Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42


Ngẩng đầu lên nhìn lén nàng, thấy nàng nhìn rất nghiêm túc, thực sự là phải nhìn lâu như vậy sao? Hết thảy cũng không có nhiều chữ a! Rốt cục ta nhìn thấy nàng thận trọng cất xong tờ giấy kia, nghiêng đầu nhìn ta, không có biểu tình gì, cũng không nói năng gì, khiến cho lòng ta cảm thấy bất ổn, thử hỏi nàng:

"Nhiễm, tha thứ cho ta sao? Nhân gia thực sự biết sai rồi, người không nên không để ý tới ta, có được không?"

"Ngươi không muốn uống nước? Cơm không muốn ăn? Hử?" Nàng nheo mắt lại nhìn ta hỏi.

"Ừ. . . Trong lòng khó chịu a" giả bộ ủy khuất.

"Thế nào không thấy ngươi gầy a?" Nàng nhạo báng nói.

"A? Ngươi còn chê ta chưa gầy sao?" Từ trên tay lái thẳng người dậy hướng nàng nói, sau đó lại lập tức mềm xuống hỏi nàng.

"Vậy ngươi rốt cuộc không tha thứ cho ta sao?" Ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc chân của nàng nói.

"Mời ta ăn ngon đi, ăn xong tâm tình tốt rồi có thể liền không tức giận, lái xe đi" nói xong nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ không nhìn ta.

Nghe nàng nói như vậy chính là đã tha thứ cho ta, chẳng qua là ngượng ngùng nói ra mà thôi, tâm tình sung sướng lái xe, tay phải thử thăm dò đưa tới muốn nắm tay nàng, dù sao trong lòng cũng có ngượng nên chỉ nhẹ nhàng đưa qua, không dám nhìn nàng, vẫn như cũ mắt nhìn phía trước, nàng không có né tránh, ngược lại còn đem tay của mình đan chặt mười ngón với tay ta, khi đó ta có loại cảm giác thụ sủng kinh, nhìn lén mặt nàng, thấy nàng vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ, thế nhưng khóe miệng lộ ra độ cong phi thường đẹp, ta là có bao nhiêu lâu không phát hiện nàng cười như vậy? Ngực ngọt ngào, bất giác cũng cười theo, lúc này chợt nghe nàng nói:

"Trước đi tiệm thuốc đi"

Ta quay đầu nghi ngờ nhìn nàng một cái, tiếp tục lái xe, nói:

"Đi tiệm thuốc làm gì? Ngươi làm sao vậy?"

"Ta không sao, là ngươi. . ." Nói xong nàng liền chỉ chỉ môi của mình.

"A. . . Ta không sao, không đau" nói xong hướng nàng cười cười, hiểu được ý của nàng nói đến là cái gì.

"Không phải sợ ngươi đau, ngươi cái dạng này làm sao gặp người? Ta là sợ như vậy cùng ngươi đi ra ngoài mất mặt, vẫn nên mua một cái khẩu trang che lại luôn đi"

"Nga. . ." Ngoan ngoãn đáp ứng, thì ra ta tự mình đa tình, bất quá ta như bây giờ thật sự là không có cách nào khác gặp người.

Mua khẩu trang, đi đến nhà hàng chúng ta bình thường hay đến, người điều không nhiều, ta nói rồi, ta buổi tối ăn tương đối ít, Nhiễm Nhiễm so với ta ăn nhiều hơn, nàng chính là tương đối thích ăn, nhưng ngày đó ta là người ăn nhiều hơn, cũng không biết là chừng mấy ngày ăn cơm không ngon miệng, rất thỏa mãn, nhìn ra được Nhiễm Nhiễm cũng đã triệt để tha thứ cho ta, chúng ta lại trở về mô thức sống chung như trước, điềm điềm mật mật, thật tốt.

Ăn cơm vui vẻ xong thì về nhà, trên đường, điện thoại Nhiễm Nhiễm vang lên, nàng liếc mắt nhìn ta, nhận điện thoại nghe được giọng nói nàng cùng người trong điện thoại cũng biết là ai gọi tới, chính là Trần Thần.

Kỳ thực trước khi Nhiễm Nhiễm chưa cùng một chỗ với ta, tần suất bọn họ gọi điện thoại với nhau rất nhiều, hơn nữa hàng năm chỉ cần là quốc gia đại sự hay là chuyện nhỏ nhặt gì Nhiễm Nhiễm cũng sẽ nhận được hoa hắn tặng, hàng năm sinh nhật việc kia sẽ kéo dài toàn bộ một tháng, những bông hoa được gửi không phải là hoa hồng hay các loại hoa tượng trưng cho tình yêu, mà là hoa oải hương đóng gói.

Khi chúng ta xác định cùng một chỗ, Nhiễm Nhiễm có hướng hắn ám chỉ một chút, Trần Thần rõ ràng điện thoại ít đi, Nhiễm Nhiễm cũng chưa bao giờ chủ động gọi cho hắn, coi như vậy ta cũng ăn không ít dấm chua, rõ ràng Nhiễm Nhiễm đã cho ta đầy đủ cảm giác an toàn, thế nhưng không biết nguyên nhân gì, chính là ngực khó chịu, không muốn để cho người khác yêu thích nàng, nhất là hắn, bây giờ suy nghĩ một chút khi đó cảm thấy bản thân thật là còn quá trẻ con.

Trước đây ta cũng đã nói, Trần Thần yêu Nhiễm Nhiễm là không thể nghi ngờ, bằng hữu bên cạnh đều biết, thế nhưng hắn yêu tương đối kín đáo, sau lại nói cho chúng ta biết, kỳ thực trong lòng hắn ít nhiều biết Nhiễm Nhiễm đối với hắn không có loại tình cảm nam nữ, thế nhưng hắn vẫn hi vọng, nghĩ chờ hắn sau khi từ mỹ trở về, sẽ hướng Nhiễm Nhiễm thổ lộ, cho dù không thành công, cũng sẽ xem nàng như em gái mà chiếu cố nàng, thẳng đến khi nàng tìm được tình yêu chân chính thuộc về nàng.

Sau này hắn lại hay nói giỡn, hắn thế nhưng không nghĩ tới chính là mình lại thất bại dưới tay một cô gái. . .

Trở lại ngày đó, lái xe đến dưới lầu, dừng xe xong, điện thoại Nhiễm Nhiễm cũng gọi xong, nói:

"Trần Thần mấy ngày nữa nghỉ, phải về đây" nói xong nhìn ta.

"Nga, vậy rất tốt a, lần trước vội vã thấy qua một lần nhưng cũng chưa tán gẫu qua" ta tận lực để cho mình thoạt nhìn có vẽ bình thường, không muốn để cho nàng xem ra ta có chút ghen tỵ, càng không muốn phá hủy bầu không khí vừa mới hòa hảo của chúng ta, thế nhưng nàng đúng là vẫn hiểu ta, giơ tay trái của mình đặt ở trên tay phải của ta, nói:

"Làm sao vậy bảo bảo, mất hứng?" Nói xong nhẹ nhàng nhéo nhéo tay của ta.

"Không có a, không có gì, ta tại sao lại mất hứng chứ?" Chột dạ nói.

"Ngươi rõ ràng là có, trên mặt đều viết ra hết", sau đó nàng liền rất nghiêm túc nói với ta:

"Ngôn Ngôn, hắn lần này trở về, ta nghĩ muốn đem ngươi giới thiệu với hắn"

"Đương nhiên phải giới thiệu a, ta muốn dốc sức chiến đấu với 'Kẻ địch', ưm... phải chuẩn bị chiến lược tốt một chút" ta đùa giỡn nói, không muốn phân tích câu nói mang hàm nghĩ sâu xa của nàng.

"Thế nhưng ngươi đã chiến thắng, không phải sao?"

"Đúng a" suy nghĩ một chút, nói tiếp:

"Ta đây muốn biết hết tất cả về ngươi, bao quát cả các bằng hữu của ngươi"

"Ngươi không muốn hỏi một chút ta sẽ hướng hắn giới thiệu ngươi là gì sao?" Nàng cười nói.

"Còn có thể là gì nữa, chẳng phải là đồng sự, bằng hữu a" nói ra lời này bản thân cũng cảm thấy thương cảm, ngực có chút khó chịu, tình yêu của chúng ta đã định trước là không được công khai, đã định trước chỉ có thể ở trong bóng tối.

"Điều không phải đồng sự, cũng không phải bằng hữu, mà là bạn gái ta, ta yêu nữ bằng hữu. . . " Nàng kiên định nhìn ta nói.

Ta thực sự không có nghĩ đến nàng sẽ nói như vậy, trong lòng ấm áp, rất cảm động, vì sự dũng cảm của nàng mà cảm động, ta biết nàng làm như vậy chỉ là muốn làm cho ta an tâm.

"Ngươi nghĩ kỹ chưa? Ngươi không sợ hắn nói với người nhà của ngươi sao?"

"Hắn sẽ không, tin tưởng ta, được không?"

"Ừ, tất cả nghe theo ngươi, kỳ thực ta rất hâm mộ Trần Thần, quá khứ của ngươi ta đều không kịp tham dự"

"Đừng nghĩ như vậy, bảo bảo, ta bây giờ thời gian đều dành cho ngươi còn chưa đủ sao?"

Nàng bao giờ cũng có thể ở những thời điểm thích hợp nói ra những lời tâm tình làm cho ta cảm động, không trả lời nàng, đến gần nàng, nhẹ nhàng ôm nàng, sau đó tìm được môi nàng, nhẹ nhàng hôn lên. Nàng cũng rất nhiệt tình đáp lại ta, dùng đầu lưỡi đi vào bên trong miệng nàng, lúc thì hút duẫn, lúc thì khẽ cắn, cùng đầu lưỡi của nàng dây dưa.

Còn chưa thỏa mãn, tay bắt đầu vói vào trong áo quần của nàng, vuốt ve da thịt của nàng, một đường đi xuống phía dưới, từ cái cổ đến xương quai xanh, nghiên đầu ngậm vành tai của nàng, đồng thời tay hướng về phía trước cách bra đặt lên bộ vị nhạy cảm của nàng, lúc này cảm thấy hơi thở hỗn hển của nàng.

Vẫn chưa có đủ thỏa mãn, đã lâu không có chạm vào người nàng, khiến ta hoàn toàn mất đi lý trí, hai tay đưa ra phía sau, muốn tháo ra bra của nàng, nàng vội vàng đè lại tay của ta nói:

"Bảo bảo, về nhà lại tiếp . . . " Nói xong ghé vào trên vai ta, bình ổn hô hấp.

"Về nhà lại cái gì?" Không nhịn được muốn trêu chọc nàng một chút.

"Đáng ghét, biết rõ còn hỏi" nàng từ trên người ta ly khai, oán trách liếc mắt nhìn ta nói, sau đó cúi đầu chỉnh sửa lại một chút tóc và áo quần, mở cửa xuống xe, ta nhanh chóng cũng sửa lại áo quần, theo xuống xe, cầm rương hành lý vội vàng đi theo. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com