Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38


Bốn nữ nhân, ba trẻ một già ngồi hàn huyên rất nhiều chuyện, mẹ ta đặc biệt thích nói về chuyện lúc ta còn bé, Nhiên Nhiên tỏ ra rất xem thường ta lúc còn nhỏ, chỉ có Nhiễm Nhiễm ngồi nghe chăm chú, mẹ ta còn đem ảnh chụp ngày bé lấy ra xem, từng cái nói cho Nhiễm Nhiễm biết, đây là cái chụp lúc nào, Nhiễm Nhiễm nhìn nhìn không rời mắt, mỗi một tấm hình nàng sẽ nói:

"Bức này thật là đáng yêu a. . . Bức này thật xinh đẹp, nguyên lại Ngôn Ngôn khi còn bé đã là một mỹ nhân bại hoại a" nói xong còn không quên nhìn ta một cái, có chút đùa giỡn ta, sau đó lại nghe nàng nói tiếp:

"A di lúc còn trẻ nhất định rất xinh đẹp, gien a di đúng là tốt, mới đem Ngôn Ngôn sinh ra đẹp như vậy" đem mẹ ta hống đến cao hứng, trò chuyện một chút, mẹ ta thấy đã trễ, đứng dậy nói:

"Ta đi lên lầu thu dọn một chút, để Nhiễm Nhiễm ngủ lại, Ngôn Ngôn, ngươi vẫn là cùng với Nhiên Nhiên ở phòng ngươi ngủ đi" mỗi lần Nhiên Nhiên đến nhà của ta đều là cùng ta ngủ, cho nên mẹ ta mới an bài như vậy, ta nghe xong, sốt ruột nói:

"Không cần phiền phức thế đâu, mẹ, ba người chúng ta cùng nhau ngủ, còn nữa, ngươi còn chờ ba ba sao? Nếu không ngươi đi ngủ trước đi" ta sốt ruột nói ra như vậy, ta cũng không thể nói Nhiên Nhiên đi phòng khách ngủ, như vậy càng khả nghi, chỉ có thể nói ba người cùng nhau ngủ."

"Nhiều người chen chúc a"

"Không có chuyện gì, mẹ, giường của ta khá lớn, không chen chúc, nếu như chen chúc ta đi thu dọn phòng là được rồi, không cần phải phiền người, phải không? Nhiên Nhiên" lúc này Nhiên Nhiên hoàn toàn không có nghe được đối thoại của chúng ta, bởi vì cô ấy đang chuyên tâm xem tivi, ta đá cô ấy một cái, cô ấy mờ mịt quay đầu nói:

"Làm sao vậy?"

"Ngươi không phải nói ngươi có chuyện thương lượng với chúng ta sao?"

"Hả?. . . Ừ, đúng đúng đúng. . . " ta mảnh liệt ám chỉ, cô ấy phản ứng kịp trả lời ta.

"Vậy chúng ta lên lâu đây, mẹ, ngươi đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon"

"Hảo, các ngươi cũng đừng trò chuyện quá muộn a"

"Đã biết" nói xong liền lôi kéo hai người bọn họ lên lầu.

Vào phòng, Nhiên Nhiên hướng trên giường nằm úp xuống nói:

"Ta muốn nằm ngủ ở giữa nha"

Hai chúng ta buồn cười nhìn cô ấy, đi tới muốn đem người này kéo lên, nói:

"Đừng làm rộn, ta ngủ ở giữa. . . " Lời nói này rất không có ý tứ, nói bóng gió chính là muốn ngủ bên cạnh Nhiễm Nhiễm.

"Thiết~ ta chỉ là đùa giỡn một chút, người thật cho là ta ngày hôm nay sẽ ngủ cùng các ngươi a, ta đây còn không muốn làm bóng đèn lớn, một hồi a di đi ngủ ta sẽ đi phòng khách ngủ" nói xong chúng ta đặc biệt cảm kích nhìn cô ấy.

"Ngươi không cần cảm động như vậy, ta là vì bản thân mình, ta sợ ngươi ngủ mơ hồ, lầm phương hướng, coi ta thành nàng, ta sẽ không chịu nổi. . . "

". . . Ta còn có thể đem ngươi làm gì a?" ta nói

"Ừm. . .Vậy cũng không đúng, kỳ thực nguyên nhân chủ yếu nhất là ta không muốn nửa đêm nghe được âm thanh không nên nghe. . ." Sau đó nháy mắt cưới xấu xa nhìn chúng ta, nói tiếp:

"Chà, ta hỏi các ngươi, các ngươi bình thường ai nằm trên? Hử?" Cô ấy hỏi cái này xong ta và Nhiễm Nhiễm đều mặt đều ửng đỏ, ta nóng nẩy nói:

"Ngươi đi nhanh lên, đừng ở chỗ này nữa, chúng ta đều đã buồn ngủ"

"Ngươi đúng là trọng sắc khinh bạn, ta đây đi" cô ấy đi tới cửa, liền xoay đầu lại hướng chúng ta nói:

"Một hồi đóng cửa cho kỹ, nhỏ giọng một chút, hắc hắc" nói xong cũng chạy đi mất.

"Đừng để ý tới nàng, nàng là người như vậy, hay nói đùa a" ta sợ Nhiễm Nhiễm xấu hổ, cùng nàng giải thích

"Không sao, ta cũng đã quen rồi" nói xong cũng nở nụ cười.

Chúng ta vẫn rất có chừng mực, đêm đó chúng ta cũng chỉ ngoan ngoãn nằm ngủ, lần này mang Nhiễm Nhiễm về nhà là một quyết định đúng đắn, chí ít nàng và mẹ cùng ba ba ta cũng làm quen được với nhau, bọn họ cũng biết bên cạnh ta có thêm một người nữa là nàng, còn chuyện tiếp theo chỉ là vấn đề thời gian.

Sau đó không lâu, có một ngày đi làm ta liền nhận được thông báo từ phía trên gửi xuống, ta phải đi thành phố ** công tác, đồng hành còn có người đại tỷ tổ của chúng ta, thành phố ** bên kia có một hoạt động, thiếu người cần ta đi hỗ trợ, thuận tiện học tập một chút, phải mất một tuần, chuyện này đối với hai chúng ta mà nói không phải là một tin tức tốt, sau khi xác định cùng một chỗ đây là lần đầu tiên chúng ta xa nhau lâu như vậy, cả ngày ta đều rầu rĩ không vui, nàng tâm tình cũng không vui vẻ, những thời gian ăn trưa vẫn an ủi ta.

Đêm trước chuyến đi công tác, ta buổi tối ngủ lại nhà của Nhiễm Nhiễm, hôm sau tỉnh lại, Nhiễm Nhiễm xin nghỉ, chỉ là muốn tiễn ta, sau khi rời giường nàng cũng giống như ngày thường giúp ta nặn kem đánh răng, sau đó đi chuẩn bị bữa sáng, thực sự rất đáng ghét bầu không khí sắp sửa ly biệt này, rõ ràng ngực rất ưu thương, nhưng là chúng ta còn muốn vì để cho đối phương an tâm nên đều làm bộ như không có chuyện gì.

Ăn xong điểm tâm, nàng lái xe đưa ta ra sân bay, trên đường ta nói với nàng:

"Bảo bối, một hồi ngươi không cần đưa ta tiến vào, ta tự mình có thể, ngươi để ta xuống liền đi thẳng về đi" ta sợ nàng đưa ta vào ta sẽ không kiềm chế được mà khóc.

"Ừ, hảo" nàng xoay đầu lại cười nhìn ta nói, ta biết nàng hiểu ý ta.

Đến sân bay, ta đi xuống xe, cầm rương hành lý, sãi bước đi vào, không dám quay đầu lại, sợ nước mắt chảy xuống, thẳng đến kiểm an, ngồi xuống mới bình phục được một chút tâm tình của mình, điện thoại di động vang lên, là tin nhắn của nàng: Thuận buồm xuôi gió, chờ ngươi trở về, nhớ ngươi!

Nước mắt đảo quanh vành mắt, ngẩng đầu, cố nén lại nước mắt, trả lời lại nàng: Chờ ta trở lại, ta cũng nhớ ngươi! Sau đó liền đem điện thoại tắt nguồn.

Đi công tác ngày đầu tiên, chúng ta đã có cuộc gọi điện thoại dài nhất từ ​​trước đến nay.

Ngày thứ hai, ăn cơm tối xong, đang chờ điện thoại của Nhiễm Nhiễm gọi đến, thế nhưng người gọi đến cho ta là Nhiên Nhiên, cô ấy có chút ấp úng nói:

"Ngôn Ngôn, có chuyện này ta không biết có nên nói với ngươi hay không, thế nhưng không nói ra ta nghĩ ta sẽ bứt rứt."

"Chuyện gì? Có cái gì không thể nói?" Mình đầy nghi vấn, Nhiên Nhiên rất ít khi như thế này.

"Ta mới vừa cùng đồng sự đi dạo phố, ở một trung tâm mua sắm, thấy được Nhiễm Nhiễm nhà ngươi, cái kia. . . Cùng với người nam, ừm. . . Cử chỉ rất thân mật, nàng có cùng ngươi nói qua sao" Nhiên Nhiên nói rất dè dặt.

"Cử chỉ rất thân mật. . . Cử chỉ rất thân mật. . . Cử chỉ rất thân mật. . . " Đầu óc trống rỗng, đầu ta lúc này toàn là mấy chữ này, ta đoán người nam cử chỉ thân mật cùng Nhiễm Nhiễm chỉ có thể là Trần Thần, thế nhưng hắn điều không phải đang ở nước Mỹ sao? Thẳng đến khi nghe được Nhiên Nhiên ở bên kia điện thoại gọi ta, ta mới nói:

"Ngươi có phải hay không nhìn lầm? Cái nam nhân kia có đúng hay không là người mà hai người chúng ta gặp được ở siêu thị trước đây, người mà Nhiễm Nhiễm kêu là Trần Thần a?" Nội tâm thật muốn cô ấy trả lời là Trần Thần.

"Không giống người đó, ngươi hay là gọi hỏi rõ nàng thử đi"

"Ta đã biết, không có việc gì thì ta cúp đây" ta không nhớ rõ khi đó ta nghĩ cái gì, chỉ nhớ gọi điện thoại cho Nhiễm Nhiễm, điện thoại rất lâu mới được kết nối, nhưng mà người bắt máy không phải là Nhiễm Nhiễm, mà là một giọng nam:

"Nhĩ hảo! Đây là máy của Nhiễm Nhiễm, nàng đang tắm, không có nghe máy được, ta sẽ nói nàng gọi lại cho ngươi sau"

Phòng tuyến của ta lại lần nữa đổ nát. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com