Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 70


Ta lựa chọn bỏ qua biểu tình kinh nhiễm của bọn họ, đau lòng vươn tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, ta biết, nàng mệt mỏi, ở trước mặt bằng hữu giả bộ rất khổ cực, đau lòng nàng, cho nên nói đôi khi, rượu cũng là thứ tốt, chí ít có thể giúp làm tăng thêm dũng khí.

Sau khi Nhiễm Nhiễm bình tĩnh lại, đứng dậy kéo ta, không để ý đến phản ứng của người khác, hướng Trác Hoa nói:

"Điều không phải muốn nhảy sao? Đi, đi nhảy."

Nói xong liền lôi kéo ta vào sàn nhảy, ta không có thấy bọn Trác Hoa đi theo, chắc là không có hăng hái đi? Sau khi chúng ta tiếp nhận sàn nhảy, vừa lúc bắt kịp âm nhạc, Nhiễm Nhiễm đem tóc thả xuống, theo tiết tấu, rất nhanh liền dễ dàng hòa nhập vào trong, mang theo ta uốn éo, có lẽ là bị đè nén quá lâu, nàng rất tự nhiên mà buông thả chính mình, ta liền để nàng tùy ý, nàng lắc eo rất nhịp nhàng, thỉnh thoảng vẫy vẫy đầu, hất tung tóc, còn có mặt mày hiện ra vui vẻ, rất quyến nhìn ta, khiến cho ta từng đợt rung động, ta không có nhảy nhiều như nàng, lúc vừa mới bắt đầu ta rất mất tự nhiên, cũng rất xấu hổ mà nhảy cùng nàng, nhưng nàng càng lúc càng táo bạo, càng ngày càng nhiệt tình, tay vịn ở trên vai ta bắt đầu dán đến thân thể của ta mặt kề mặt nhảy, hông dán chặc vào ta, tiếp tục lắc lư, tao nhã nhưng gợi cảm, thể hiện đầy đủ vẻ đẹp tinh tế của người phụ nữ, thấy được bộ dáng lay động của nàng như vậy, cảm giác được máu trong cơ thể mình đều sôi trào lên theo, nhìn nàng đong đưa thay đổi nhiều động tác, dần dần thích ứng, thể xác và tinh thần đều thuận theo điệu nhảy cùng nàng, ở nơi này tiếng nhạc ầm ĩ ồn ào, nhưng trong lòng của ta trong lúc này lại trở nên yên lặng đến lạ thường, từ từ đi tới một trạng thái quên mình, ta không còn nghe thấy tiếng ồn ào của âm nhạc nữa, trong sàn nhảy chỉ còn lại có ta và nàng, dần dần, điệu nhảy cũng trở nên chậm lại, chúng ta khẽ ôm lấy nhau, có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng tim đập của nàng, thẳng đến khi âm nhạc dừng lại, chúng ta liền nhanh chóng rời sàn nhảy.

Chúng ta trở lại chỗ ngồi, bọn họ đều ở đây, cũng không có ai theo chúng ta đi nhảy, từng người một, không thể nói rõ là có biểu tình gì, nói chung nhìn qua rất nghiêm túc, giống như không có từ vừa trong khiếp sợ khôi phục lại, Nhiễm Nhiễm bắt chuyện trước:

"Các ngươi nghe, ta biết các ngươi rất kinh ngạc, có thể có nghi vấn, thậm chí là không hiểu, thế nhưng ngày hôm này ta không muốn cùng các ngươi giải thích gì cả, cũng không muốn nhiều lời, các ngươi cũng đừng hỏi, chờ một ngày, chờ ta ý thức bình thường lại, sẽ đối với các ngươi nói rõ, ngày hôm nay ta chỉ muốn nói, ta yêu Tô Ngôn, hơn nữa nàng cũng yêu ta, chúng ta bây giờ đúng là ở cùng một chỗ, chính là loại tình cảm yêu đương."

Nhiễm Nhiễm nói xong, tất cả mọi người đều trầm mặc mấy giây, sau đó chợt nghe thấy Trác Hoa nói:

"Mộ Nhiễm, ngươi sao lại tàn bạo như thế a? Đầu tiên là ra tay trước, xem thấy vẻ mặt chúng ta thế này, các ngươi cư nhiên một chút cũng không hoảng sao? Chúng ta đây còn muốn trêu chọc các ngươi một chút, thật không có nghĩa" hắn bộ dạng hình như rất thất vọng.

"Các ngươi đây là? Tình huống gì. . ." Ta hỏi.

"Vừa rồi chúng ta đã hướng người biết chuyện tìm hiểu qua, các ngươi thật sự là lợi hại a, giấu diếm chúng ta lâu như vậy. Không thể không chịu chút nghiêm phạt?" Trác Hoa nói người biết chuyện chắc là Nhiên Nhiên và Tiểu Nhu hai người bọn họ đi, phương diện này cũng chỉ có hai người đó biết quan hệ của chúng ta.

"Các ngươi thấy có ấu trĩ không? So với lãnh, các ngươi có thể hơn được Ngôn Ngôn sao? So với tiêu sái, các ngươi có thể hơn được ta sao?" Nhiễm Nhiễm quả thật rất tự nhiên mà nói ra.

"Cho nên. . . Các ngươi là ủng hộ chúng ta?" Ta thận trọng nói.

"Nếu không thì sao? Các ngươi cho là chúng ta chưa gặp qua chuyện như vậy sao? Chuyện như vậy, các ngươi lại còn che giấu." những lời này là Lăng Vi nói.

"Đúng, các ngươi có thể a, khoan đã, nhìn các ngươi như vậy ở cùng một chỗ thật đúng là rất đẹp mắt a, đáng tiếc, Đại Bân thanh niên trẻ tuổi đầy triển vọng của chúng ta cư nhiên thoáng cái liền mất đi hai cái mục tiêu tốt" Trác Hoa trêu nói.

"Ngươi đừng lại kéo ta vào. Tiểu Nhiễm, ta hỏi ngươi, Trần Thân biết chuyện của các ngươi sao?" Đại Bân hướng Nhiễm Nhiễm nói.

"Ừ, biết, hắn là người ta nói đầu tiên, ngay lần trước lúc hắn trở lại" Nhiễm Nhiễm trả lời.

"Nga, thảo nào. . .Hắn. . ."

"Được rồi, được rồi, đối thủ là Tô Ngôn, Trần Thần cũng không mất mặt mà, hắn lòng dạ lớn a, không có việc gì" Trác Hoa không để cho Đại Bân nói xong, liền tùy tiện nói.

"Nhiễm Nhiễm? Đoạn thời gian trước, lúc chúng ta huấn luyện, hai người có phải hay không đã ở cùng một chỗ?" Lăng Vi hỏi tiếp.

"Ừ"

"Ta đã nói mà, khi đó ta đã nghi ngươi đang yêu đương, thế nào lại không thừa nhận? Mỗi ngày đi ra ngoài lén lén lút lút gọi điện thoại, thật không nghĩ tới đối tượng là Tô Ngôn a, Oh my god!" Lăng Vi tay đỡ trán, ngã vào trên người vị kia nhà cô ấy nói.

Chúng ta cứ như vậy nghe bọn họ lảm nhảm chuyện chúng ta, tùy ý bọn họ, dù gì sớm hay muộn cũng có một ngày chúng ta cũng phải rửa tai tiếp nhận "Lễ rửa tội" này a!

[Về sau Nhiên Nhiên nói với ta, đoạn chúng ta đi nhảy, mấy người không biết chuyện liền hướng cô ấy thăm dò chuyện của chúng ta, lúc nào thì xác định với nhau? Ai theo đuổi ai? Vân vân. . . Bọn họ còn thương lượng với nhau, chờ chúng ta trở lại phải dọa chúng ta một trận, để trả thù chuyện chúng ta dám giấu bọn họ, kết quả lại không như bọn họ mong đợi]

Nói một chút hoạt động ngày đó, là như vậy, ngẫu nhiên phát ra dãy số trên tờ giấy màu xanh và màu đỏ, coi như là có duyên, có thể giao thiệp qua lại với nhau, chúng ta ngày đó đơn giản chỉ là đi uống chút rượu, chơi một chút, cũng sẽ không ấu trĩ đi tham gia hoạt động như vậy, dãy số cũng không biết bị chúng ta ném đi nơi nào, bất quá cuối cùng vẫn là có một tiết mục nho nhỏ xen giữa, ngẫu nhiên chọn lựa ra mười người con trai, lên đài chơi trò chơi, đương nhiên là trên cơ sở tự nguyện, người chiến thắng cuối cùng có thể nhận được một bó hoa hồng, sau đó có thể hướng một người con gái độc thân ở trong đây mà trong lòng hắn ngưỡng mộ tặng bó hoa này, dùng để diễn tả sự yêu mến, nếu như người con gái đó đồng ý, có thể lưu lại phương thức liên lạc.

Cuối cùng, có một một vị thanh niên thắng được, ta thật không nhớ rõ hắn bộ dáng ra sao. Ở trên đài, người chủ trì hỏi hắn:

"Vị tiểu tử ưu tú này, xin hỏi ngươi, trong những nữ sinh ở đây, ngươi có đối tượng ngưỡng mộ sao?"

"Có, nàng từ khi bước chân vào ta liền bắt đầu chú ý nàng, ta lên đài cũng chính là vì nàng" hắn gãi đầu nói, nhìn qua có vẻ như đang ngượng ngùng.

"Tốt lắm, mọi người mỏi mắt chờ mong, dũng cảm hướng nàng đi đến đi, chúc ngươi nhiều may mắn!"

Ta trơ mắt nhìn hắn hướng về phía chúng ta đi tới, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cuối cùng thực sự là dừng ở chỗ của chúng ta, hắn nhìn ta, đem bó hoa trong tay đưa tới trước mặt của ta, nói:

"Cái này tặng cho ngươi, chúng ta có thể nói chuyện được không?"

"Xin lỗi, ta có người thích" Không có nhận lấy hoa hắn đưa tới, cười nhìn hắn, nhưng kỳ thực trong lòng rất là lãnh đạm.

Lúc này, ta chợt nghe thấy bọn Trác Hoa gần như là đồng thanh hô:

"Nàng không phải là độc thân. . ."

Nói xong cũng cười ha ha, Nhiễm Nhiễm cũng theo bọn họ mà ồn ào lên, thật đúng là có thể nháo, khiến cho nam sinh kia chạy trối chết, lúc hắn rời đi chúng ta còn nghe được hắn lẩm bẩm nói:

"Rõ ràng từ bên lối độc thân đi vào, tại sao lại. . ."

Kỳ thực ta lúc đó trong lòng là có chút băng khoăn, dựa theo lối nói của hắn, vừa nãy ở chỗ này chuyện của ta và Nhiễm Nhiễm có thể hay không đều được hắn thu hết vào mắt? Hôn môi, nhảy, một loạt cử chỉ thân mật, bất quá ngẫm lại sẽ không bị nhìn thấy đi, chúng ta ngồi ở đây tương đối kín đáo, có một phần vừa vặn che đi đường nhìn, hơn nữa, nếu là hắn thấy được, hẳn là cũng sẽ không tới tìm ta rồi, đúng là tự mình hù dọa chính mình rồi.

Đáng giá chính là, một đêm này, chúng ta lại có thêm vài người bạn ủng hộ và chúc phúc, ở tại nơi này muốn nói một câu tự đấy lòng mình, có bọn họ bên cạnh, thật tốt!

Năm ấy đơn vị chúng ta an bài tổ chức thi đấu bóng chuyền tương đối trễ, cuộc thi đấu lần này không giống như lần trước, dù sao những người đánh bóng chuyền chuyên nghiệp trong đơn vị cũng không phải có rất nhiều, bao gồm cả Nhiễm Nhiễm, tổng bộ chúng ta cũng chỉ có ba ngươi là nằm trong đội bóng chuyền của đơn vị, người còn lại đều là nghiệp dư, cho nên trước khi tranh tài đơn giản mà tập luyện một chút liền tốt rồi, trận này chủ yếu là ba người các nàng đánh, những người khác chỉ cần tiếp tốt rồi chuyền lại là tốt rồi, đánh như vậy tuy là sẽ rất mệt, thế nhưng cũng không có biện pháp, các đơn vị khác kỳ thực cũng giống như tổng bộ chúng ta, tất cả mọi người đều ở cùng một vạch xuất phát. Lần thi đấu bóng chuyền này, cái kia tiểu T xuất hiện, các ngươi đoán không lầm, vị Nhạc Kỳ kia chính là con gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com