ly khai một lần nữa nằm ở trên giường, nghiêng người, một cánh tay chóng đầu, không có hảo ý đối với ta cười.

"Hử?" Không rõ ý đồ của nàng.

Sau đó nàng dùng ngón tay chỉ về cổ của mình, ta đột nhiên hiểu nàng muốn nói gì, trực tiếp nhảy xuống giường, ngay cả áo quần cũng không mặc, chạy đi soi gương, trời ạ! Đập vào mắt ta hai "dấu yêu" sáng chói trên cổ tôi hiện lên, tuy rằng trên người cũng có, thế nhưng cũng không rõ ràng bằng trên cổ, quay về lại giường, phát hiện Nhiễm Nhiễm vẫn còn giữ tư thế như đang xem kịch vui mà nhìn ta, ta trực tiếp ghé vào trên người nàng ủy khuất nói:

"Làm sao bây giờ? Cái này vẫn còn, ta thế nào đi ra ngoài gặp người a?"

"Vậy thì không cần gặp, ta thuận tiện muốn giấu người đẹp trong nhà a"

"Ta nhìn ngươi xem có hay không? Ta cũng phải cấp cho ngươi một cái" ta bắt đầu cố tình gây sự.

"Ha ha, hảo, tùy tiện để lại, chỉ không cần khắc trên cổ ta là được."

"Không được, muốn ấn ở trên cổ" miệng của ta nói xong liền đi qua hôn, nàng đẩy ta nói:

"Đừng làm rộn, Ngôn Ngôn, không được, ta thực sự không phải cố ý, ta đó là quá kích động không cẩn thận mới thành vậy a"

"Ta hiện tại cũng rất kích động."

"Ngươi đây là cố ý 'Phạm tội', bản chất không giống nhau" nàng vẫn còn đang kiền trì.

Cuối cùng ta không thể thực hiện được, kỳ thực ta là muốn trêu chọc nàng một chút, chứ không muốn như thế, bằng không hai người chúng ta cái dạng này đi ra ngoài sẽ rất kỳ quái.

Náo loạn một hồi, chúng ta chuẩn bị cùng đi ra ngoài làm một chuyện đại sự, đại sự liên quan đến cuộc sống hạnh phúc sau này, đó chính là đi đem móng tay ta đi gỡ.

Lúc rời giường, chúng ta cùng nhau phát hiện dấu vết ấn ký của nhau, điều không phải đỏ tươi trong tưởng tượng, mà là nhàn nhạt hồng, nàng đi qua hôn ta một chút nói:

"Ngôn Ngôn, ta sẽ đối tốt với ngươi cả đời" nàng hẳn là xúc động rất lớn, bởi vì ta có thể cảm giác được nàng khi đó cảm động.

"Ta cũng vậy" kiên định trả lời nàng.

"Bất quá, Ngôn Ngôn, vì sao ngay cả ngươi lưu lại cái này đều đáng yêu như vậy chứ?" Nàng chỉ vào cái ấn ký cười nói.

". . . " Nghe nàng nói như vậy ta rất là ngượng ngùng, không nói chuyện, rời giường trực tiếp đi vào phòng về sinh, đi nhà cầu xong, đang định xả nước, ta ngây ngẩn cả người, trong bồn cầu có màu đỏ tươi của máu, đang lúc ta đang sững sờ, Nhiễm Nhiễm vừa vặn ôm ra giường thay xong đi tới, ta bản năng ngăn chặn tầm mắt của nàng, không muốn để nàng nhìn thấy, nàng nhìn thấy ta không thích hợp, nàng vòng qua ta, sau đó thấy được nói với ta:

"Ngươi tới tháng?"

Ta lắc đầu, sau đó nàng còn nói:

"Đây là thế nào? Cái kia. . . Ta không có kinh nghiệm. . . Có đúng hay không ta làm ngươi bị thương? Đau không?" Nàng đặc biệt khẩn trương, còn thêm một chút sợ hãi.

"Không có việc gì, không đau, lần đầu tiên đều là như vậy đi? Rơi hồng rơi xuống trong bồn cầu, hắc hắc ~" ta bộ dáng tỏ ra thoái mái mà nói với nàng, sự thực là không có việc gì, sau sáng hôm đó, máu nó cũng không bao giờ chảy ra nữa

Tất cả chuẩn bị thỏa đáng, chuẩn bị lúc ra cửa ta liền gặp rắc rối:

"Nhiễm Nhiễm, ta đây cái cổ thế nào đây? Thực sự không có ý tứ mà đi ra ngoài như vậy."

"Hay là ta dán băng lên đi, ta xem các nàng đều làm như thế này."

"Không nên, giấu đầu hở đuôi" nàng bác bỏ.

"Trời nóng thế này cũng không thể đeo khăn lụa a"

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:

"Nếu không ta tìm cho ngươi một bộ quần áo đi, cổ cao một chút, ta có cái áo sơ mi, có thể che khuất một chút" nói xong cũng đi tìm.

"Được rồi, chỉ có thể như vậy" ta sau khi mặc vào, cảm giác cũng không tệ lắm, tuy rằng không thể che khuất toàn bộ, thế nhưng đã rất khá, nàng cũng rất hài lòng.

Rất nhanh thì đến cửa tiệm làm móng, Tiểu Mỹ vừa lúc ở trong cửa tiệm, mỗi lần ta đến đều là tìm nàng, ta nói:

"Tiểu mỹ, gỡ cái này ra cho ta đi."

"Làm sao vậy? Ngươi điều không phải vừa mới làm sao? Nhìn cũng rất tốt a."

"Ừ. . . Cái kia. . . Ta cũng không phải là quá thích, tháo đi, có thời gian ta trở lại làm cái khác" trong lúc nhất thời không tìm được lý do khác, chỉ có thể nói như vậy, ta nhìn Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh nhìn ta bộ dáng nín cười, ta hờn dỗi nhìn nàng một cái.

Sau khi làm xong, Tiểu Mỹ nói:

"Móng tay phải cần phải bảo dưỡng tốt vài ngày.''

"Ừ" ta hướng về cô ấy, khách khí vài câu rồi chúng ta rời đi, ta nghĩ Tiểu Mỹ sẽ không nghĩ tới, sau đó ta cáo biệt cô ấy.

Chúng ta xong rồi lại đi dạo một chút, Nhiễm Nhiễm đột nhiên tựa như là nhớ tới cái gì, cùng ta nói:

"Ngôn Ngôn, ngươi thế nào lại về nhà a? Về đến nhà cũng không thể vẫn ăn mặc áo quần như thế đi" cô ấy chỉ vào cổ của ta nói, ta lập tức hiểu nàng biểu đạt ý tứ, đúng vậy, bình thường ở nhà ta đều mặc đồ ngủ, nhưng nào có áo ngủ cổ cao a? Suy nghĩ một chút, ta chỉ có thể đem Nhiên Nhiên ra làm bia đỡ đạn, vừa lúc cha mẹ của cô ấy nghỉ làm đi ra ngoài chơi, ta có thể nói theo cùng nhà cô ấy đi chơi vài ngày, như vậy có thể không bị phát hiện, còn có thể đường hoàng cùng Nhiễm Nhiễm, sau khi cùng Nhiễm Nhiễm nói, nàng hình như cũng thật cao hứng, giống như đứa trẻ. Nghĩ như vậy, ta liền gọi điện cho Nhiên Nhiên:

"Nhiên Nhiên, đang làm gì a, đi ra ngoài ăn cơm đi, ta mời ngươi" muốn nhờ vả cái gì, đầu tiên phải dùng lời ngọt ngào, không phải sao.

"Tô đại tiểu thư đây là nhớ tới ta sao? Luyến ái nói thế nào a, như keo như sơn đi? Lúc nào để cho ta gặp vị kia nhà ngươi một chút đi."

"Đây không phải là đang cho ngươi cơ hội sao? Buổi tối ra ngoài ăn cơm, ta cùng Nhiễm Nhiễm mời ngươi, thế nào?"

"Tốt, tốt, mấy giờ? Ở nới nào?" Cô ấy hình như rất hưng phấn, nói cho Nhiên Nhiên biết địa điển và thời gian liền cúp máy.

Dựa theo thời gian đã hẹn, chúng ta đến trước, ngồi ở phòng chờ Nhiên Nhiên đến, Nhiễm Nhiễm nói với ta:

"Ngôn Ngôn, làm sao bây giờ? Ta hình như có chút khẩn trương."

"Khẩn trương cái gì? Ngươi cũng không phải chưa thấy qua nàng."

"Khi đó thân phận không giống bây giờ a, hiện tại chúng ta như vậy. . . Dù sao ta vẫn là có chút khẩn trương."

"Đừng khẩn trương, Nhiên Nhiên là người rất tốt" nói xong đang định giơ tay sờ lên đầu của nàng, lúc này, Nhiên Nhiên mở cửa đi vào, tay còn chưa kịp thu hồi, đều bị cô ấy thấy hết.

"Sách sách sách. . . Ngôn Ngôn, làm gì vậy a? Tiểu mỹ nữ, nhĩ hảo a ~" sau đó cho ta một ánh mắt ý vị thâm trường.

"Nhĩ hảo, Nhiên Nhiên" nói xong đặc biệt xấu hổ nở nụ cười.

Ba người an vị xong, Nhiên Nhiên nói:

"Nhiễm Nhiễm, lần trước thế nào không phát hiện ngươi thế nào lại yêu đỏ mặt a? Khả ái chết ta, trách không được đem Ngôn Ngôn chúng ta mê đến thần hồn điên đảo, phải không? Ngôn Ngôn."

Sau đó liền quay đầu nói với Nhiễm Nhiễm:

"Ai~ Nhiễm Nhiễm, ngươi không biết, đoạn thời gian trước, nàng nói với ta, yêu ngươi yêu không được, khóc lóc nỉ non" ta biết cô ấy sẽ hắc ta như vậy.

"Thật sao?" Nhiễm Nhiễm quay đầu không thể tin mà hỏi ta.

Ta hướng Nhiễm Nhiễm nói:

"Ăn cơm thật ngon không được sao?" Ta ngượng ngùng nói.

"Cơm đương nhiên phải ăn a. Ai~ ta mới phát hiện, ngươi trời nóng bức thế này sao mặc cái này? Ngươi không nóng sao?"

"Ta thích, ngươi quản sao?" Nói xong không tự chủ nắm thật chặt áo, cũng may cô ấy không có truy hỏi tiếp, hàn huyên một hồi, cô ấy bỗng nhiên kinh ngạc nói:

"Ai~ Ngôn Ngôn, móng tay ngươi làm sao vậy? Lần trước làm xong ngươi điều không phải rất thích sao? Gỡ ra để làm gì a?"

". . . Ta cảm thấy bất tiện, liền đi gỡ, nhưng mà. . . Ngươi thế nào hỏi nhiều vấn đề như vậy a" ta cảm giác ngày hôm nay gọi cô ấy ra là một sai lầm lớn, hối hận muốn chết.

"Trước đây thế nào không thấy ngươi nói bất tiện a"

Sau đó cô ấy liền không chú ý đến ta, bắt đầu cùng Nhiễm Nhiễm nói chuyện phiếm, ngực vừa thở phào nhẹ nhõm, không chờ cho ta thả lỏng trong chốc lát, cô ấy dường như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên trợn to hai mắt nhìn ta, không nói lời nào, ta hỏi:

"Làm sao?"

Cô ấy không nói gì, trực tiếp giơ tay lên gỡ cổ áo của ta nhìn, ta không phản ứng kịp, thầm nghĩ không kịp nữa rồi, Nhiễm Nhiễm cũng bị hành động của cô ấy làm hoảng sợ, sau đó chợt nghe tiếng Nhiên Nhiên cười sang sãng, tiếp theo đó nghe cô ấy mở miệng nói:

"Ta nói thế nào bất tiện a? Nguyên lai là. . . Ha ha ha ha. . . Ngôn Ngôn, Nhiễm Nhiễm, hai người các ngươi sẽ không. . . Sẽ không. . . Nhanh như vậy liền rồi đi? Có vẻ chưa đầy một tuần, phải không?" Nói xong nín cười nhìn chúng ta

". . ." Ta và Nhiễm Nhiễm nhìn nhau, ai đều không có ý tứ nói, mặt đỏ một mảng, thật không chịu nổi cô ấy. . . Thế nào lại trực tiếp như vậy. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com