Chương 61
Trở lại phòng làm việc, tâm tình phi thường không tốt, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, người trong phòng làm việc lại đang nói chuyện phiếm, nghe được lòng ta càng thêm phiền toái, cầm túi, đứng dậy đi ra ngoài, đi xuống lầu, tới trên xe, rồi lại mê mang, ta muốn đi đâu đây? Ta có thể đi chỗ nào? Điều không phải là thời gian nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều đang bận rộn, ta có thể tìm ai bồi đây?
Miên man lái xe không mục đích trên đường, thẳng cho đến lên cái đường dốc cao, nhìn càng ngày càng ít dòng xe cộ qua lại, ta mới ý thức tới chính mình dĩ nhiên lại bất tri bất giác chạy đi xa đến như vậy, ở phía trước tìm được lối ra xa lộ, thế nhưng ta đã đi tới khu vực khác rồi, đi ngang qua một quán internet, thiết kế rất độc đáo, hoàn cảnh tốt, thầm nghĩ không có nơi nào để đi, vậy thì lên mạng cũng tốt, vì vậy liền dừng xe đi vào.
Muốn một gian, vào phòng, ngồi xuống, nhấn nút mở máy, nhìn màn hình đến phát ngốc, chờ ta lấy lại tinh thần, không biết đã qua bao lâu, hít sâu một hơi, bắt đầu tìm thú vui, ta nhớ kỹ ngày đó ta là xem naruto, mặc dù đã từng xem qua không chỉ một lần, vẫn là không biết chán mà xem một tập lại một tập, xem bao nhiêu tập cũng không nhớ rõ, ta chỉ nhớ rõ, ta cảm giác được ta thật là đói, liếc mắt nhìn thời gian, đã là xế chiều, buông tai nghe, từ trong túi lấy điện thoại ra nhìn, trợn tròn mắt, hơn mười cuộc gọi, trừ ra một cuộc là của Nhiên Nhiên, còn lại đều là Nhiễm Nhiễm, còn có tin nhắn của nàng, ta nhìn từng cái:
"Ngươi ở chỗ nào?"
"Ăn cơm chưa?"
"Ngươi rốt cuộc ở nơi nào? Ngươi đã đáp ứng ta cái gì?"
"Tô Ngôn, ngươi như vậy, là cố tình sao?"
"Ngôn, đừng như vậy, đáp lại cho ta một tin tức đi, ta rất lo lắng cho ngươi"
"Ngươi ở chỗ nào a? Ta sai rồi, trở về đi"
Cụ thể tin nhắn ta nhớ không rõ, đại thể nội dung là như vậy, có thể cảm giác được nàng thái độ mềm đi một chút, ta xin thề, ta lần này thực sự không phải cố ý, ta là mang tai nghe xem máy tính nên quên mất thời gian, điện thoại kêu ta cũng không có nghe thấy, ta thừa nhận, khi đó ta lại tái phạm, làm hai nàng một lần nữa lo lắng cho ta, lẽ nào cuộc sống chính là như vậy sao? Luôn luôn sẽ phát sinh cái này hoặc là cái kia, khiến cho người ta bất ngờ.
Vội vàng gọi điện lại cho Nhiễm Nhiễm, trong lòng có chút sợ, điện thoại rất nhanh thì đường dây được nối, chợt nghe nàng nói:
"Ngươi đang ở chỗ nào?" Chính là nghe ra được giọng nói cấp thiết của nàng.
"Ta. . .Ta ở khu **, xin lỗi. . . Ta không phải là cố ý không nghe điện thoại của ngươi, ta thật sự là không có nghe thấy tiếng chuông" vội vã cùng nàng giải thích, dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện không vui buổi sáng.
"Trước trở về đi, ta ở nhà" cảm thấy nàng không có sức lực.
"Ừ"
"Ăn cơm chưa?"
"Còn không có. . ." Nghe nàng hỏi vậy, ta trong nháy mắt liền đói.
"Trở lại, ở nhà chờ ngươi, lái xe cẩn thận"
"Ừ"
Cúp điện thoại, liền ra xe đi về, thời điểm tới không cảm thấy có cái gì, thế nhưng lúc trở về, thế nào lại cảm giác xa như vậy. Lòng nóng như lửa đốt.
Rốt cục lái đến nhà nàng, vừa vào cửa, xong vào mũi chính là từng đợt mùi thơm, Nhiễm Nhiễm đang ở phòng bếp bận rộn, trên bàn cơm vừa vặn bày đặt vài món ăn, nàng chắc là canh rất chuẩn thời gian ta trở về đi? Ta nghe nàng nói:
"Thay áo quần, rửa tay rồi ăn"
"Ừ" ta thấy nàng mắt đỏ ngầu, chắc là đã khóc, trong lòng căng thẳng, mũi ê ẩm, ta lại làm cho nàng thương tâm đi?
Hai người ngồi vào trên bàn cơm, Nhiễm Nhiễm nói:
"Ăn cơm đi" nói xong cầm đũa lên, nhìn nàng cái miệng nhỏ đang ăn cơm, ta mặc dù rất đói bụng, nhưng lại một ngụm đều ăn không vô, xoay người, lấy đôi đũa từ trong tay nàng ra, đặt xuống trên bàn, nói:
"Bảo bối, ngươi đừng như vậy, ngươi như vậy, ta khó chịu"
"Ngươi đi khu ** làm việc?" Nàng khẽ nâng đầu lên, chuyển sang một bên, không có nhìn ta, ta biết nàng đang cố gắng khống chế không để cho nước mắt rơi.
"Điều không phải. . ." Ta dứt khoát trả lời.
"Vậy ngươi đến đó làm cái gì? Sao lại không nghe điện thoại ta?" Nàng đột nhiên quay đầu nhìn ta nói.
"Ta ở trên mạng, mang tai nghe, cho nên. . .Cho nên không nghe" càng về sau nói càng nhỏ.
"Tô Ngôn, chúng ta không còn là tiểu hài tử nữa, trưởng thành một chút được không? Có thể không cần cùng ta chơi mất tích được không? Cũng không cần phải thử thách ta được không? Ta ngày hôm nay tìm ngươi tìm. . .Ai ~ quên đi, không nói nữa, ta thật ghét chính mình, lòng ta thế nào lại không nghe lời ta a? Nó vì sao lúc nào cũng luôn theo ngươi?" Nàng khóc, đúng vậy, nàng thực sự khóc rồi.
"Xin lỗi, xin lỗi. . ." Ngoại trừ ba chữ này, ta thực sự không biết nên nói gì, tưởng tượng, thời điểm ta nhàn nhã lên mạng, nàng lại ở chỗ này điên cuồng liên lạc tìm kiến ta, lo lắng cho ta, ngẫm lại ngực nhói nhói.
"Quên đi, ngươi không sai, là ta sai, ta không nên cùng ngươi mở miệng nói chuyện của Hác Đông, là ta suy nghĩ không chu toàn" nàng lau nước mắt nói.
"Không phải, không phải, ngươi trước đừng khóc, hãy nghe ta nói" ta dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi lệ trên khóe mắt nàng, " Ta thừa nhận cái khảo hạch này có phần tình cảm cá nhân bên trong, nhưng là không phải bởi vì Hác Đông, mà là hai người khác cùng bộ phận với hắn, ta thực sự không biết sẽ liên lụy đến hắn, ngươi tin tưởng ta, thật không phải là bởi vì hắn"
Nàng không nói chuyện, nhìn ta chằm chằm, nghi hoặc, ta nói tiếp:
"Là thế này, thời điểm ngươi thi đấu, ta có nghe được bọn họ nói sau lưng ngươi, trong lòng ta khó chịu, liền. . .Thế nhưng ta cũng không có tùy tiện mà xử oan bọn họ a, ta còn không đến mức công tư không phân biệt được, ngươi lại xử oan ta, hiểu lầm ta"
"Ta hiểu lầm ngươi, ngươi có thể nói a, ngươi vì sao không nói?"
"Ta tức giận a, vừa nghe đến ngươi nói, vì Hác Đông mà nhờ ta giúp đỡ, ta liền khó chịu, phi thường khó chịu"
"Ta. . .Ta không nghĩ nhiều, ta chính là thấy người ta đến nhờ ta, ta liền thử hỏi ngươi một chút, cũng không có muốn ngươi hủy bỏ khảo hạch, là thái độ nói chuyện của ngươi đối với ta làm cho ta thương tâm, ta không nghĩ tới chúng ta nói chuyện sẽ thành như vậy"
"Ta biết, chúng ta ai cũng không muốn tranh cãi, nhưng cũng không biết vì sao, chỉ cần là dính đến chuyện của ngươi, ta liền không khống chế được tính khí của mình, bảo bối, ta không nên phát giận, ta không nên để cho ngươi lo lắng tìm ta, là lỗi của ta, ngươi đừng khó chịu nữa, được không?" Ta ngồi xổm xuống, ghé vào trong ngực nàng ủy khuất nói.
Không đợi nàng trả lời, ta chợt nghe thấy, bụng của mình rất không đúng lúc kêu lên, ta ngẩn đầu, nhìn nàng, thấy cũng đang nàng nín cười nhìn ta, nàng nói:
"Ăn cơm trước đi"
"Ừ" ta đứng dậy, cầm lấy đũa, vừa muốn ăn, Nhiễm Nhiễm liền đem chén của chúng ta cầm đi, nói:
"Đều lạnh rồi, xới bát khác" ngực ấm áp, nữ nhân như vậy làm sao không yêu a? Làm sao không đi quý trọng a?
Lúc chúng ta im lặng ăn cơm, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho nàng, đột nhiên nghe nàng nói:
"Ta cũng có lỗi, không có bận tâm cảm thụ của ngươi, xin lỗi"
"Cái kia. . .Ta thái độ không tốt, ta không nên phát giận, là ta sai, ta cam đoan về sau sẽ không tùy tiện phát loạn tính khí nữa, chúng ta hòa hảo đi"
"Ừ"
Chúng ta cứ như vậy hòa hảo, đêm đó ta cũng ngủ lại nhà nàng, nằm ở trên giường, ta nói:
"Bảo bối, ngươi nói vì sao bên cạnh ngươi luôn luôn sẽ có nhiều ong bướm đáng ghét như vậy? Bảo ta làm thế nào cho phải a?"
"Trong lòng khó chịu?" Nàng hỏi ta.
"Ừ, về sau còn không biết có bao nhiêu a, bảo bối ngươi phải cẩn thận cả không sẽ bị đeo bám đến không chịu được."
"Vậy còn ta đây làm sao?"
"Ngươi làm sao?"
"Ngươi dám nói ngươi là 'Thuần khiết' ?"
"Thế nào lại nói đến ta? Không nên liên hệ với ta nha"
"Vậy có cần ta chuẩn bị cho ngươi một cái chậu lớn đựng giấm?" Nàng nghịch ngợm nói.
"Đáng ghét, ta nói nghiêm túc a. Không có nói đùa"
"Được rồi, ta đây về sau dè chừng nam giới, được không?"
"Hửm?"
"Nga, đúng rồi, còn có nữ giới nữa, ta sẽ chỉ dùng ánh mắt để chào hỏi thôi"
"Cái này còn tạm được, ngủ thôi ~" nói xong đem chăn kéo lên trùm đầu. . .kéo nàng, đi ngủ. . .
PS: Hai người ở chung xuất hiện mâu thuẫn, thực sự phải kịp thời khai thông, nếu không, mâu thuần sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, đến cuối cùng sẽ không sửa chữa được. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com